Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Khoảng mười hai giờ họ đến Cổ Mộc Lí Nhĩ.
Đinh Tấn ra nhiệm vụ cho Nhiệt Hắc và Tứ Mã, bảo hai người xác minh hành trình của đoàn đại sứ Stan, còn anh lái xe đưa Châu Dật đến khách sạn trước đây cô ở.
Khách sạn Châu Dật qua đêm ở Vực Thành tự động gia hạn ba ngày cho cô. Thẻ phòng cô để trong ví tiền đã bị cướp, cũng may lúc làm thủ tục có camera ghi hình, giải thích với lễ tân cô làm mất thẻ căn cước công dân và thẻ phòng, lễ tân xác nhận thân phận của cô xong thì đưa cô một tấm thẻ phòng khác.
Cô cầm thẻ phòng ngẩng đầu nhìn Đinh Tấn: “Lên chung với tôi không?”
Giờ cô đang là đối tượng được bảo vệ, dĩ nhiên không thể để cô đi một mình.
Đinh Tấn đi theo Châu Dật, quan sát bố cục khách sạn và nhân viên ra vào, không thả lỏng một giây một phút nào.
Châu Dật tới trước cửa phòng, quẹt thẻ mở cửa.
Lúc bật đèn nhìn vali của mình đang mở toang giữa sàn nhà, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tưởng chừng sáng nay cô chỉ vừa ra ngoài dạo phố, ba ngày suýt nữa bỏ mạng ở Mạc Ấp không tồn tại.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh đang nhắc nhở cô, giờ cô chính là đối tượng xui xẻo bị bọn cướp theo dõi.
“Vào đi.”
Châu Dật vào phòng, tiện tay cầm chun cột tóc trước đây cô vứt bừa trên bàn, buộc tóc lên, sau đó bật điều hòa trong phòng.
Tuy Cổ Mộc Lí Nhĩ không nóng bằng Mạc Ấp, nhưng ở bên ngoài một lúc cũng bức bối.
Làm xong, Châu Dật bắt đầu lục lọi vali hành lý.
Đinh Tấn nhìn xung quanh, trong vali toàn quần áo của cô, anh không tiện xem, vì thế đến bên cửa sổ nhìn đường phố đối diện. Khách sạn Châu Dật cách trạm xe buýt Vực Thành không xa. Từ nơi anh đứng có thể thấy tòa kiến trúc mang phong cách Bazaar – tháp văn hóa [1].
Châu Dật lấy đống quần áo đã xếp lại ra, tìm được thứ cô muốn trong túi nhỏ vali, là một quyển hộ chiếu.
Cô thường hay ra nước ngoài. Trước khi đến Vực Thành, cô vừa từ Mỹ về, trên đường quay về từ Mạc Ấp cô đã nghĩ lỡ Đinh Tấn còn nghi ngờ cô, không làm thẻ căn cước công dân cho cô, cô phải làm sao để quay về Ngư Hải.
Cô nhớ đến hộ chiếu.
Sau khi từ Mỹ về, cô chỉ thay đổi quần áo trong hành lý, không lấy hộ chiếu ra.
Có hộ chiếu thì dù không có thẻ căn cước công dân cũng về được Ngư Hải, cũng coi như cầu vồng sau mưa.
Đinh Tấn cảm giác phía sau có người tới gần. Anh quay đầu, Chu Dật đưa một cuốn sổ cho anh.
“Hộ chiếu của tôi. Thế này đã chứng minh tôi không bịa đặt thân phận chưa?”
Đinh Tấn cầm hộ chiếu của cô, không vội mở ra: “Tôi biết cô là Châu Dật.”
“Ồ?”
“…”
Anh không nói rõ biết từ đâu, nhưng Châu Dật hiểu. Gần đây tên cô đang nháo nhào trên mạng, đơn giản do mâu thuẫn giữa cô và Lý Phỉ Nhiên.
Giờ thì anh không còn nghi ngờ thân phận của cô, nhưng Châu Dật đoán anh lại hiểu lầm cô, chắc anh cảm thấy cô là người phụ nữ không đàng hoàng.
Châu Dật khinh thường giải thích với giới truyền thông, huống chi với Đinh Tấn, một người đàn ông cô chỉ vừa quen không lâu.
Đinh Tấn mở hộ chiếu của cô. Cô từng đi rất nhiều nước, Anh, Mỹ, Nhật Bản, ừm… không có Stan.
Anh trả lại hộ chiếu cho cô, Châu Dật cầm lấy, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Từ Vực Thành có thể đến thẳng Stan không?”
Cô hỏi bâng quơ, nhưng Đinh Tấn lại thấy nhạy cảm.
Anh nhìn thẳng vào mắt Châu Dật: “Hỏi chuyện này làm gì?”
Châu Dật nhún vai: “Hỏi chơi thôi, không phải Stan ngay cạnh Vực Thành sao. Nghe nói viện bảo tàng bên đó có rất nhiều báu vật, nếu có cơ hội tôi thật sự muốn đi xem.”
Có vô số nước tiếp giáp với Vực Thành, nhưng cô chỉ hỏi Stan.
Đinh Tấn nghiêm túc hỏi: “Trước đây chưa từng đến sao?”
Châu Dật lắc đầu.
“Sau khi rời khỏi Vực Thành định đi?”
Cô lại lắc đầu: “Không phải thời sự nói hiện giờ bên đó không được ổn định, còn có phần tử khủng bố đánh bom khắp nơi sao. Tôi không muốn đến đó bị trói lại, còn phải phiền tổ quốc đi cứu tôi.”
Đột nhiên Châu Dật mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền, nhưng nét cười không hề chạm tới đáy mắt: “Dù sao trong nước vẫn còn đội trưởng Đinh bảo vệ tôi, anh nói xem có đúng không?”
Đinh Tấn thấy cô nói năng sắc bén, giống như muốn ám chỉ gì đó. Nhưng anh không thể bắt lỗi, vậy nên không biết rốt cuộc cô đã biết cái gì, hay chỉ nói vài câu vui đùa mà thôi.
Châu Dật ném hộ chiếu lên giường, lấy một bộ quần áo trong vali.
“Tôi đi tắm.”
“…”
Cửa phòng tắm là loại kính mờ, bật đèn loáng thoáng thấy bóng người bên trong.
Đinh Tấn ra ngoài: “Tôi ở ngoài chờ cô.”
Cửa đóng “cạch” một tiếng, Châu Dật mở vòi hoa sen để nước chảy, sau đó ra ngoài phòng tắm.
Cô tới đầu giường, cầm điện thoại khách sạn lên, do dự một lúc, cuối cùng vẫn ấn một dãy số. Điện thoại “tút tút” khoảng chừng mười giây mới có người nghe máy.
“Alo.”
Giọng nam trầm thấp trưởng thành xuyên qua microphone, trái tim Châu Dật hẫng nhịp. Dù không mặt đối mặt, cô vẫn không tự nhiên khi nói chuyện với ông ta.
“Bố.” Cô gọi.
Châu Chấn Quốc yên lặng một lúc: “Giờ chị đang ở đâu?”
“Vực Thành.” Châu Dật khai đúng sự thật.
“Khiến nhà họ Châu mất mặt đến mức này, bản thân thì chạy biến. Hồi nhỏ tôi dạy chị thế nào?”
Bản thân mình phạm sai lầm thì phải tự gánh vác, đây là điều Châu Chấn Quốc dạy cô từ nhỏ.
“Châu Dật, chị có còn lễ nghĩa liêm sỉ không?” Châu Chấn Quốc không giống người khác. Người khác tức giận sẽ rống lớn kêu to, còn ông thì không làm vậy, cũng không cần phải làm vậy. Ông là người thống trị, chỉ cần lạnh lùng nhìn đã không giận tự uy.
Bàn tay cầm điện thoại của Châu Dật trắng bệch, bị ông ta tra hỏi, trái lại cô không thèm quan tâm nữa: “Con gọi cho bố không phải để ăn mắng.”
“Ồ?” Châu Chấn Quốc lạnh lùng nói: “Chuyện do bản thân gây ra còn muốn người nhà đi dọn dẹp giúp mình sao?”
Châu Dật nhíu mày, không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với người không chung đề tài.
“Lục Gián liên lạc với bố không?” Cô hỏi thẳng.
Châu Chấn Quốc im lặng một lúc, lạnh nhạt hỏi: “Nhắc đến nó làm gì?”
Châu Dật cảm thấy nực cười, cô mỉm cười tự giễu: “Cũng đúng. Anh ấy đã không còn liên quan gì đến bố nữa rồi.”
Hiếm khi Châu Chấn Quốc không bị câu móc mỉa của Châu Dật chọc giận.
“Đã một năm anh ấy không liên hệ với con. Con cũng không thể liên hệ với anh ấy. Con nghĩ anh ấy gặp chuyện.”
Châu Dật chỉ nói đến đó, không nhắc đến chuyện email. Châu Chấn Quốc là người thông minh, không cần giải thích cũng hiểu mong muốn của cô.
Châu Chấn Quốc vẫn im lặng. Bàn tay cầm điện thoại của Châu Dật hơi mỏi.
“Nhớ về sớm dọn dẹp cục diện rối rắm của chị đi.”
Châu Chấn Quốc chỉ đáp vậy. Châu Dật nghe xong thở phào.
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, Lục Gián nói với cô anh ấy được điều đến Mạc Ấp.
Vậy nên khi tới Mạc Ấp, Châu Dật nghĩ có lẽ bộ đội địa phương biết cách liên lạc với anh ấy. Cô ở đó hai ngày nhưng không tìm được người nào trong quân ngũ, vậy nên kế hoạch công cốc.
Châu Dật định trở lại Ngư Hải nhờ người tìm anh ấy, nhưng thân phận Lục Gián đặc biệt. Với quan hệ của cô, muốn tìm anh ấy không dễ. Châu Chấn Quốc thì khác, có ông ấy ra mặt, ít nhất tỷ lệ sẽ cao hơn.
Châu Dật buông máy bàn, quay về phòng tắm.
Cô cởi váy dài trên người, khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt để dòng nước chảy xuống đầu mình.
Châu Dật nhớ lại câu vừa rồi ông ta mắng cô, không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Bỗng dưng cô nở nụ cười châm chọc.
Rõ ràng cô được ông ta nuôi dạy từ nhỏ, chẳng lẽ ông ta không tin khả năng dạy dỗ của ông ta sao? Ông ta thà tin lời đồn của người ngoài cũng không chịu tin cô? Vậy mà ông ta luôn tin Châu Hi vô điều kiện.
Châu Dật tráng sạch bọt xà phòng, đến khi mở mắt, ánh mắt đã quay trở về lạnh nhạt như thường, thậm chí còn xa cách hơn.
Cô đã không còn đau buồn vì mấy chuyện như vậy.
Châu Dật thay bộ quần áo sạch sẽ, sấy tóc khô hơn nửa, còn tốn thời gian bôi thuốc. Chờ trang điểm xong ra cửa, đã nửa tiếng trôi qua.
Đinh Tấn dựa vào tường chờ bên ngoài. Anh đang nghĩ chuyện của mình, nghe tiếng mở cửa thì quay đầu.
“Để anh chờ lâu quá.” Châu Dật nói: “Con gái hơi rắc rối.”
So với việc quân đội chỉ tắm trong ba phút, đúng là cô tắm hơn ba mươi phút rắc rối thật.
Châu Dật đổi sang mặc một chiếc áo trễ vai màu lam nhạt, phối cùng chiếc quần ống rộng, đeo túi nhỏ dệt bằng vải Bốc. Cô để cả hộ chiếu và thẻ phòng ở trong này.
“Đi thôi.” Châu Dật vén tóc, “Phiền anh ra ngoài dạo phố với tôi.”
“…”
Nói là dạo phố, thật ra cũng chỉ kêu anh dẫn cô đến ngân hàng gần nhất để rút tiền, rồi lại đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc điện thoại mới. Cô mất thẻ căn cước công dân, không mua sim được, cũng may hiện tại gần như ở đâu cũng có wifi, khá tiện.
Trên đường Nhiệt Hắc gọi điện cho Đinh Tấn, khi đó Châu Dật đang ở trong quầy chọn điện thoại.
Lúc Châu Dật bước ra khỏi quầy, vừa hay là thời điểm nóng nhất trong ngày.
“Chọn xong rồi?” Đinh Tấn hỏi.
Châu Dật lắc lắc điện thoại trên tay.
“Đi thôi.” Đinh Tấn xoay người.
Châu Dật đuổi theo: “Đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Đoạn đối thoại này khá quen thuộc.
Mấy ngày ở Mạc Ấp, Đinh Tấn đã đưa cô đi ăn mấy bữa. Giờ đến Cổ Mộc Lí Nhĩ, hình như anh vẫn tính quản thêm vài bữa nữa.
“Cảnh sát các anh còn phải mời cơm kẻ tình nghi, không thấy ấm ức à?” Châu Dật hỏi.
Đinh Tấn giục cô đi nhanh lên, từ phía sau vòng qua bên đường cái: “Cô không phải.”
“Hửm?” Châu Dật nhíu mày, “Bây giờ tôi tự do phải không?”
Cô lại lấy chuyện trước đây anh không cho cô ra ngoài để đâm chọc anh.
Đinh Tấn cúi đầu nhìn cô: “Trước khi cô rời khỏi Vực Thành, tôi có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho cô.”
Ngụ ý cô vẫn không chạy lung tung được.
Châu Dật phì cười: “Cũng không khác đối đãi với kẻ tình nghi lắm.”
Đinh Tấn không đáp, hỏi lại cô: “Muốn ăn gì?”
Hai bên đường có rất nhiều quán ăn, phần lớn là cơm Bốc.
Châu Dật nhìn một vòng, chỉ vào cửa tiệm gần nhất: “Bún xào Vực Thành [2] nổi tiếng lắm phải không?”
“Ăn cái đó đi.” Cô tự mình quyết định.
Đinh Tấn còn chưa kịp nói gì, Châu Dật đã vào đó. Anh bất đắc dĩ đuổi theo.
Vào trong tiệm, hơi điều hòa thổi phà phà, Châu Dật khoan khoái.
Hai người họ chọn một vị trí cạnh cửa sổ, nhân viên phục vụ đi tới: “Hai phần bún xào ạ?”
Đinh Tấn đáp ừ, nhìn về phía Châu Dật: “Ăn với thịt bò?”
Châu Dật gật đầu.
“Hơi cay, cay vừa, siêu cay, loại nào ạ?” Nhân viên cửa tiệm hỏi tiếp.
Lúc này Đinh Tấn không hỏi Châu Dật, nói thẳng: “Cho cô ấy một phần hơi cay, ít ớt thôi.”
Hai chữ “hơi cay” kích thích Châu Dật. Trưa nay nói chuyện điện thoại với Châu Chấn Quốc xong, cô cứ thấy bức bối. Lúc này tâm lý phản nghịch trỗi dậy.
Cô nhìn Đinh Tấn, nghiến răng: “Tôi muốn siêu cay.”
Đinh Tấn: “…”
Nhân viên: “…”
“Cô không ăn được đâu.” Đinh Tấn nói thẳng.
Anh nói vậy Châu Dật càng không vui: “Còn chưa ăn, sao anh biết tôi không ăn được?”
Đinh Tấn lại đau đầu.
Khách đã gọi vậy, nhân viên nào dám không nhận đơn? Chưa đến mười phút sau, nhân viên bưng một phần bún xào đỏ rực lên, vừa nhìn lớp sa tế phía dưới đã khiến người ta đổ mồ hôi hột. Không cần tới gần cũng ngửi thấy mùi cay nồng.
Châu Dật nhìn chằm chằm cái đĩa một lúc, cầm đũa chuẩn bị ăn.
“Châu Dật.” Đinh Tấn lại ngăn cô lần nữa.
Châu Dật không quan tâm, cô nhặt rau cần và cà rốt sang bên, gắp một đũa bỏ vào miệng.
Vị cay kích thích nổ tung trên đầu lưỡi, Châu Dật miễn cưỡng nhai rồi nuốt bún. Cô không nếm được vị thịt bò hay vị bún, trong miệng chỉ độc vị cay sụp đổ đất trời.
Mới một miếng mà mặt cô đã đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhưng cô không dừng đũa, trái lại còn liên tục nhét bún vào miệng. Không biết do muốn nếm thử hay lòng tự trọng quấy phá, hoặc chỉ đơn thuần muốn tự dày vò chính bản thân.
Đinh Tấn thấy hai mắt cô bị cay đến đỏ bừng, mũi cũng nghẹn ứ, dù ngồi trong phòng điều hòa nhưng trán vẫn rịn lớp mồ hôi mỏng, hiển nhiên đang rất khó chịu.
Anh định khuyên cô đừng miễn cưỡng, nhưng nghĩ lại nói vậy có khi chạm vào tính phản nghịch của cô, dứt khoát đứng lên đẩy phần bún xào siêu cay của cô sang bên, để cô gắp cũng không gắp được.
“Đinh Tấn, anh… khụ khụ.” Châu Dật bị cay đến mức khản giọng.
Đầu óc thiếu oxy, giờ phút này cô mới hiểu thế nào gọi là “đầu váng mắt hoa”.
Đinh Tấn lấy hai chai nước cà rốt trong lạnh, vặn nắp đưa cho cô.
Châu Dật nhận lấy ngửa đầu rót vào miệng. Một chai nước cà rốt thấy đáy, vị cay trong miệng vẫn không hề giảm bớt, trái lại còn tác dụng chậm, cứ như từng tầng sóng lớn dâng lên đầu lưỡi.
Đinh Tấn lại đưa chai nước cà rốt thứ hai.
Châu Dật uống liên tục năm chai nước cà rốt mới đỡ cay hơn chút, nhưng đầu vẫn còn choáng váng. Đây là lần đầu tiên cô biết thì ra ăn cay chẳng khác nào uống say.
Đinh Tấn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Châu Dật gật đầu, rút hai tờ khăn giấy lau miệng, cánh môi đã tê rát đến mức không còn cảm giác.
“ Rất ít người ăn được bún xào siêu cay của Vực Thành.” Anh nói.
Châu Dật biết mình không tự lượng sức, cũng đã nhận hậu quả xấu. Cô ngửa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Anh ăn được không?”
“Được.” Đinh Tấn không chút do dự đáp.
Hồi mới tốt nghiệp trường quân sự, lúc tới Vực Thành anh chưa ăn được đồ ăn cay như vậy, nhưng bây giờ hoàn toàn có thể. Không phải vì anh ăn nhiều ớt Vực Thành, mà vì anh là một người lính đặc chủng, có sức chịu đựng phi thường.
Châu Dật đẩy đĩa bún đến trước mặt anh: “Vậy anh ăn hết đi, đừng lãng phí.”
“…”
Châu Dật mở thêm một chai nước cà rốt nữa làm dịu cổ họng. Tuy cổ vẫn bỏng rát, nhưng ngọn lửa bực tức trong lòng đã phát tiết ra ngoài. Châu Dật cảm thấy sảng khoái, đĩa bún xào này còn tác dụng hơn chạy bộ trong phòng tập thể thao một tiếng.
Nhiệt Hắc và Tứ Mã bước vào tiệm.
“Đội trưởng Đinh.” Nhiệt Hắc gọi.
Châu Dật ngẩng đầu.
Tứ Mã ngạc nhiên nhìn đôi mắt đỏ hoe của Châu Dật, hoảng hốt hỏi: “ Đội trưởng Đinh bắt ‘lạt’ chị?”