LÀM DÂU NHÀ GIÀU

Cả bàn tiệc đều im lặng thất thần nhìn Trân Trân vì bọn họ biết rằng Trân Trân chính là mối tình khắc cốt ghi tâm của Gia Minh. Cô là một cô gái xinh đẹp và quyến rũ lại vô cùng tài giỏi. Theo như mọi người được biết thì 4 năm trước chính Trân Trân là người bỏ lại anh để theo đuổi ước mơ làm ngôi sao Hollywood. Anh đã từng rất đau khổ khi cô rời xa anh bởi lẽ cô chính là mối tình đầu của anh. Người ta nói mối tình đầu là tình đẹp nhất, là mối tình có thể buông nhưng không thể quên.

Gia Minh nghiêm túc nói.

- Em về nước khi nào?

- Nghe tin anh lấy vợ.

- Ai nói em?

- Thiếu gia của tập đoàn lớn, ít nhiều những trang báo mạng cũng đăng tải. Em cần gì ai phải nói chứ Gia Minh. Thực ra em được nghỉ phép về nước cũng chỉ một thời gian ngắn thôi. Hôm nay em thật lòng đến để chúc mừng vợ chồng anh.. Và.. em còn muốn xem cô gái ấy bản lĩnh cỡ nào mà gả được cho anh ( cô liếc mắt nhìn Nụ)

- Nếu em thật lòng đến để chúc mừng thì mời em nhập tiệc cùng mọi người.

- Em có món quà nhỏ muốn tặng vợ chồng anh ( cô tiến đến đưa hộp quà cho Nụ, ánh mắt liếc nhìn không thật lòng)

- Tặng cô! Hạnh phúc nhé.

Nụ mỉm cười đưa tay nhận lấy món quà.

- Cảm ơn. Đến là vui rồi cần gì quà cáp, tôi nghĩ nhà tôi không thiếu gì cả.

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Trân Trân thay đổi nhưng khoé môi vẫn nở ra nụ cười hiền hoà.

- Quà chúc phúc mà.

Cô đặt hộp quà của Trân Trân xuống bàn rồi rót ly rượu đưa cho Trân Trân.

- Ly rượu này tôi thay lời cảm ơn về món quà.

Sau đó cô quay qua nói với anh.

- Chồng à. Đã đến đây rồi thì tất cả đều là khách, anh ít nhiều cũng thành tâm mời người ta ly rượu đi chứ ( cô nháy mắt với Gia Minh)

Gia Minh gật đầu đưa ly rượu cho Trân Trân.

- Vợ anh nói thế rồi thì anh cũng mời em một ly.

- Em chỉ đơn giản là khách của anh thôi hả Gia Minh?

- Ừ! ( lạnh nhạt trả lời)

- Nếu em nói em vẫn luôn quan tâm anh thì sao?

Nói xong câu đó, trân Trân liếc mắt nhìn sang Nụ. Thực ra cô cũng không mấy bận tâm cho lắm, cô biết thừa cô ta đang cố tình chọc tức cô nhưng xui cho cô ta là chọc tức không đúng người, ngược lại cô còn thấy thú vị mới đúng. Cô còn lạ gì mấy chiêu thảo mai của mấy đứa tiểu tam nữa chứ, cô chứng kiến quá nhiều rồi vì ngày nào cô chẳng xem phim ngôn tình. Nét mặt cô nãy giờ vẫn thế, thản nhiên đến lạ. Có điều cô chẳng biết cô gái này là ngôi sao hạng A hay hạng B gì đó, nhưng theo như cô thấy cô ta bị đứt dây thần kinh sỹ điện thì phải.

ít nhiều thì bây giờ anh đã là chồng của cô rồi, cô ta lại còn hiên ngang nói vẫn quan tâm anh mặc dù cô đang lù lù đứng ở đây. Đã thế nhá, bà đây càng chọc tức cho mi nổ con đom đóm mắt ra mới được.

Cô cười thật tươi khoác lấy tay anh rồi nói.

- Chồng à... Vợ muốn ra đằng kia chào hỏi mọi người.

Mấy người bạn của anh biết ý liền lên tiếng.

- Phải đấy. Ở đây lúc giờ rồi, cũng nên đi chào hỏi mỗi người một lời.

Phần vì anh cũng muốn tránh mặt Trân Trân nên liền đồng ý. Đôi bàn tay đưa xuống nắm chặt lấy tay cô, hành động thể hiện đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Trân Trân nãy giờ đứng yên bất động nhìn bóng dáng hai người khuất dần vào đám đông, ánh mắt bắt đầu đọng lại những hơi nước mà chẳng bao lâu nữa sẽ tuôn trào. Cô thực sự không cam tâm, 4 năm phấn đấu không ngừng chỉ để mình trở thành ngôi sao lớn xứng đáng với gia thế nhà Trần Gia, cô vẫn luôn mặc định rằng anh vẫn còn rất yêu cô, điều đó thể hiện khi Liên nói mấy năm qua anh chưa từng yêu ai, chắc có lẽ là vì anh chưa quên được cô. Thật không ngờ mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, anh đã lấy vợ, lấy một người anh không hề yêu.

- Ơ kìa. Xem ai đây, đây có phải Trân Trân không?

Tiếng nói vọng lên, cô quay qua nhìn thì nhận ra đó chính là bà ba. Cô lâu vội những giọt nước mắt rồi cúi đầu chào bà.

- Dì ba! Lâu rồi không gặp dì, xem ra càng ngày dì càng trẻ và đẹp hơn thì phải.

- Con lại quá khen dì rồi. Mấy năm không gặp con mà giờ con đẹp quá bé Trân. Dì nghe nói con bây giờ là ngôi sao lớn quốc tế rồi hả? Thỉnh thoảng dì có xem phim con đóng, không ngờ đẹp hơn cả trên màn ảnh.

- Con cảm ơn dì ạ.

- Ấy mà con về nước lâu chưa? Gia Minh đã biết con đến chưa? Để dì ra gọi.

- Dì..anh ấy biết rồi ạ.

- Biết rồi sao? Thế thằng bé đâu rồi.

- Vợ anh ấy muốn đi ra chỗ khác tiếp khách nên vừa hai người mới rời đi xong.

- Thiệt tình. Vậy dì dẫn con tới gặp bà nội nhé.

- Dạ. Phiền dì rồi ạ.

Bà ba dẫn Trân Trân tới chào hỏi bà nội, thấy Trân Trân, nét mặt bà nội với bà Sáu thoáng chút không vui cho lắm. Gia Minh là đứa cháu cưng nhất của bà, ngày trước Trân Trân yêu Gia Minh nên bà quý cô lắm, nhưng khi biết tin cô bỏ lại anh để đi thực hiện ước mơ cao xa rồi khiến anh đau khổ, tình cảm năm đó đã thay đổi. Hơn nữa hôm nay là hôn lễ của anh, bà hoàn toàn không muốn cô xuất hiện. Trân Trân mỉm cười cúi đầu gọi nhẹ nhàng.

- Bà nội còn nhớ con không ạ? Con là Trân Trân đây.

- Ừ. Trân Trân! Ta nhớ vì ta tuy già nhưng chưa có lẩm cẩm. Thậm chí ta còn nhớ hết những gì đã xảy ra.

Bà ba háo hức lên tiếng:

- Mẹ. Hôm nay Trân Trân từ nước ngoài về để chúc mừng Gia Minh đó mẹ. Mẹ biết không, bây giờ con bé nổi tiếng quá trời luôn.

Bà nội liếc mắt nhìn khiến bà ba biết ý liền im tiếng.

Trân Trân cười.

- Dì ba cứ khen cháu quá rồi.

Bà Nội giữ nét mặt thản nhiên nói.

- Việc con trở thành ngôi sao lớn là việc đáng để chúc mừng. Ta chúc con đã thực hiện được ước mơ bấy lâu nay. Còn ngày hôm nay con tới chúc mừng đám cưới của Gia Minh, ta thay mặt Trần Gia cảm ơn con. Ta già rồi nên cũng không hứng thú xem nhiều phim điện ảnh nên không biết con đóng hay cỡ nào, bây giờ chỉ thích nghe kể chuyện đêm khuya cho dễ ngủ thôi.

Cô gượng cười trả lời bà nội.

- Dạ bà. Con cảm ơn bà nội ạ.

Bà Sáu nói với bà nội.

- Ấy mà cái bà già này nói mình chưa lẩm cẩm mà lại lẩm Cẩm thế này. Bây giờ Gia Minh đã có vợ, vợ nó cũng gọi là bà nội, bây giờ Trân Trân là người yêu cũ cũng gọi là bà nội, vợ nó biết được lại không vui đâu. Bà thích cháu trai đúng không, vậy bây giờ phải để tinh thần con bé thoải mái thì mới có cháu trai cho bà được.

- Ấy phải đấy. Vậy Trân Trân con thông cảm nhá, gọi ta là lão phu nhân là được rồi.

- Dạ bà ( cô ấm ức trả lời)

Bà ba đứng nãy giờ chỉ biết nghe và không giám nói gì thêm. Pm Phải công nhận hai bà đúng là gừng càng già càng cay, người tung người hứng rất ăn ý nhau. Một cách trách rất khéo léo. Bà ba biết được vị trí Trân Trân bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, xem ra không nhất thiết phải lấy lòng.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, bà nội có nói hai người cứ lên phòng nghỉ ngơi, mọi chuyện dưới này cũng đã có người lo. Bố chồng cô là người ít nói, bây giờ cũng lên tiếng.

- Gia Minh. Bà nội nói vậy rồi thì con đưa vợ lên phòng nghỉ ngơi đi.

Mẹ hai:

- Đúng rồi đó. Hai đứa cứ lên phòng trước đi.

Anh và cô cùng lên tiếng.

- Vậy bọn con xin phép bà nội với ba mẹ ạ.

Rồi hai người tiến tới chào ông bà chủ Đường. Cô nhìn ánh mắt bà chủ Đường nhìn anh, ánh mắt đầy tiếc nuối nhưng không dám làm ầm ĩ. Anh nói:

- Xin phép ba mẹ vợ, con đưa vợ con lên phòng trước.

Ông thẫn thờ gật đầu.

- Ừ ừ. Hai đứa lên đi.

Nhìn khuôn mặt ông thẫn thờ, ai cũng nghĩ ông thương con gái lấy chồng xa, nhưng thực chất ra là ông đang tiếc cho con gái ruột của mình.

Cô ôm chầm lấy bà chủ Đường.

- Con cảm ơn ba mẹ vì tất cả.

- Được rồi. Lên phòng với chồng đi, lát không cần tiễn ba mẹ đâu, kẻo ba mẹ lại không lỡ rời.

Nói rồi anh dắt tay cô lên phòng, cô mệt mỏi bước theo sau anh. Cánh cửa phòng đóng lại, cô liền rút tay mình ra khỏi tay anh, mệt mỏi ngồi xuống phệt xuống giường.

- Ôi trời. Mệt muốn chết, họ hàng với khách mời nhà anh đông quá.

Anh vừa tháo caravat vừa nói.

- Như thế đã ăn thua gì. Chỉ là một phần thôi.

- Ôi trời. Nhà anh có họ với cả làng à?

Anh im lặng nhếch môi nhìn cô thật chăm chú rồi tiến lên vài bước, quăng chiếc áo vest xuống giường, tay tháo cúc áo sơ mi đứng trước mặt cô.

- Này anh...

Anh vẫn im lặng không nói gì, tay vẫn tiếp tục tháo bỏ cúc áo còn lại, cơ thể 6 múi rắn chắc dần lộ ra trước mặt cô, cô chớp chớp mắt vài cái rồi xấu hổ lấy tay che mắt lại.

- Anh muốn gì?

- Cô nghĩ tôi muốn gì?

- Đừng có mà linh tinh nhá!

Lúc này anh cởi bỏ hẳn chiếc áo sơ mi quăng nốt xuống giường khiến mặt cô bắt đầu thấy nóng hừng hực. Mặc dù trong đầu đã nghĩ xa hơn nhưng cô vẫn mạnh dạn nói.

- Hôm nay tôi hơi mệt ấy. Đừng manh động!

Anh cười khẩy với cô.

- Cô mệt thì liên quan gì đến chuyện tôi đi tắm.

Dứt lời anh nhếch môi một cái rồi quay mặt bước vào trong buồng tắm. Cô tha thẩn ngẩn người suy nghĩ “ có phải dạo này mình đã quá nghĩ nhiều hay không, thiệt tình “.

Bên trong tiếng vòi nước xối xả, chẳng hiểu sao tim cô cứ đập nhanh liên hồi. Cô hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh rồi nhìn căn phòng một lượt, phòng hôm nay trang trí đẹp hơn, giờ cô mới để ý thấy ở bàn trang điểm có một bình hoa hồng đỏ rất đẹp, cuối giường cô có dán chữ hỷ. Bức tường bên trong còn có bức tranh cặp bé trai song sinh nhìn rất đáng yêu. Cô không biết diễn tả cảm giác lúc này thế nào nhưng nó nhộn nhịp lắm.

Anh từ nhà tắm bước ra thì cô cũng đứng dậy thay đồ, khổ nỗi cái váy cưới này buộc dây đan chéo sau lưng rất nhiều, bây giờ ra tìm bé Cúc đã rất mất công nên cô đã mạnh dạn nói với anh.

- Này anh...

- Ừ.

- Rảnh không?

- Có gì thì cô nói lẹ đi.

- Vào đây giúp tôi cởi bỏ dây váy sau lưng ra với.

- Cô tự làm đi.

- Tôi mà làm được không đến lượt nhờ anh.

Anh đứng đằng sau cởi dây váy cho cô, mỗi một nút thắt bỏ ra, tấm lưng trắng nõn nà của cô dần hiện ra khiến trái tim anh đập thình thịch. Hương thơm của anh thoang thoảng gần cô khiến cô lúng túng.

- Thôi được rồi. Cảm ơn anh.

Anh ngẩn người đi ra, cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ không bình thường kia rồi chấn chỉnh lại cảm xúc của bản thân.

2 giờ đêm, tiếng điện thoại anh reo lên, âm lượng vừa đủ để có thể khiến người ta thức giấc. Cô mở mắt ra liếc nhìn số điện thoại trên màn hình. Anh lẳng lặng tắt máy nhưng sau đó cuộc gọi đổ chuông liên hồi. Anh liếc mắt nhìn cô, cô vội vàng nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ say. Sau đó tiếng bước chân lẳng lặng của anh hướng về phía ban công.

Cuộc gọi màn hình hiện lên số tứ quý, anh bấm nghe máy thì đầu dây vang vảng giọng của Trân Trân, cô ấy có vẻ đang say rượu.

- A Lô! Gia Minh à? Là em đây.. có phiền anh trong đêm Tân hồn không?

- phiền. Rất phiền..

- Em xin lỗi!

- Em gọi tôi có chuyện gì không? Nếu không có gì thì tôi tắt máy đây.

- Hôm nay em buồn lắm, em buồn vì một người em rất yêu đã lấy vợ. Em buồn lắm anh biết không?

- Muộn rồi nghỉ sớm đi.

Nói rồi anh tắt máy thở dài. Màn hình lập tức hiện lên tin nhắn.

- Hiện tại em đang rất buồn. Có thể đến bên em được không?

Anh liếc mắt vào trong căn phòng nhìn cô vẫn còn say giấc, khẽ thở dài một tiếng rồi tắt màn hình điện thoại nằm xuống kế bên cô.

Sáng ngày hôm sau khi tỉnh giấc cô đã thấy anh ngồi đối diện mình, mắt chăm chú nhìn vào tờ báo buổi sáng, tay cầm cốc cafe nhâm nhi. Cô ngồi dậy vươn vai một cái rồi bước xuống giường, anh thấy vậy liền đặt tờ báo xuống bàn rồi nói.

- Dậy rồi à?

- Ừm.

- Dậy rồi thì thay đồ rồi xuống ăn sáng. Làm mợ cả nhà này ít nhất cũng nên gương mẫu cho mọi người nhìn vào đó mà phục.

- Tôi biết rồi.

Mọi trang phục hằng ngày của cô đều có bé Cúc chuẩn bị mỗi ngày, cô mặc bộ pizama lụa áo cộc quần dài màu đỏ đi xuống bên dưới. Bước vào phòng ăn cô đã thấy Trân Trân đang ngồi bên cạnh thím Út. Cô tròn xoe mắt nhìn cô ấy rồi quay qua liếc mắt nhìn anh, hình như anh cũng không hề biết sự xuất hiện của Trân Trân ở đây. Cô và anh chưa kịp nói gì thì thím Út đã lên tiếng.

- Anh cả, chị dâu... Hai người vào ăn sáng đi ạ, những món hôm nay đều là món anh cả thích đó ạ.

Anh nhìn xuống bàn ăn một lượt rồi lạnh lùng đáp.

- Thực ra khẩu vị con người cũng sẽ thay đổi theo thời gian, lòng người cũng vậy. Những món này xưa rồi.

Nét mặt Trân Trân cứng ngắc không vui, cô cố gắng mỉm cười nói.

- Dù sao cũng là công sức của mọi người vất vả từ sáng tới giờ đó ạ.

- Việc em ở đây là thế nào?

- À.. em đã xin bà nội cho Trân Trân ở lại đây chơi với em mấy hôm rồi ạ. Dù sao tụi em cũng là chị em họ mà lại lâu ngày không gặp nữa. Bà nội đã đồng ý rồi ạ, không biết anh chị có ý kiến gì không? Có cảm thấy bất tiện gì không ạ?

Cô cười nhạt trả lời.

- Nếu như bà nội đã đồng ý rồi thì Trân Trân cứ ở lại đây chơi với thím Út nhé. Thực ra vợ chồng tôi không nhỏ mọn như ai đó nghĩ đâu ạ.

- Cảm ơn cô ( Trân Trân nói)

Anh và cô ngồi xuống bàn ăn, cô hỏi thím Út.

- Bà nội với bà Sáu, mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư đâu hết rồi?

- À.. mọi người đi chùa ở tỉnh bên từ sáng sớm rồi. Chuẩn bị tới ngày lễ Phật nên mọi người sẽ qua đó trước hai ngày.

- Thì ra là vậy.

Tầm một lúc sau thì Gia Hưng mới xuống, còn có cả Gia Long nữa.

Gia Long cười khành khạch nói.

- ngon quá...ngon quá.

Rồi sau đó anh chạy tới ngồi giữa Nụ và Trân Trân. Anh cười ngu ngốc khiến Trân Trân vô cùng khó chịu. Nếu như không phải có mặt Gia Minh ở đây thì tên ngốc này chết chắc với cô.Dùng bữa được nửa chừng thì Gia Minh có điện thoại đi công việc gấp nên đã rời đi ngay lúc đó. Bàn ăn lúc này chỉ còn có vợ chồng thím Út và Trân Trân, cô và Gia Long. Một lúc sau đó cô cũng đứng dậy bước đi. Đi tới hồ hoa sen thì Trân Trân chạy theo sau gọi lại.

- Khoan đã. Đợi một chút.

Cô quay mặt lại nhìn Trân Trân chạy tới gần, đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu lại nói.

- Chị tìm tôi?

- Ừ.

- Không biết chị tìm tôi có việc gì quan trọng không?

- Nghe nói cô và Gia Minh là cuộc hôn nhân sắp đặt và không có tình yêu?

- Có sao đâu. Lấy trước yêu sau mới thú vị, còn hơn là yêu nhau lâu rồi lại chán nhau.

- Cô biết tôi là người Gia Minh yêu chứ?

- Biết chị là người yêu cũ của chồng tôi nhưng tất cả đã là ĐÃ TỪNG YÊU. Chồng tôi thành thật lắm, có chuyện gì anh ấy cũng không giấu tôi, anh ấy nói chị là người cũ rồi.

- Năm xưa chúng tôi là một đôi trai tài gái sắc, chúng tôi yêu nhau đến nỗi tưởng chừng sống chết không xa rời. Và cho đến thời điểm hiện tại tôi vẫn tin anh ấy vẫn còn rất yêu tôi.

- Đấy là do chị tin chứ có phải chồng tôi nghĩ thế đâu. Thường thì những kẻ phô trương thường thiếu tự tin., chừng nào chồng tôi nói ra tôi mới tin.

- Cô... thật không biết xấu hổ!

- Này này cái chị kia. Chị nói ai không biết xấu hổ, chị tự dưng từ trên trời rơi xuống rồi kêu nhớ thương chồng người ta, tôi là tôi hiền đấy, vào người khác người ta táng chị vỡ mồm.

- Cô???

Cô mỉm cười bước đi, trước khi đi còn không quên quay lại nói.

- Mà phải rồi. Cảm ơn chị đã bỏ rơi chồng tôi để tôi có cơ hội chăm sóc anh ấy.

Cô bước thật nhanh về phòng, bước vào trong căn phòng cô đóng sập cửa lại ôm bụng cười lăn cười bò.

Cúc ngơ ngác hỏi.

- Mợ làm gì mà cười như được mùa vậy?

- Còn hơn cả được mùa ấy chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc