LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA MÔN PHÁI TOÀN MỸ NHÂN

Bụng qua hai tháng theo lý không nên to lên mới phải.

Nhưng tình huống mang thai của Khúc Cửu Nhất vốn đã không bình thường.

Trời mới biết ăn xong thứ đan dược kỳ quái kia sẽ nảy sinh ra biến hóa gì? Bụng hai tháng to lên cũng chẳng lạ, uống nước sông Tử Mẫu xong ngắn ngủn mấy ngày cũng mang thai bụng to đùng rồi, hai tháng cũng đủ để đẻ ra một hài tử ngắt cuống rốn được rồi.

Sợ cái gì chứ.

Bây giờ, Khúc Cửu Nhất rõ ràng đang rơi vào cái vòng suy nghĩ luẩn quẩn này.

Ban đầu, phát hiện bụng mình to hơn chút, mềm hơn chút, ngay sau đó, Khúc Cửu Nhất bắt đầu buồn nôn.

Đúng vậy, nôn mửa.

Đối mặt với một nồi gà hầm nấm thơm phưng phức, Khúc Cửu Nhất vốn nên ra tay xử lý nó rồi. Nhưng lúc ngửi được mùi này, Khúc Cửu Nhất lại thấy họng ợ lên vị chua rồi buồn nôn.

Tạ Tụ vội vàng đưa cho Khúc Cửu Nhất một ly trà ấm để súc miệng.

"Cửu Nhất, em ổn không?" Tạ Tụ cũng có hơi luống cuống tay chân, hắn vốn nắm chắc chín phần rằng Khúc Cửu Nhất không hề mang thai nhưng bây giờ, hắn lại không thể xác định được. Đều nói bác sĩ khám được cho người nhưng không khám được cho mình nhưng bây giờ đặt trên người Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ cảm thấy thứ y thuật được coi như niềm tự hào của hắn cũng thành vô dụng.

Dẫu y thuật hắn có cao siêu cũng chẳng thể giảm thiểu vấn đề không muốn ăn, nôn mửa của người mẹ lúc mang thai được.

"Tạ thuần thuần, ta có thể... mang thai thật rồi" Khúc Cửu Nhất nắm chặt tay Tạ Tụ, "Trước kia ta từng thấy các đệ tử Toái Ngọc Cung mang thai đều như vậy, không sai"

"Nhưng..." Lời tới bên miệng rồi Tạ Tụ chợt chẳng nói được tiếp, "Cửu Nhất, chúng ta về Toái Ngọc Cung đi. Kinh nghiệm của các nàng còn phong phú hơn cả ta, chắc chắn có thể chăm sóc em tốt hơn. Nơi này quá đơn sơ"

"Không được, nếu ta trở về, các nàng tuyệt đối sẽ quỳ xuống cầu xin ta sinh hài tử" Khúc Cửu Nhất tựa như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng lắc đầu, ngược lại có hơi lo lắng nhìn Tạ Tụ, "Tạ thuần thuần, rất xin lỗi, ta rất ích kỷ nhưng ta thực sự không muốn sinh hài tử"

Y biết Tạ Tụ rất thích hài tử, cũng biết trước kia vì lo y sẽ mang thai nên Tạ Tụ mới chậm chạp chẳng thân cận với hắn. Bây giờ không cẩn thận mang thai rồi, trong lòng Tạ Tụ chỉ e sẽ chẳng dễ chịu hơn y là bao.

Nhưng mà... Nhưng mà...

Khúc Cửu Nhất thực sự không muốn sinh hài tử, cũng chẳng muốn biến thành một người song tính.

"Ta biết, ta biết" Tạ Tụ luống cuống tay chân đỡ Khúc Cửu Nhất dậy, "Sẽ không, em yên tâm, ta không thích hài tử, ta và em hai người ở cạnh nhau cả đời thì tốt rồi, vốn chẳng cần tiểu hài tử"

"Mẹ nó, đều nói người mang thai dễ bị xúc động, ta chắc chắn đúng rồi, người vừa mới nói lời ấy chắc chắn chẳng phải ta a a a a a a" Khúc Cửu Nhất ý thức được rằng mới rồi mình quá mất mặt, nói cái quỷ gì không biết, Khúc Cửu Nhất y sao lại có thiết lập tình nhân số khổ được?

Mang thai không thể giải thích được!

Bởi vì Khúc Cửu Nhất không phải mang thai bình thường, phá thai cũng cần phải chậm rãi phối dược mới được, tránh để làm cơ thể người mẹ bị thương.

Hơn nữa, tuy rằng Khúc Cửu Nhất đã nói chắc đinh đóng cột như vậy rồi nhưng sâu trong nội tâm của Tạ Tụ vẫn có một tia nghi ngờ.

Nhưng, dẫu có ra sao, trước cứ chuẩn bị sẵn sàng.

Tạ Tụ trước hết kê cho Khúc Cửu Nhất chút dược cải thiện khẩu vị để Khúc Cửu Nhất có thể ăn nhiều cơm hơn, có đủ sức, cũng sắc cho y chút dược bồi bổ sức khỏe, miễn cho tới lúc ấy phá thai lại gây hại cho cơ thể. Cuối cùng mới đi điều phối dược phá thai, phải tìm một loại dược ít gây hại tới Cửu Nhất nhất, ảnh hưởng nhỏ nhất nhưng đồng thời có hiệu quả tốt nhất mới được.

Nói Tạ Tụ không có cảm tình với hài tử trong bụng Khúc Cửu Nhất thì là giả, dẫu sao ấy cũng là kết tinh tình yêu của hắn và Cửu Nhất. Nhưng tình cảm ấy chủ yếu vẫn có do Khúc Cửu Nhất, nếu đứa nhỏ này sẽ gây hại cho Cửu Nhất, vậy thì nhân lúc nó còn chưa thành hình, phá thai là cách tốt nhất.

Khúc Cửu Nhất cũng chẳng biết Tạ Tụ đã bắt đầu nghĩ tới cách siêu độ như nào cho đứa nhỏ này.

Y hoàn toàn là bị đứa nhỏ này tra tấn tới mức ngủ chẳng yên.

Bởi vì bụng lớn hơn, Khúc Cửu Nhất cũng chỉ có thể ngủ nghiêng. Ài, trước khi Tạ Tụ phối dược xong, y vẫn phải bảo vệ kỹ càng cái bụng này của mình nếu không tới lúc ấy sẩy thai ngoài ý muốn, tâm huyết của Tạ Tụ cũng đổ sông đổ bể rồi, chính mình hẳn cũng phải điều dưỡng nhiều năm, mất nhiều hơn được.

Đáng giận.

Đáng giận.

Khúc Cửu Nhất cảm thấy chuyện này quả thực vô cùng vớ vẩn, cố tình lại xảy ra ở chỗ mình.

Cho dù uống thuốc Tạ Tụ sắc, y cũng có mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên. Gì mà chua cay ngọt đắng, y ăn cái gì nôn ra cái ấy, hận không thể nôn hết cả tâm can tì phổi ra ngoài, khuôn mặt vốn vì ăn chút đồ ăn vặt có hơi phì ra nay lại gầy sọp lần thứ hai, cằm cũng nhọn hơn, nhìn qua quả thực đáng thương vô cùng.

Nữ nhân mang thai đều vất vả vậy sao?

Khúc Cửu Nhất cảm thấy làm nam nhân thực sự tốt quá, vậy mà không cần sinh con?!

Bởi vì mang thai, Khúc Cửu Nhất càng chẳng dám lên phố, dẫu bây giờ bụng chưa lớn, mặc y phục vào cũng chẳng nhìn ra nhưng Khúc Cửu Nhất cảm thấy kiểu gì người xung quanh cũng sẽ thấy khó hiểu mà nhìn bụng y.

Tạ Tụ càng chẳng cho y làm gì, ngay cả rót nước cũng hận không thể rót một lúc bảy, tám chén cho Khúc Cửu Nhất để Khúc Cửu Nhất cứ yên ổn nằm trên giường.

Cuộc sống này thực sự không thể sống được nữa rồi.

Cũng may bên Tạ Tụ cũng đã có tin tức tốt rồi.

"Cửu Nhất, thuốc phá thai đã gần xong rồi, ngày mai em có thể uống rồi" Tạ Tụ vì điều phối thuốc đã mấy ngày không ngủ rồi, bây giờ cũng thấy được quầng thâm mắt rõ ràng.

"Thật tốt quá" Khúc Cửu Nhất nhảy dựng lên, suýt chút nữa khuỵu chân. Tạ Tụ mau chóng đỡ lấy.

"Chậm một chút kẻo ngã" Tạ Tụ nhìn mà run rẩy, "Dược còn đang sắc, ngày mai ta đổi một lần nước nữa là được. Em đừng để sẩy thai trước"

"Ha ha, được rồi" Khúc Cửu Nhất mặt mày hớn hở, "Huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo vệ cho mình"

Tạ Tụ cũng cười theo, "Em không làm sao, đối với ta điều ấy mới là tốt nhất"

Sáng ngày hôm sau, Khúc Cửu Nhất cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn chút.

Ăn một bát cháo rau xanh với thịt heo xong, sau cùng cũng không nôn nữa, Khúc Cửu Nhất ít nhiều cũng có chút sức, chuẩn bị đi tìm Tạ Tụ.

Đêm qua Tạ Tụ nói, thuốc sẩy thai đang sắc rồi, giữa trưa hôm nay thì có thể uống được, hẳn là đêm nay y có thể từ biệt cái bụng này rồi.

Thực sự tốt quá.

Nếu không phải Tạ Tụ hạ tử lệnh bắt y ngủ thì Khúc Cửu Nhất kích động tới mức không ngủ nổi.

Kết quả, sau khi ăn cháo buổi sáng xong lại chẳng thấy tăm hơi Tạ Tụ đâu.

Chẳng lẽ là đi trông thuốc?

Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, dứt khoát đi qua đó, miễn cho tới lúc ấy xảy ra biến cố gì.

Kết quả Khúc Cửu Nhất đi vài vòng đều chẳng thấy bóng dáng Tạ Tụ đâu, thuốc còn đang ở trên lò, nhìn qua đúng thực còn cần thêm chút thời gian.

Kỳ quái, Tạ Tụ đi đâu rồi?

Khúc Cửu Nhất đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm hắn.

Tìm một vòng lớn cuối cùng cũng tìm thấy Tạ Tụ ớ dưới chân núi.

Khúc Cửu Nhất đang muốn há miệng gọi, lại thấy Tạ Tụ ném một bộ quần áo của hài nhi vào chậu than.

"Thực xin lỗi" Tạ Tụ nhìn chậu than, giọng có hơi nghẹn ngào, "Cũng không phải ta không thích con, chỉ là nếu con ra đời thì có khả năng sẽ làm hại tới một phụ thân khác của con. Ta mua rất nhiều thứ cho con để con dùng, con mặc, đều là thứ tốt nhất, ta cũng sẽ mời pháp sư về siêu độ cho con, về sau năm nào ta cũng sẽ bái tế con một lần. Con không nên trách Cửu Nhất, là ta chế thuốc, cũng là ta cho Cửu Nhất uống. Nếu con có hận, cứ tới tìm ta"

Khúc Cửu Nhất lập tức dừng lại.

Mấy ngày này, y chỉ lo làm sao để bỏ quách cái bụng này đi và ảo não sao mình lại xui xẻo tới độ ăn phải thứ dược cổ quái hiếm lạ, y cũng chẳng coi đứa nhỏ này thành chuyện lớn.

Ở xã hội hiện đại, phá thai thường thấy, huống chi y còn là nam nhân.

Nhưng đối với người thân ở cổ đại như Tạ Tụ, thứ thuốc phá thai này chỉ e hắn vốn chưa từng điều chế qua lần nào. Tự tay mình giết chết hài tử của mình, đối với đại phu như Tạ Tụ, chỉ e đây là chuyện còn đau khổ hơn cả việc dùng dao đâm hắn trăm ngàn lần.

Khúc Cửu Nhất cũng ý thức được rằng mấy ngày này mình không quan tâm tới suy nghĩ của Tạ Tụ.

Tạ Tụ cũng chưa từng biểu hiện ra ý tưởng giữ lại đứa nhỏ này trước mặt y, ngược lại, hắn quyết định phá thai còn nhanh hơn cả Khúc Cửu Nhất, điều phối dược cũng tự mình làm, ngắn ngủn mấy ngày đã làm xong rồi.

Thế nên càng khiến Khúc Cửu Nhất cảm thấy, thực ra Tạ Tụ càng không muốn đứa nhỏ này hơn y.

Khúc Cửu Nhất không đi về trước nữa, yên lặng tránh đi.

Tới giữa trưa, khi Tạ Tụ tới đưa dược, Khúc Cửu Nhất lại chần chừ.

"Tạ Tụ, huynh thực sự không thích hài tử sao?" Khúc Cửu Nhất nhìn chén dược này, cũng chẳng vui sướng mấy, ngược lại còn có hơi áy náy.

"Đương nhiên" Tạ Tụ khẳng định chắc nịch, "Cửu Nhất, hai người chúng ta ở cạnh nhau mới là niềm vui sướng lớn nhất. Nếu có hài tử, chúng ta nào còn có thể muốn đi đâu là đi đấy được? Mau uống đi, không đắng, ta bỏ thêm cho em ít cam thảo, còn cả ít mứt hoa quả"

Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ hồi lâu, uống hết chén dược trước mặt hắn.

Tạ Tụ rõ ràng thở dài ra một hơi.

"Cửu Nhất, em cứ nằm nghỉ đi, đợi lát nữa có thể em sẽ hơi đau bụng nhưng em yên tâm, không đau lâu đâu, ta sẽ châm cứu cho em"

"Trong bếp có mật ong, huynh đi pha cho ta một chén nước mật ong tới đây"

"Em cứ nằm đi, ta đi đây" Tạ Tụ dặn dò một tiếng, vội vàng đi về phòng bếp.

Khúc Cửu Nhất duỗi tay điểm mấy huyệt đạo của mình, "ọe" một tiếng, nhổ hết chỗ thuốc kia ra.

Thực ra, nếu thực sự sinh được một hài tử giống Tạ thuần thuần, cũng tốt mà.

Sinh hài tử còn không phải là chọc một đao vào bụng thôi sao? Hình như cũng không khó lắm, một người tập võ như y chẳng lẽ còn sợ bị thọc một đao à?

Khúc Cửu Nhất cảm thấy hình như mình bị ngu thật rồi, vậy mà lại thực sự muốn sinh một hài tử.

Nhưng mà... Nhưng mà...

Ta hẳn điên thật rồi.

Khúc Cửu Nhất chậm rãi nhắm mắt, chắc chắn đầu óc y chẳng bình thường. Nhưng nhân sinh trên đời, thỉnh thoảng làm một chuyện khiến mình hối hận hình như cũng không phải không chịu đựng được.

Nếu thực sự có hài tử, Tạ thuần thuần hẳn sẽ tức dậm chân mất.

Ài, huynh ấy hình như chưa từng tức giận với mình bao giờ.

Khúc Cửu Nhất còn cảm thấy hơi tiếc nuối, xem ra bây giờ mình có thể thấy được rồi.

Buổi chiều.

Khúc Cửu Nhất bắt đầu đau bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc