KÝ SỰ NHỮNG NĂM 80

Sáng sớm hôm sau, khi ba mẹ con Dương Tịnh vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường ấm áp thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Đinh Đinh là người tỉnh dậy đầu tiên, cái đầu nhỏ lộ ra khỏi chăn, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp bởi vì áp mặt vào gối trong thời gian dài mà bên má hiện ra vết hồng hồng, đôi mắt mở to nhìn xung quanh.

" Cốc cốc."

" Cốc cốc cốc."

Cửa phòng vẫn vang lên tiếng gõ cửa.

" Ai đấy?" Đinh Đinh lấy lại tinh thần, tay nhỏ dụi dụi mắt, giọng nói còn chưa tỉnh hẳn: " Ai gõ cửa vậy?"

Dương Tịnh lúc này cũng đã tỉnh, nghe thấy tiếng gõ cửa của đối phương, quay đầu nhìn Đinh Đinh nói: " Đinh Đinh, đắp chăn cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh." Sau đó từ giường ngồi dậy.

" Mẹ, con muốn đi tiểu." Đinh Đinh nói.

" Vậy con mặc áo khoác vào rồi hẳn đi WC."

" Dạ." Đinh Đinh lấy áo khoác ở đầu giường, tự mình mặc vào.

Dương Tịnh mang dép lê đi ra mở cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Trần Chính.

" Sao sớm vậy?" Dương Tịnh ngạc nhiên hỏi.

" Lát nữa phải đi làm nên dậy sớm một chút."

Lúc này Dương Tịnh mới để ý Trần Chính bưng một chiếc mâm trên tay, trên mâm đặt hai cái nồi bằng sứ màu trắng, khói trắng nhè nhẹ bay ra, Dương Tịnh hỏi: " Đây là?"

"Cơm sáng."

" Cho chúng tôi?"

" Ừm."

Buổi sáng không cần làm cũng không cần mua đồ ăn sáng, Dương Tịnh vội vàng nói: " Vậy anh vào đi."

Trần Chính tay bưng mâm thức ăn đi vào phòng: " Hai đứa nhỏ tỉnh rồi sao?"

" Đinh Đinh dậy rồi còn Đang Đang thì vẫn đang ngủ."

" Anh vào xem thử."

" À được, vậy anh giúp tôi gọi Đang Đang dậy nhé, con nhóc này một khi đã ngủ là ngủ rất say. Tôi đi đánh răng rửa mặt." Dương Tịnh xoay người đi vào phòng bếp, Trần Chính thì đến phòng ngủ, rèm phòng ngủ đóng kín nên ánh sáng không thể lọt qua, không gian tối mờ, Trần Chính đi vào, cúi người vén chăn bông Đang Đang lên, kết quả tay đụng phải một thứ, anh cầm lên nhìn thì bất giác mặt đỏ như trái gấc.

Áo.... ngực!

Trần Chính nhất thời cảm thấy tay mình như bị lửa đốt, tim đập loạn xạ không ngừng, anh vội nhét chiếc áo ngực xuống dưới gối, trong lòng thầm nghĩ, Dương Tịnh đúng là quá bất cẩn, không chú ý gì cả! Sao lại để đồ lót lung tung, lỡ như, lỡ như..... Nói như vậy, cô bây giờ không mặt gì bên trong?

" Đang Đang thức dậy chưa?" Dương Tịnh lau mặt, đi vào phòng hỏi.

Trần Chính ngượng ngùng ho khan một tiếng: " Vẫn chưa!"

" Đang Đang, Đang Đang." Dương Tịnh quỳ một chân trên giường, duỗi người kéo tấm rèm, tấm rèm được kéo ra, ánh sáng nhanh chóng chui vào khe cửa sổ, Trần Chính không dám nhìn lung tung, dời tầm mắt nhìn chỗ khác.

" Đang Đang, bảo bối, dậy thôi." Dương Tịnh ghé vào người Đang Đang gọi cô bé rời giường.

Đang Đang nghe thấy giọng nói ôn nhu của Dương Tịnh, dần dần mở mắt, vươn đôi tay nhỏ ôm chầm lấy cổ Dương Tịnh, nũng nịu gọi: " Mẹ, mẹ."

" Làm sao đấy bảo bối?" Dương Tịnh ôm Đang Đang hôn lên má cô bé.

" Mẹ ơi." Đang Đang tiếp tục nhỏ giọng gọi.

Trần Chính nhìn Dương Tịnh và Đang Đang ôm nhau trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

" Mẹ, mẹ nấu cơm lạp xưởng sao?" Đinh Đinh đi vào phòng, khuôn mặt vẫn còn dính nước, cậu nhóc tự mình rửa mặt nhưng vẫn chưa lau khô.

" Không phải, là cơm chú nấu." Dương Tịnh nói, sau đó nói với Đang Đang: " Con gái, nhanh rời giường, hôm nay chú có làm cơm sáng đó nha."

" Dạ." Đang Đang nhanh chóng thanh tỉnh.

Dương Tịnh quay đầu nói với Trần Chính: " Trần Chính, anh có thể ra ngoài một lát không, tôi và Đang Đang cần thay quần áo."

" À, được." Trần Chính xoay người đi ra ngoài.

Chỉ chốt lát sau, Dương Tịnh và Đang Đang đã thay đồ xong, Dương Tịnh giúp Đang Đang rửa mặt sạch sẽ, bốn người ngồi cùng nhau ăn cơm, Đinh Đinh Đang Đang đã có thể tự mình ăn cơm, ăn vô cùng ngon miệng.

Dương Tịnh và Trần Chính cũng bắt đầu ăn.

" Cơm sáng anh nấu ăn ngon thật đấy." Dương Tịnh thật lòng khen ngợi.

Trần Chính cười: " Cơm trưa cơm tối, nấu cũng ngon."

Dương Tịnh nghe Trần Chính nói xong thì nhìn anh.

Trần Chính cũng nhìn cô, bày ra vẻ vừa ôn nhu vừa anh tuấn, khác hẳn với dáng vẻ lạnh nhạt khi nhìn người khác.

Dương Tịnh cũng bật cười.

Hai ngày sau, Trần Chính vẫn như cũ mỗi buổi sáng đều mang cơm đến cùng ba mẹ con Dương Tịnh ăn sáng, sau đó đưa Dương Tịnh đi làm, giữa trưa đến đón, buổi chiều lại tiếp tục đến đón cô tan ca, toàn bộ người sống trong khu trọ đều nhìn ra Trần Chính đối với Dương Tịnh có chút không bình thường, nhưng vì Trần Chính là cảnh sát và rất có trách nhiệm với người dân nên cũng không có ai bàn tán gì, còn có bởi vì Đinh Đinh Đang Đang quá đáng yêu, hàng hóa bán ở siêu thị Đinh Đang giá cả cũng phải chăng nữa nên họ đều có thiện cảm với Dương Tịnh.

Sáng hôm nay mưa rơi lất phất, nhóm công nhân viên chức sống ở trọ đều mang ô đi làm, nhưng Dương Tịnh lại có chút lo lắng, Đinh Đinh Đang Đang muốn đến trường chơi, mặc dù có thể chơi trong phòng học nhưng cô sợ hai đứa nhỏ ham chơi chạy ra ngoài, rất dễ dính mưa rồi sinh bệnh.

" Hôm qua trên radio của bác Tưởng lầu dưới báo hôm nay không mưa mà, sao lại mưa rồi." Dương Tịnh đứng ở cửa buồn bã.

Đinh Đinh Đang Đang thì ngồi trong phòng ngủ đem hết bi ve cho vào túi, chuẩn bị đến trường học chơi đùa.

Trần Chính ở phòng bếp rửa chén, nghe cô nói thế thì quay sang: " Nếu không thì mấy hôm nữa chúng ta kết hôn, khi nào trời mưa thì để hai đứa nhỏ ở nhà cho mẹ chăm là được."

Kết hôn?

Dương Tịnh hoảng hồn quay đầu nhìn về phía phòng bếp nói: " Anh nói kết hôn?"

Trần Chính trịnh trọng, có chút khẩn trương nói: " Đúng vậy, kết hôn."

Dương Tịnh nhìn Trần Chính, buột miệng thốt ra một câu: " Ai nói muốn kết hôn với anh?"

Trần Chính ngẩn ra, nhìn Dương Tịnh, hỏi: " Không cùng anh kết hôn vậy sao lại hẹn hò với anh?"

Dương Tịnh phản ứng không kịp, hỏi lại: " Tôi đồng ý hẹn hò với anh khi nào?"

Sắc mặt Trần Chính tức khắc trầm xuống, vô cùng khó coi.

Dương Tịnh nghĩ nghĩ, hỏi: " Trần Chính, anh sẽ không cho rằng chúng ta mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tan làm chính là hẹn hò đó chứ? Chẳng phải anh là vì Đinh Đinh Đang Đang nên mới làm chuyện này sao?"

Trần Chính bực mình, hắn làm nhiều chuyện như vậy mà cô chỉ xem đó là vì hai đứa nhỏ? Trần Chính nhịn không được nói: " Nếu chỉ vì Đinh Đinh Đang Đang thì anh chỉ cần đối xử tốt với hai đứa là được rồi, anh tại sao lại đối với em.....

" Bởi vì tôi là mẹ của hai đứa nhỏ." Dương Tịnh trách móc: " Là anh cảm thấy áy náy mấy năm nay để tôi chăm sóc hai đứa, không phải sao?"

" Dương Tịnh!" Trần Chính không nghĩ tới trong lòng Dương Tịnh anh chính là như vậy, lần này anh thật sự rất tức giận, tay nắm chặt thành quyền, trái tim vốn đang rộn ràng vui vẻ bỗng nhiên bị người hung hăng đánh cho một cú đau đớn, muốn phát tiết cảm xúc trong lòng nhưng anh sợ, anh luyến tiếc cô, anh sợ dọa đến hai đứa nhỏ, Trần Chính cố gắng khắc chế cảm xúc trong lòng, đặt chiếc đĩa lên kệ, từ trong phòng bếp bước đến trước mặt Dương Tịnh, khí thế bức người, dọa Dương Tịnh phải lùi ra sau hai bước: " Anh muốn làm gì?"

" Không phải trước đây em có tỏ ý tứ với tôi sao?"

Trần Chính không nói nên lời, chỉ gắt gao mà nhìn Dương Tịnh chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng nói: " Chơi đùa tôi như vậy em vui lắm sao?"

Dương Tịnh sửng sốt, đang định nói thì Trần Chính lướt qua người cô, đi ra khỏi phòng.

" Trần Chính." Dương Tịnh nhỏ giọng gọi.

Trần Chính cũng không quay đầu, đi qua hành lang nhỏ bước xuống lầu, dắt xe đạp đi đến đồn cảnh sát.

Dương Tịnh đứng tại chỗ ngẩn người, sau đó mới quay đầu nhìn vào phòng ngủ, Đinh Đinh Đang Đang vẫn đang ngồi tự mình chơi đùa, cô và Trần Chính nói chuyện không lớn, nên có lẽ hai đứa nhỏ không chú ý đến cuộc nói chuyện.

Lúc này Đang Đang mới đứng dậy, đi đến phòng khách thì không thấy Trần Chính đâu, hỏi: " Mẹ, chú đâu rồi?"

Dương Tịnh hòa hoãn cảm xúc hỗn độn trong lòng, nói: " Chú có việc nên phải đi trước."

" Vậy không thể cùng chúng ta đến TSo?"

" Ừm."

Dương Tịnh cười cười, xoa mặt Đang Đang nói: " Đi thôi, nếu không sẽ đến muộn."

Vốn tưởng hôm nay trời sẽ mưa, kết quả ba mẹ con Dương Tịnh vừa ra khỏi cửa thì những tia nắng dần ló dạng, Dương Tịnh cất ô đi, yên tâm để Đinh Đinh Đang Đang đến trường.

Giữa trưa tan tầm Trần Chính không xuất hiện, buổi chiều tan tầm cũng không nhìn thấy. Thậm chí ở nhà trọ cũng không hề chạm mặt nhau, liên tục hai ngày nay Dương Tịnh không hề gặp anh.

Lại một ngày giữa trưa, Dương Tịnh dắt theo Đinh Đinh Đang Đang xuống lầu, Lý Vân đi tới hỏi: " Dương Tịnh, tối nay đi xem kịch không? Mang theo Đinh Đinh Đang Đang đi luôn."

" Diễn kịch sao?" Dương Tịnh hỏi: " Ở đâu vậy ạ?"

" Xướng tuồng, hát hí kịch Hoàng Mai rồi múa rối nước gì gì đấy, đều có cả, là do nhà nước tổ chức, không cần bỏ tiền, ở ngay chỗ sân khấu mới sửa lại của xã Cung Tiêu, bây giờ người ta đã dựng rạp rồi, tối đi xem chắc rất đông vui, chúng ta cùng nhau đi xem, dẫn theo hai đứa nhỏ nữa." Lý Vân hào hứng nói: " Nếu thím Uông có ở nhà nhất định sẽ xách ghế đến xem."

Xướng tuồng?

Dương Tịnh tự hỏi một lát, cái gọi là xướng tuồng chính là quốc gia muốn dùng nó để khuyến khích tinh thần nhân dân, còn có tuyên truyền một số câu khẩu hiệu nhằm thúc đẩy sự phát triển bền vững, hài hòa cho xã hội. Dương Tịnh có nghe bà ngoại nói qua, mỗi lần có xướng tuồng thì rất nhiều người mang theo ghế của nhà mình đến, tranh thủ giành vị trí ở những hàng phía trước để dễ dàng xem biểu diễn.

Nhưng lúc này cô không nghĩ đến việc xem biểu diễn mà là bán bắp bung ở đó, từ khi Đại Quân mang máy làm bắp bung đến, siêu thị Đinh Đang thu hút không ít trẻ con đến mua, nếu mang đến chỗ biểu diễn bán có lẽ sẽ bán được nhiều hơn.

Dương Tịnh vừa lên ý tưởng liền bắt tay vào làm, cô đồng ý cùng Lý Vân đến xem kịch, sau đó nhờ Lý Vân trông hộ Đinh Đinh Đang Đang một lát, còn cô chạy đến nhà Đại Quân.

Mấy hôm trước Trần Chính lo máy kêu to làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đinh Đinh Đang Đang nên để Đại Quân kéo máy về nhà, giờ Dương Tịnh muốn làm bắp bung với số lượng nhiều hơn liền tự mình đến nhà Đại Quân một chuyến.

Đại Quân mấy ngày nay không thấy đến nhà Trần Chính nữa, Dương Tịnh hỏi: " Có chuyện gì sao?"

Đại Quân tuy cười cười nhưng Dương Tịnh nhìn ra được anh có chuyện trong lòng, cô đột nhiên nghĩ đến đêm đó Đại Quân và Tần Khả Khả say rượu trở về, không biết có chuyện gì không?

" Không có gì, chỉ là bị cảm nên tinh thần không được tốt lắm. Dương Tịnh, có chuyện gì mà phải tự mình chạy đến tìm tôi?" Đại Quân hỏi.

Dương Tịnh liền nói ra ý định của mình, ý tứ là muốn Đại Quân hôm nay làm nhiều bắp bung hơn bình thường một chút.

Đại Quân lập tức đồng ý: " Không thành vấn đề."

" Chiều nay tan tầm tôi sẽ đến lấy, đến lúc đó có thể mượn xe đạp của anh không?" Dương Tịnh hỏi.

" Xe đạp Trần Chính đâu?" Đại Quân hỏi lại.

Dương Tịnh khó xử khi nhắc đến Trần Chính, nói: " Tôi không biết." Ngược lại hỏi: " Anh có đi xem kịch không? Tôi thấy người ở khu trọ đều đi."

Đại Quân trầm mặc một lát rồi nói: " Cũng chưa biết nữa."

" Vậy, tôi đi đây, chiều tôi lại đến."

" Được."

Dương Tịnh rời khỏi nhà Đại Quân, nhanh chóng quay về trọ dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến trường, sau đó cô đến phòng làm việc. Buổi chiều tan tầm, cô nghĩ khả năng là không kịp nấu cơm tối, vì thế mua một phần cơm lớn và rau xào thịt ở căn tin nhà máy mang về, cô tranh thủ ăn vài miếng, còn lại để Đinh Đinh Đang Đang từ từ ăn, sau đó Dương Tịnh đến nhà Đại Quân lấy bắp bung như đã hẹn, khi trở về có dắt theo xe đạp của Đại Quân, phía sau xe còn buộc hai bao nilon lớn, trong bao chứa đầy bắp bung.

" Ấy, Dương Tịnh, sao lại lấy nhiều thế, bán không hết thì làm sao?" Lý Vân lo lắng mà nói: " Nhiều như vậy bán ít nhất cũng mấy ngày, lỡ như bị ẩm mốc bỏ đi thì tiếc lắm."

Lý Vân đang định mang bắp bung để vào trong siêu thị thì Dương Tịnh ngăn lại, nói: " Cái này là mang đến buổi diễn kịch bán đó."

" Mang đến chỗ diễn kịch?"

" Đúng vậy." Dương Tịnh gật đầu.

Lý Vân hỏi: " Sẽ có người mua sao?"

" Không thử thì làm sao biết được?" Dương Tịnh cười nói.

Lý Vân mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn luôn tin tưởng Dương Tịnh, nếu Dương Tịnh muốn mang bắp bung đến buổi biểu diễn bán thì cô ấy cũng sẽ giúp Dương Tịnh.

Trời mới vừa chập tối thì đã thấy người dân bắt đầu đi xem, tốp năm tốp bảy cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ đều cầm theo ghế trên tay cười cười nói nói, vui vẻ đi theo một hướng.

" Xem diễn kịch, xem diễn kịch." Mấy đứa trẻ con trong khu trọ sôi nổi cười đùa.

Đinh Đinh Đang Đang cũng hào hứng theo: " Mẹ, chúng ta cũng đi, chúng ta cũng đi."

" Được, chúng ta đi xem kịch." Dương Tịnh cười, buộc chồng ghế lên yên sau xe đạp.

Đúng lúc này Trần Chính lái xe đạp trở về.

" Chú!" Đang Đang nhiệt tình gọi to.

Trần Chính bế Đang Đang lên, nhìn về phía Dương Tịnh, thấy trên xe Dương Tịnh toàn là hàng hóa thì hỏi: " Đi đâu?"

Dương Tịnh làm như không nghe thấy, như cũ sửa sang lại đống đồ.

Sắc mặt Trần Chính nhất thời đen lại.

Lý Vân cười nói: " Đi xem nhạc kịch, cảnh sát Trần, cậu có định đi không? Thím Uông khi nào trở về?"

Không đợi Trần Chính trả lời, Dương Tịnh mở miệng nói: " Đang Đang, xuống thôi, chúng ta phải đi rồi." Sau đó đẩy xe đạp ra khỏi sân.

Đinh Đinh vội vàng đuổi theo.

Đang Đang nhìn Trần Chính nói: " Chú, con muốn xuống, con muốn đi cùng mẹ."

Trần Chính đặt Đang Đang xuống đất, Đang Đang dùng đôi chân ngắn nhanh chóng đuổi theo Dương Tịnh: " Mẹ, mẹ."

Trần Chính ngước mắt nhìn bóng dáng Dương Tịnh dần đi xa, trong lòng trào lên cảm giác hụt hẫng.

Mà lúc này Dương Tịnh chỉ nghĩ đến việc làm sao để bán hết đống hàng hóa này, cúi đầu nhìn Đinh Đinh nói: " Đinh Đinh, lát nữa khi buổi diễn kịch còn chưa bắt đầu, hai mẹ con mình cùng nhau hét to...."

" Hét gì ạ?" Đinh Đinh hỏi.

" Bán bắp bung, bán hạt dưa, bán kẹo đây." Dương Tịnh kêu lên.

Đinh Đinh nhanh chóng học được, sau đó bắt chước Dương Tịnh rao lên.

" Giỏi quá!" Dương Tịnh dựng ngón cái khen ngợi.

Đinh Đinh hì hì cười, hào hứng đi theo Dương Tịnh chui vào đám đông hướng về phía diễn ra sân khấu kịch.

Xuôi theo đám đông, xuất hiện hai dòng người đi ngược nhau, trong đám người đi ngược có Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng, hai người nghi hoặc nhìn đám đông xách theo ghế, dầu hỏa đi về một hướng, rất khó hiểu.

" Bọn họ đi đâu thế?" Tào Quân Lượng hỏi.

Tôn Tiểu Hồng đáp: " Nghe nói, ở xã Cung Tiêu có diễn kịch, có lẽ là bọn họ đến đó xem."

" Vậy Dương Tịnh, Trần Chính, Uông Lệ Mẫn cũng sẽ đi xem sao?" Tào Quân Lượng hỏi.

Tôn Tiểu Hồng nói: " Có thể."

" Thế nhanh đến nhà trọ tìm xem, nếu bọn họ không có ở nhà thì chúng ta đến sân khấu tìm." Tào Quân Lượng nhíu mày nói.

Bình luận

Truyện đang đọc