KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN

Nhìn miệng vết thương của chúng nó, đoàn người tiểu đội Thực Vật phán định bọn nó là công kích lẫn nhau dẫn đến chết, tuy bọn họ cũng không biết vì sao con heo cùng con trâu này vì sao lại đánh nhau.

Nhặt không một con heo cùng một con trâu, người tiểu đội Thực Vật thực hưng phấn sắp nhảy dựng lên.

Càng cao hứng chính là khi bọn họ đem hai con vật này dọn lên cư nhiên phát hiện dưới thân chúng nó còn đè một cái hộp lớn, chính là cái hộp giống như ngày hôm qua bọn họ nhặt được phiên bản lớn hơn, lập tức càng thêm cao hứng.

Tìm thấy nhiều hộp như vậy, bọn họ phát hiện một cái quy luật, hộp càng lớn bên trong đựng càng nhiều chìa khóa, cái hộp này lớn hơn những cái hộp mà bọn họ tìm thấy trước kia. Quả nhiên...vừa mở ra, chìa khóa không đếm nổi đang yên lặng nằm bên trong, nguyên bản đang nín thở, đám người lập tức hoan hô, lúc này toàn bộ mọi người đều có chìa khóa, ngay cả hai học sinh đều chuẩn bị tốt tư tưởng bị đào thải cũng vẻ mặt ngây ngốc được mọi người chia cho mỗi ngươi một cái chìa khóa.

Như vậy thì cũng thôi, khi hai người bọn họ thật cẩn thận đem chìa khóa giấu vào ba lô của mình, nhóm người trước mắt này tùy tiện đem chìa khóa cất vào túi tiền liền chạy tới xem con lợn rừng và trâu rừng kia.

Vì ông trời thiên vị, phát hiện hai con động vật này vừa vặn lại ở gần dòng suối, trừ bỏ một vài động vật không có tính công kích, nơi này căn bản không có mãnh thú sẽ ghé thăm, hơn nữa ngay cạnh dòng suối, rửa sạch và lây nước đều tiện lợi.

Hai người Ali và Sơ Vân hoảng hốt đi tới hỗ trợ nâng con mồi, sau đó được phân cho một phen tiểu đao thái thịt.

Con mồi rất lớn, hai con mồi ít nhất cũng 1500 cân, hơn 100 người căn bản ăn không hết, hơn nữa hiện tại cũng không có đại đao, một phen đao laser duy nhất vẫn là do Leonard mang theo, cho nên chỉ có thể để hắn trước thiên đem thịt đại khái phân giải mở ra, còn lại cho mọi người dùng tiểu đao thái dần, còn nội tạng hiện tại không có biện pháp xử lý, chỉ có thể vứt bỏ dưới ánh mắt luyến tiếc của Lạc Vân Thanh.

Đúng vậy! Bọn họ quyết định nướng thịt, vừa đơn giản lại tiện lợi, hơn nữa bọn họ mỗi người đều mang theo dầu, muối, bột ớt, phi thường phù hợp với điều kiện nướng thịt.

Mặt khác Lạc Vân Thanh khi tới còn nhìn thấy cây chanh, liền ở chỗ không xa, vàng một mảnh, tuy là hoang dại, nhưng mọc rất khả quan, xem người răng miệng sinh tê.

"Ta muốn đi hái một ít chanh." Lạc Vân Thanh thấy Leonard không rảnh, chạy tới tìm Đường An và Bạch Nhược Khê.

Cậu cũng không ngốc, sức chiến đấu của mình mình biết, bây giờ còn có mấy tiếng nữa liền kết thúc khảo hạch, khó bảo đảm không có người đánh chủ ý tới tiểu đội này.

Phải biết rằng hiện tại không có bao nhiêu người tìm được chìa khóa, lại không tìm thấy liền bí quá hóa liều, dù sao đây cũng là khảo hạch, không phải dạo chơi ngoại thành, hơn nữa còn là trường học khác nhau khảo hạch, học sinh hai trường nhìn lẫn nhau không vừa mắt cũng không phải là không có.

"Chanh là gì?" Bạch Nhược Khê không hiểu, cho dù nàng là học sinh hệ thực vật, cũng tự nhận là nỗ lực nghiêm túc học tập, nhưng từ khi đi tới mẫu tinh này nàng phát hiện thì ra còn có nhiều thứ mình không biết như vậy.

Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, sau đó lại so sánh với Lạc Vân Thanh, này cũng biết, kia cũng biết, trừ bỏ bội phục ra, nàng thật sự đối với bản thân sinh ra một chút hoài nghi, đương nhiên, nàng biết người có cảm giác như vậy không chỉ có một mình nàng.

"Lúc tới chúng ta trải qua một phiến rừng cây, bên trên mọc đầy quả màu vàng, đó chính là chanh, ăn vào có chút chua." Lạc Vân Thanh lúc trước không nghĩ tới cư nhiên nhặt không được một đống thịt, cho nên cũng không muốn hái chanh làm gia vị, dù sao đợi lát nữa bọn họ rời đi chắc chắn còn trải qua phiến cây chanh, đến lúc đó lại hái càng tốt, không cần mang theo nặng nề làm gì.

"Có cần nhiều không?" Bạch Nhược Khê hỏi.

"Đại khái ba bốn mươi quả, hoặc là hai ba mươi quả cũng được." Giải ngấy mà thôi,hẳn là đủ nhỉ?

Tiểu đội Thực Vật nhiều người như ậy chắc chắn có người không thích chanh, một người nửa quả hẳn là cũng đủ.

"Vậy không cần đi." Bạch Nhược Khê đem Thái Tử Thành kêu lại đây.

"Lớp trưởng, cậu đem trái cây các cậu vừa mới hái ra đây đi." Nói xong nhìn lớp trưởng vẻ mặt không thể hiểu được, Bạch Nhược Khê cũng biết hình như mình nói quá ngắn gọn, liền giải thích: "Đội trưởng nói muốn dùng làm gia vị."

Lần này Thái Tử Thành nghe hiểu, ha ha nở nụ cười, khoe khoang hướng tới Bạch Nhược Khê làm mặt quỷ nói: "Tôi đã nói hữu dụng đi, cậu còn nói đừng đùa? Xem, hiện tại không phải phải dùng tới rồi sao?"

Nói xong không đợi Bạch Nhược Khê phản ứng, chạy nhanh như gió, qua vài phút, cầm một túi chanh lại đây.

Vừa rồi hắn cảm thấy thứ này chơi vui, liền hái mấy quả, bên cạnh có đồng học nhìn thấy tưởng có ích lợi gì cũng hái được mấy quả, sau đó phát hiện không có tác dụng gì, chính là dùng để chơi, có mấy người đem nó ném, người còn lại  cảm thấy cũng không nặng, hơn nữa ngửi lên ê ẩm cũng tỉnh táo liền đem nó mang theo, hiện tại biết hữu dụng, mỗi người đều vui vẻ giao ra.

Khó có được đồ vật đội trưởng muốn từ chỗ bọn họ nha! Cuối cùng cũng không còn giống như là ăn cơm chùa.

Cầm lấy chanh, người khác thịt cũng chưa thái xong, Lạc Vân Thanh tự mình tìm một khối đá mỏng trơn nhẵn ở bờ suối rửa sạch sẽ, dùng làm cái thớt và mâm, bắt đầu cắt chanh thành miếng.

Dòng suối nhỏ này nước cũng không chảy xiết, đá sỏi bên dòng suối bị cọ rửa quanh năm thoạt nhìn rất sạch sẽ.

Lạc Vân Thanh muốn làm thịt nướng đá phiến, cần đá phiến không chỉ mỏng, còn phải bóng nhẵn, may là đá bên này còn phù hợp với điều kiện, những chỗ gồ ghề chỉ cần dùng dao laser gọt một chút là được.

Người nhiều lực lớn, khi Lạc Vân Thanh thái xong chanh thì thịt cũng thái xong, mà người đi tìm phiến đá và cành cây khô cũng đã trở lại.

Chờ chuẩn bị xong hết thảy, mọi người vây quanh Lạc Vân Thanh hai mắt chớp cũng không chớp, hôm qua ăn một bữa tiệc hải sản lớn cũng bắt được lượng lớn fan, hôm nay thịt nướng đá phiến còn chưa bắt đầu mọi người đã chờ mong giá trị tăng cao.

Đá phiến dẫn nhiệt không cao, cho nên đốt nóng đá phiến cần nhiều thời gian, cho nên Lạc Vân Thanh lại cho mọi người tản ra, thuận tiện đi nhặt thêm chút cành khô trở về.

Nơi này cành khô không quá đủ, hơn nữa có cái còn có vẻ tươi, như vậy không được, cành cây còn tươi mà đốt lên thì khói sặc chết cả người.

Nghe được Lạc Vân Thanh nói như vậy, một đám người nghe lời tản ra đi làm việc, chỉ là đôi mắt thường thường hướng về phía cậu nhìn xem.

Bên này liền còn lại vài người, Lạc Vân Thanh cũng rất bận, lúc trước khi thái thịt quên nói cho bọn họ phải phân ra nạc và mỡ, cho nên hiện tại cậu chỉ có thể gọi một bộ phận người rảnh rỗi lại lần nữa tiến hành phân loại.

Dù sao thì bọn họ cũng không mang theo nhiều dầu cho lắm, còn có 5 ngày nữa, phải dùng tiết kiệm một chút, thịt mỡ này không phải vừa vặn có thể dùng để ngao mỡ sao?

............

Khi Lạc Vân Thanh đang hết sức chuyên chú phân loại, bỗng nhiên có người vỗ vỗ bả vai cậu.

Quay đầu lại liền phát hiện cư nhiên là Tần Tử Mặc.

"Đã lâu không gặp nha, Lạc Vân Thanh." Bụng đói kêu vang Tần Tử Mặc nhìn một đống thịt bên này giống như là gặp được người thân, cảm thấy bản thân sắp cảm động phát khóc.

Hai mươi mấy tiếng vừa qua, trừ bỏ mấy trái cây ra, hắn cơ bản không ăn qua thức gì, hiện tại bụng đói cồn cào, hơn nữa càng bất hạnh chính là lúc trước có người tới đoạt chìa khóa của đội bọn họ, khiến cho hắn và đồng đội bị tách ra, hiện tại một mình đơn độc.

"Cậu sao lại ở chỗ này?" Lạc Vân Thanh còn chưa kịp nói chuyện, Leonard bên cạnh đã tới đây, một phen mở ra cánh tay đang đặt trên vai Lạc Vân Thanh, không chút khách khí hỏi.

"Cậu có thể ở chỗ này sao ta không thể ở chỗ này được?" Tần Tử Mặc tức cười, không chút nghĩ ngợi cùng hắn sẵng giọng.

"Đồng đội của cậu đâu?" Leonard cau mày, không phát hiện phía sau hắn có người nào.

"Bị người đoạt chìa khóa đuổi theo rồi." Tần Tử Mặc mở tay ra, nói đến đồng đội liền có điểm bất đắc dĩ.

Hắn là đại minh tinh,  hiện tại lại là phát sóng trực tiếp, không ai dám chọc hắn, chỉ sợ sau khi khảo hạch kết thúc sẽ bị fan của hắn nhằm vào, nhưng đồng đội của hắn lại thảm, trực tiếp bị trở thành mục tiêu, một đám người để lại Tần Tử Mặc lo tự mình ngươi tránh ta đoạt.

"Không ai đoạt của cậu?"

"Bọn họ dám sao?" Tần Tử Mặc chẳng hề để ý nhún nhún vai, có đôi khi danh khí quyền thế cũng là ô dù tốt, cho dù ngươi biết chắc trên tay hắn có hai cái chìa khóa nhưng cũng không dám đoạt của hắn, ngược lại đoạt của người không biết có chìa khóa hay không là đồng đội của hắn.

"Không nói nữa, cho tôi cái gì ăn đi? Tôi sắp đói chết rồi." Tần Tử Mặc ôm bụng, hướng về phía Lạc Vân Thanh lộ ra biểu tình đầy đáng thương, bán thảm nói: "Tôi cả ngày cũng chưa có gì ăn nha, các cậu cho tôi ăn một chút, tôi lấy chìa khóa đổi với các cậu nhé? Tôi có hai cái cơ."

Tiểu đội Thực Vật cũng có fan của Tần Tử Mặc, nhìn Tần Tử Mặc bộ dáng đầy đáng thương kia, liền không đành lòng mở miệng: "Đội trưởng, nếu không cũng coi như Tần Tử Mặc một phần? Dù sao chúng ta cũng không ăn hết được."

"Đúng vậy, nhiều như vậy cũng không biết mang đi bằng cách nào, cho cậu ta ăn một chút đi."

"Đúng rồi, cậu ta đã đáng thương như vậy, liền cho cậu ta chút đi, cùng lắm thì chúng ta ăn ít đi một chút."

"Đội trưởng, giúp giúp cậu ta đi, Tần Tử Mặc hắn thực đáng thương nha."

"......"

Nhìn nhiều người cầu tình như vậy, Lạc Vân Thanh đồng ý, dù sao bọn họ thực sự ăn không hết, thêm một người cũng không nhiều lắm, thiếu một người cũng không ít đi, lại còn là người có ân với Leonard (?), vậy cho chút đồ ăn cũng không quá.

Vì thế Tần Tử Mặc an an ổn ổn đãi ở tiểu đội Thực Vật ăn uống, còn vì là khách nhân cùng thần tượng, nên trước hết được ăn hai miếng thịt, tươi ngon trơn mềm, mang theo chút cháy khét, còn dẫn theo một chút vị chua của thực vật hòa với thịt nướng khiến khẩu vị của hắn càng mở ra.

Không biết là lâu rồi chưa được ăn gì hay là thịt nướng đá phiến này thực sự ăn ngon, Tần Tử Mặc cảm thấy trước kia mình sống mười mấy năm chính là uổng phí, cư nhiên chưa ăn qua loại đồ vật ngon như vậy?!

Phải biết rằng nếu so sánh với món thịt nướng này, những thứ gọi là danh trù đồ ăn đã ăn qua trước kia quả thực chính là rác rưởi nha...

Ông trời ơi, quả thực quá ngon!

Bình luận

Truyện đang đọc