LÀM HƯ

Từ khi xảy ra sự kiện kia, trước mặt Hạ Hoài Chương Kỷ Xuyên không còn bình tĩnh được nữa, mấy ngày qua đã che giấu thật tốt, ngày hôm nay biểu hiện đã rõ ràng. Cậu theo bản năng lui bước về sau, thật giống như đang đối diện với hồng thủy mãnh thú (nước lũ, mãnh thú: tai họa khủng khiếp), Hạ Hoài Chương yên lặng nhìn cậu vài giây: “Làm sao vậy? Con sốt sắng như vậy làm gì?”

“…Không có, con không căng thẳng”. Kỷ Xuyên đứng bên cạnh bàn sách của chính mình, ngón tay dùng sức nắm chặt mép bàn, cưỡng ép mình phải nói sang chuyện khác, “Có chuyện gì sao ba ba, đến giúp con tắm rửa sao?...Con cảm thấy có thể tự mình làm, hôm nay không cần ba hỗ trợ”.

Hạ Hoài Chương nghe vậy đi tới, nhấc lên cái tay phải bị thương của cậu, nhìn kỹ một chút rồi nói: “Còn đau không? Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra lại một chút”

“Không đau”.

“Tốt, vậy con tắm cẩn thận một chút”

Kỷ Xuyên thở phào nhẹ nhõm, Hạ Hoài Chương nói xong lại không có dấu hiệu nào muốn đi, vẫn như cũ đứng đó nhìn cậu. Tâm Kỷ Xuyên liền nâng lên: “Còn có chuyện khác sao, ba ba?”

“Ba vừa nãy gọi điện thoại cho Tống Thiến” Hạ Hoài Chương đột nhiên nói.

“Ồ”.

Chuyện đó nói cho cậu biết làm gì? Cậu không muốn nghe chút nào. Kỷ Xuyên cúi đầu, trên mặt bỗng nhiên nóng lên, Hạ Hoài Chương dùng hai tay nâng mặt cậu lên, khiến cho cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ba không có quan hệ gì với cô ta, vừa nãy đã nói kết thúc rồi”

Kỷ Xuyên sững sờ: “Kết thúc? Ý là không kết hôn sao?”

“Ân, không tìm mẹ kế cho con”. Hạ Hoài Chương nhấc lên ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi cậu.

“…”

Mặt Kỷ Xuyên biến hồng, đột nhiên giáng xuống một tin vui làm cậu không thể tin được, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Hạ Hoài Chương, hoài nghi chính mình nghe lầm: “Tại sao, ba ba? Ba sao đột nhiên….a, Tống tiểu thư không tốt sao?”

“Không có, con rất tốt”. Hạ Hoài Chương dùng sức xoa nhẹ mặt cậu, ánh mắt thâm thúy trong đó phảng phất ẩn giấu một mảnh tình cảm tựa như biển sâu không muốn người biết.

Hai bên tai Kỷ Xuyên nhất thời đều đỏ, câu nói này giống như quái quái chỗ nào đó…

Hạ Hoài Chương lại nói: “Ba nghe con nói chuyện ngoài cửa sổ”.

“Cái gì?”

“Con nói muốn dọn ra ngoài”

“…”

“Tại sao muốn dọn ra ngoài? Con không muốn cùng ba ba sống cùng một chỗ sao, bảo bối? Nếu như ba kết hôn sẽ làm con thương tâm, hoặc làm con chán ghét, vậy ba sẽ không kết. Con phải biết, trong lòng ba con vĩnh viễn là người quan trọng nhất, con đừng rời đi, hiểu không?”.

Giọng điệu Hạ Hoài Chương vừa ôn nhu lại nghiêm túc, viền mắt Kỷ Xuyên không nhịn được nóng lên, lo lắng đề phòng cho đến ngày hôm nay chỉ trong nháy mắt được chữa khỏi, trong lòng cậu kích động, không kìm lòng được ôm lấy Hạ Hoài Chương, cằm đặt trên bả vai đối phương, làm bé ngoan mà gật đầu.

Hạ Hoài Chương còn nói: “Con sao, bảo bối, trong lòng con người quan trọng nhất có phải ba ba?”

“Dạ” âm thanh Kỷ Xuyên rầu rĩ, mang theo giọng mũi.

Hạ Hoài Chương nói: “So với bạn gái con còn trọng yếu hơn?”

“…” Kỷ Xuyên thỏ thẻ, nhỏ giọng trả lời, “Đương nhiên rồi”.

Vòng ôm của Hạ Hoài Chương trên eo cậu bỗng trở nên căng thẳng: “Vậy con và cô ta chia tay đi”

“A?” Kỷ Xuyên sửng sốt, không ngờ tới sẽ nghe thấy một câu như vậy.

Hạ Hoài Chương cũng không giống đùa giỡn, ngữ khí nửa thật nửa giả, đem cậu từ trong lòng thả ra, nghiêm túc nhìn cậu: “Con còn nhỏ, không cần nói chuyện yêu đương sớm”.

“Không phải ba nói con lớn rồi sao…” Kỷ Xuyên lẩm bẩm một câu.

Hạ Hoài Chương không nói lời nào, biểu tình trầm mặt không một tiếng động mà hướng cậu tạo áp lực, Kỷ Xuyên mới vừa được dỗ đến vui vẻ, không cảm thấy áp lực chút nào, tâm lý khó giải thích được có chút muốn cười, cậu không tìm hiểu được cảm giác này là gì, chỉ một lần nửa như bản năng ôm lấy Hạ Hoài Chương, ngược lại đi dỗ ba cậu: “Dạ được, dạ được, con biết rồi”.

Hạ Hoài Chương cười nhẹ một tiếng: “Hỗn Cầu”. Đột nhiên nâng mông cậu lên, đem cả người cậu ôm lên đặt lên trên bàn sách.

Hai chân thon dài của Kỷ Xuyên bị ép tách ra, tư thế kia thoạt nhìn như cậu cố tình kẹp lấy eo Hạ Hoài Chương, cậu mất tự nhiên lùi ra sau một chút, chỉ chút nữa là đem cái đèn bàn đẩy ngã lăn, cậu đưa tay sờ sờ mũi, nhỏ giọng phản bác: “Hỗn Cầu ở dưới lầu cơ…”.

“Nó là Hỗn Cầu nhỏ”. Hạ Hoài Chương nhích lại rất gần, dán sát vào bên má cậu nói: “Con là Hỗn Cầu lớn”.

“Con không phải” bên tai Kỷ Xuyên đỏ chót, tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nó dùng sức hành hạ cậu, cậu nhẹ nhàng đẩy Hạ Hoài Chương một cái, liền trở tay ôm lại. Lâu rồi không làm nũng bây giờ tâm lý cậu có chút ngứa, không muốn nhẫn nhịn, vì vậy khi còn bé cậu rất thích làm như vậy, cậu nằm nhoài trên cổ Hạ Hoại Chương như keo dính, nửa ngày không muốn buông tay.

Hạ Hoài Chương tùy ý cậu ôm, đột nhiên nói: “Ngày mai ba sẽ đi Châu Âu một chuyến”

“…” Kỷ Xuyên ngẩng mặt lên.

Hạ Hoài Chương nói: “Đi công tác”.

“Ồ”, Kỷ Xuyên có chút mất mát, “Đi bao lâu?”

“Tùy tình huống, khi về sẽ mang quà cho con”. Ha Hoài Chương ôm cậu từ trên bàn sách xuống dưới, “Hôm nay muộn lắm rồi, tắm, rồi đi ngủ sớm một chút đi…tự mình tắm không vấn đề?”

Kỷ Xuyên gật gật đầu.

“Uhm, ba đi đây, ngủ ngon, bảo bối”

“…”

Hạ Hoài Chương quay người đi ra ngoài, Kỷ Xuyên đột nhiên kéo tay áo hắn lại: Ba ba”

“Hả?”

“Ba về sớm một chút?”.

“Được”

“…”

Kỷ Xuyên vẫn như cũ nắm giữ chặt chẽ lấy Hạ Hoài Chương, cậu há miệng, lời nói không thể thoát ra khỏi miệng, cậu không biết mình muốn nói cái gì.

Hạ Hoài Chương thấy thế nở nụ cười: “Làm sao vậy, không nỡ xa ba ba?”

“…Có một chút”

“Vậy đêm nay cùng nhau ngủ!?”.

Là câu hỏi, nhưng không phải chân chính muốn trưng cầu ý kiến của cậu. Hạ Hoài Chương trực tiếp ngồi vào bên giường, chỉ chỉ cửa phòng tắm: “Con trước đi tắm, ba ở đây chờ”.

Kỷ Xuyên “…”

Bắt đầu từ thật nhiều năm về trước, Kỷ Xuyên đã dám một mình đơn độc ngủ trong phòng, đã cực kỳ lâu rồi cậu không ngủ cùng Hạ Hoài Chương.

…Nếu lần trong khách sạn kia không tính.

Buổi tối mười giờ.

Kỷ Xuyên đứng dưới vòi hoa sen ngẩn người một hồi, đem nước trên người lau khô, mặc vào áo ngủ, chậm rãi đi ra ngoài.

Hạ Hoài Chương giống như lời vừa nói, một mực chờ đợi cậu, không có đi sang phòng khác tắm. Thấy cậu đi ra, ngay sau đó liền tiến vào phòng tắm, không bao lâu hắn liền tắm xong. Tiếng nước bên trong đã ngừng, Kỷ Xuyên trở mình nằm ở trên giường, cậu hối hận rồi.

Quyết định gần nhất làm cậu hối hận, cũng là biều hiện đầu tiên của sự hồ đồ, trong đầu cậu mơ mơ hồ hồ như chính mình làm đổ bát canh gà thiu (?).

Hai phút sau, Hạ Hoài Chương đi ra, không mặc quần áo, chỉ vây quanh bên hông một cái khăn tắm, thân thể tinh tráng từ trên xuống dưới hoàn toàn trần trụi, hai ba giọt nước thuận theo từ cơ bụng chảy xuống dưới, đi vào nơi sâu xa trong khăn tắm.

Mà cái đùi lớn phía dưới cũng không được che khuất nhiều, giữa hai chân cái vị trí nào đó thoáng nhô lên, không khó tưởng tượng bên trong là cái hình dáng gì.

“…” rõ ràng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, thời điểm cùng tắm rửa tối hôm qua quá mức căng thẳng, cậu không dám ngẩng đầu nhìn kỹ. Hiện tại gặp được, mặc dù không phải trần truồng, dĩ nhiên so với hôm qua còn muốn lúng túng hơn.

Thật tốt là giường của mình cũng đủ lớn, cậu hướng bên cạnh nhích nhích qua, giả vờ trấn định mà nói: “Muốn lấy áo ngủ không ba ba?”

“Không cần, cứ như vậy đi” Hạ Hoài Chương vén chăn lên đi lên giường, dường như không nhìn ra sự né tránh của cậu, đột nhiên lấy tay nắm chặt eo cậu, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, “Ngủ đi, ngủ ngon”.

“…”

Phía sau lưng Kỷ Xuyên bị ép chặt vào lồng ngực Hạ Hoài Chương, trên đó còn có chút ẩm ướt của hơi nước để lại, do thân thể dán sát vào nhau nhiệt độ nóng lên không một tiếng động mà bốc hơi hết, không khí bỗng nhiên khô khan lên. Cuống họng Kỷ Xuyên lạnh lẽo, cậu đẩy tay về sau một cái: “Ba ba, con thở không được…”

“Ừm” Hạ Hoài Chương đáp một tiếng, giọng nói quen thuộc tiến vào bên trong lỗ tai cậu, cánh tay nằm ngang bên hông cậu lại không có thả lỏng.

“…”

Kỷ Xuyên có chút luống cuống, liền kêu một tiếng: “Ba ba”

Hạ Hoài Chương đột nhiên đưa tay ra, dùng sức bịt kín cái miệng của cậu.

Lòng bàn tay nóng bỏng kề sát trên môi cậu, thanh âm phía sau tai có mấy phần khàn khàn, nặng nề mà ra mệnh lệnh cho cậu: “Đừng tiếp tục nói, bảo bối”.

“…Dạ”

Kỷ Xuyên giãy giụa trong lồng ngực Hạ Hoài Chương, mất công tốn sức mà tắt đèn.

Khó khăn ngủ một đêm, sáng ngày thứ hai thời điểm Kỷ Xuyên tỉnh lại trên giường chỉ còn một mình cậu, Hạ Hoài Chương đã đi rồi.

Cậu nằm lại một hồi, phát hiện trên gối kế bên có một tấm ghi chép, là bút tích quen thuộc.

Hạ Hoài Chương viết: “Ba rất nhanh trở về, không cho hồ đồ”

“…”

Hồ đồ cái gì? Cậu chưa bao giờ hồ đồ. Kỷ Xuyên chậm rãi xoay người, mới vừa xuống giường cửa phòng đã bị gõ vang, thanh âm bản thân Hạ Đình đặc sắc, lạnh như băng mà truyền vào.

“Nhanh chóng rời giường, tên lười biếng cậu”.

Kỷ Xuyên: “…”.

Bình luận

Truyện đang đọc