LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH

Hoắc Nghiêu thấy Nam Bùi cứ nhìn chằm chằm đồng hồ của mình mãi, có chút xấu hổ lắc đầu, nói, “Sáng ngủ dậy không tìm thấy cái đồng hồ mọi ngày hay đeo đâu, đành tạm thời chọn bừa một cái khác……”

Anh tưởng Nam Bùi cảm thấy cái đồng hồ này không đẹp bằng cái trước đó. Nhưng mà giây tiếp theo, Nam Bùi lại có chút kích động túm lấy cổ tay anh, nhìn anh hỏi, “Cái đồng hồ này……là anh tự mua à?”

Hoắc Nghiêu thoáng ngây người đáp, “Thật ra tôi cũng không nhớ nữa, cái đồng hồ này vẫn luôn để trong phòng sách nhà tôi, nhưng tôi không nhớ là ai tặng. Có điều tôi biết nó là của hãng Amour Inaccessible, hình như còn là bản giới hạn nữa……”

Tim Nam Bùi đập càng lúc càng nhanh.

“Anh theo em tới chỗ này.” Nói xong, cậu kéo Hoắc Nghiêu chạy ra ngoài, để lại thành viên hai đội ngơ ngác nhìn nhau —- vừa rồi TGO thắng trận cũng chẳng thấy Nam Bùi hưng phấn như thế.

Đoàn Hành lại hoàn toàn rơi vào trạng thái choáng váng kinh ngạc, cậu ta vẫn không muốn tin rằng Nam Bùi thực sự thích Hoắc Nghiêu, luôn nghĩ hai người họ sẽ sớm chia tay, nhưng bây giờ, đồng hồ Hoắc Nghiêu đeo trên tay lại khiến cậu ta mơ hồ.

Lẽ nào Nam Bùi đã thích Hoắc Nghiêu từ lâu rồi? Sao có thể như vậy được……

Nam Bùi kéo Hoắc Nghiêu ra ngoài, về thẳng nhà họ Nam.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiêu tới phòng Nam Bùi.

Nam Bùi tìm ra chiếc đồng hồ kia ở trong phòng ngủ của mình, khoảnh khắc đưa nó tới trước mặt Hoắc Nghiêu, đáy mắt anh lóe lên tia kinh ngạc. Sau đó, anh không dám tin nhìn về phía Nam Bùi, “Em cũng có một cái đồng hồ phiên bản giới hạn này của Amour Inaccessible à?!”

Hoắc Nghiêu tháo đồng trên tay mình xuống, đặt cùng một chỗ với đồng hồ của Nam Bùi.

Rõ ràng hai cái đồng hồ này là cùng một kiểu, bề ngoài chẳng khác nhau chút nào.

Hoắc Nghiêu kinh ngạc không thôi, anh biết mẫu đồng hồ này trên thế giới chỉ có duy nhất hai cái, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ cái còn lại lại nằm trên tay Nam Bùi.

“Đây……đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoắc Nghiêu nhìn về phía Nam Bùi, khó hiểu hỏi, “Cái đồng hồ này, tôi đã có từ trước khi quen em rồi.”

Nam Bùi nhìn hai cái đồng hồ giống hệt nhau kia, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tuy vừa rồi đã có phỏng đoán, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi.

“Có khi nào……” Nam Bùi nâng mắt nhìn Hoắc Nghiêu, có chút khó khăn mở miệng nói, “Tuy em cũng cảm thấy khó tin, nhưng mà hai cái đồng hồ phiên bản giới hạn này…… có khi nào là đồng hồ tình nhân không?”

Hoắc Nghiêu nghe thế, con ngươi nhất thời co lại, ngạc nhiên trong mắt càng thêm nồng đậm.

“Đồng……Đồng hồ tình nhân?” Anh mở to hai mắt, “Em nghiêm túc đấy à?”

Suy đoán trong đầu Nam Bùi càng lúc càng thêm rõ ràng.

Giây tiếp theo, cậu lật đồng hồ lại, chỉ thấy mặt sau cái đồng hồ trong tay mình khắc ba chữ cái ‘YAO’.

Trước kia cậu cũng đã từng thấy ba chữ cái này, nhưng chưa từng nghĩ tới phương diện khác.

Bây giờ cậu rốt cuộc cũng biết được ý nghĩa của nó.

Hoắc Nghiêu vẫn luôn chú ý tới động tác của Nam Bùi, đương nhiên cũng phát hiện hàng chữ khắc sau cái đồng hồ của cậu, nhất thời linh quang chợt lóe.

Anh vội vàng lật đồng hồ của mình lại, mặt sau là ba chữ rõ ràng: ‘PEI’.

“Là phiên âm của Nghiêu và Bùi!”

Nam Bùi và Hoắc Nghiêu gần như đồng thời thốt lên.

Nhịp tim của Nam Bùi giờ phút này lên tới đỉnh điểm.

“Nhưng mà…Nhưng mà……” Hoắc Nghiêu nhìn dòng chữ được khắc kia, người vẫn luôn bình tĩnh như anh lúc này nói chuyện lại có chút lắp bắp, “Trong đầu tôi chẳng có một chút ký ức nào liên quan tới cái đồng hồ này cả?”

“—- Đó là một câu chuyện dài.” Nam Bùi cảm thấy mình không cách nào nói rõ toàn bộ mọi chuyện ra được, chỉ đành giải thích, “Có điều, qua ngày mai, có lẽ mọi chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”

Chỉ cần độ lệch cốt truyện đạt tới 100%, quyển tiểu thuyết thứ tư trở về đúng quỹ đạo ban đầu, đến lúc đó ký ức của tất cả mọi người sẽ quay trở lại.

Hoắc Nghiêu hoàn toàn không hiểu Nam Bùi đang nói gì.

Anh ngơ ngác nhìn Nam Bùi, trong đôi mắt hẹp dài là đủ loại cảm xúc.

Nhưng cuối cùng, những cảm xúc ấy cũng biến thành một mảnh bình tĩnh.

Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, hỏi, “Có phải anh cảm thấy em đang nói linh tinh không?”

“Tuy tôi không hiểu lời em nói có nghĩa là gì…” Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, khẽ cong khóe môi, chân thành lại cưng chiều nói, “Nhưng, tôi vẫn tin tưởng em.”

Nam Bùi không kiềm được cũng nở nụ cười, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

Sau đó, cậu lại dẫn Hoắc Nghiêu đi xem bức tranh kia.

Quả nhiên, Hoắc Nghiêu cho rằng Nam Bùi đã vẽ thêm một lần nữa, kết quả Nam Bùi lại cho anh biết bức tranh này đã có từ trước khi cậu quen biết anh.

“Ah, nếu vậy thì…” Trong đầu Hoắc Nghiêu đột nhiên nảy lên một suy đoán, “Lẽ nào trước kia chúng ta……”

Hai mắt Nam Bùi sáng lên, “Anh đoán ra rồi à?”

“Lẽ nào trước kia chúng ta là người yêu của nhau?” Hoắc Nghiêu nhìn về phía Nam Bùi, có lý có chứng phân tích, “Sau đó trên đường tới cục dân chính thì gặp tai nạn xe cộ, rồi cùng mất trí nhớ……”

Tuy câu chuyện Hoắc Nghiêu nói rất cẩu huyết, nhưng hai điểm ‘người yêu’ và ‘mất trí nhớ’ thì lại đều đúng.

Nam Bùi ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, trong lòng cảm thấy không sao tin nổi, chẳng lẽ đây là sự ăn ý ngầm giữa hai người họ?

Hoắc Nghiêu trông thấy vẻ mặt ngu ngơ của Nam Bùi, vội vàng nói, “Tôi đùa thôi, em đừng để trong lòng.”

“Hoắc Nghiêu…” Nam Bùi nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói, “Mai là lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Nam thị, anh cùng em tới tham dự nhé?”

Hoắc Nghiêu ngẩn người, không rõ vì sao Nam Bùi lại đột nhiên chuyển chủ đề như vậy. Nhưng anh rất nhanh đã gật đầu đồng ý.

“Ngày mai……” Nam Bùi mím mím môi, nói tiếp, “Cũng là ngày thỏa thuận yêu đương của chúng ta chấm dứt.”

Hoắc Nghiêu ngây ngẩn cả người.

Anh nhìn Nam Bùi, ngón tay không khỏi siết chặt —- lẽ nào Nam Bùi muốn nhân cơ hội ngày mai, cùng anh diễn vai người yêu một lần cuối cùng, sau đó tạm biệt?

“Anh nhớ sửa soạn đẹp trai một chút, đeo cả chiếc đồng hồ này nữa nhé.” Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, khóe môi cong lên, bình tĩnh, dịu dàng nói, “Hiện trường buổi lễ kỷ niệm sẽ được phát sóng trực tiếp, có nhiều máy quay cùng phóng viên lắm đấy.”

Hoắc Nghiêu nuốt một ngụm nước miếng.

Sau vài phút trầm mặc, anh nhìn Nam Bùi, cười cười đáp, “Không vấn đề gì.”

Sau khi có suy đoán trong lòng, cậu đã nhận định 1% độ lệch cốt truyện còn lại muốn hoàn thành phải dựa vào việc thay đổi mối quan hệ giữa mình và Hoắc Nghiêu. Có điều, Nam Bùi không cảm thấy chỉ cần mình và Hoắc Nghiêu thành đôi là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Bởi lẽ lúc đó, Nam Bùi chọn đóng giả làm người yêu với Hoắc Nghiêu, về lý thuyết mà nói cũng có thể xem như thành đôi rồi, suy cho cùng cốt truyện chỉ nhìn kết quả chứ không xem quá trình mà, thế nhưng sau khi hai người ký thỏa thuận xong, độ lệch cốt truyện lại vẫn không thay đổi chút nào.

Ngoại trừ điều kiện trở thành người yêu ra, có lẽ vẫn còn yêu cầu khác nữa.

Nam Bùi biết buổi lễ kỷ niệm ngày mai chính là cơ hội cuối cùng của mình.

Ngày hôm sau.

Năm nay kết quả kinh doanh của tập đoàn Nam thị đạt mức kỷ lực, giá trị thị trường cùng giá cổ phiếu cũng theo đó tăng cao, thế nên lễ kỷ niệm thành lập lần này tất nhiên cũng mời đến không ít khách khứa, đội ngũ quay chụp cũng cực kỳ hoành tráng.

Tống Cảnh Sâm vốn tưởng rằng nhà họ Nam sẽ không giao thiệp gì với mình nữa, không ngờ trước khi buổi lễ bắt đầu, lại nhận được một tấm thiệp mời.

Cùng được mời đến còn cả Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành nữa.

Ba người họ không khỏi nghĩ rằng, Nam Bùi đang cho mình cơ hội cuối cùng.

Trước khi lễ kỷ niệm bắt đầu, khách sạn nơi tổ chức buổi lễ đã bị các phương tiện truyền thông đại chúng vây kín, hàng loạt nhân vật tai to mặt lớn cũng nể mặt nhà họ Nam, lục tục xuất hiện, những nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty của Nam Bùi cũng có mặt.

Tống Cảnh Sâm, Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành đồng thời xuất hiện trước cửa khách sạn. Trông thấy đối phương, ba người không khỏi nhíu mày.

“Mấy cậu mà cũng có tư cách tới đây à?” Tống Cảnh Sâm nhìn hai người còn lại, khinh miệt nói, “Tới làm nhân viên chạy bàn hả?”

“Tôi chí ít cũng là nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí của nhà họ Nam.” Lục Bách Nhiễm nhìn Tống Cảnh Sâm, không chút khách khí đáp trả, “Không biết ngài Tống đây thì có quan hệ gì với nhà họ Nam vậy?”

Sắc mặt Tống Cảnh Sâm nhất thời cứng đờ, bây giờ hắn quả thật đã bị nhà họ Nam vứt bỏ, tấm thiệp mời này đã là thu hoạch ngoài dự liệu của hắn rồi.

“Nghệ sĩ thì sao chứ, kiếm được tiền về cho công ty chắc?” Đoàn Hành mở miệng trào phúng, “Nam Bùi bây giờ còn đồng ý cho anh nhận phim à?”

“Hai người đừng ở đây chó chê mèo lắm lông nữa đi.” Tống Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, mãi mới tìm được cơ hội công kích hai người kia, “Đoàn Hành, không phải giải đấu vừa rồi cậu chỉ lấy được mỗi chức á quân thôi à, sao còn mặt mũi mà tới đây vậy?”

Đoàn Hành bị chọc đúng chỗ đau, nhất thời siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tống Cảnh Sâm, nghe nói anh mới rút bớt tiền đầu tư khỏi câu lạc bộ à, hết tiền rồi chứ gì?”

“Bớt nói nhăng nói cuội đi, chỉ là điều chỉnh lại danh mục đầu tư bình thường thôi……”

Ba người cãi cọ hồi lâu trước cửa, đúng lúc này, từ đám đông truyền tới tiếng hô hào.

“Woa, Nam Bùi kìa!”

“Đẹp trai quá đi, hóa ra cậu chủ nhà họ Nam đẹp như vậy à?”

“Người bên cạnh là Hoắc Nghiêu đúng không?”

Ba người kia nhất thời bị chiếc xe sang mới vừa dừng lại trước cửa khách sạn thu hút sự chú ý.

Nam Bùi và Hoắc Nghiêu khoác trên người hai bộ Âu phục đặt may cao cấp, kiểu dáng tương đồng bước xuống xe, càng thêm khiến người chú mục.

Tuy Nam Bùi và Hoắc Nghiêu trên danh nghĩa là người yêu của nhau, nhưng hai người chưa từng công khai mối quan hệ này, bởi lẽ mục đích Nam Bùi nhờ Hoắc Nghiêu giả làm người yêu của mình chỉ là để chọc tức ba vị nam chính thôi.

Thế nên, không ít người đều đang suy đoán quan hệ của Nam Bùi và Hoắc Nghiêu là gì.

Giữa tiếng bàn tán của mọi người, sắc mặt mấy người Tống Cảnh Sâm càng lúc càng kém.

Bọn họ biết, hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình, họ nhất định phải tìm được cách khiến Nam Bùi quay lại.

Nam Bùi và Hoắc Nghiêu được đông đảo vệ sĩ vây quanh bảo vệ, lúc lướt qua người ba vị nam chính, thậm chí còn chẳng cho họ một cái liếc mắt nào. Như thể họ chỉ là người qua đường vậy.

Dưới ánh đèn flash không ngừng chớp nháy, Nam Bùi và Hoắc Nghiêu dường như đã trở thành nhân vật chính của buổi lễ, tầm mắt mọi người đều đổ dồn vào họ, như thể trên người họ được bao phủ bởi lớp từ trường cực mạnh.

Một người dịu dàng cao quý, một người lạnh lùng cường thế, đừng cùng một chỗ lại hài hòa đến lạ.

Nam Bùi và Hoắc Nghiêu vào tới hội trường, phát sóng trực tiếp buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập cũng bắt đầu.

Nhà họ Nam vốn là gia tộc giàu có lâu đời, gần đây lại mở rộng phạm vi kinh doanh, gia nhập vào giới giải trí, thế nên cậu chủ nhà họ Nam – Nam Bùi – tất nhiên cũng hấp dẫn được vô số người tới xem trực tiếp.

Còn Hoắc Nghiêu lại là thiên chi kiêu tử, là nhân vật huyền thoại cao không thể với trong giới kinh doanh, sự xuất hiện của anh cũng khiến rất nhiều người bất ngờ.

Vì thế, buổi phát sóng trực tiếp này, dưới tình huống không được tuyên truyền gì, lại có thể đạt tới độ hot mà rất nhiều minh tinh tuyến một không thể đạt tới được.

Bình luận chạy trên màn hình cũng phát điên rồi.

“Đây là cậu chủ nhà họ Nam hả? Đẹp trai quá vậy!”

“Tôi không hoa mắt đúng không, Hoắc Nghiêu cũng có mặt à?”

“Đồ bọn họ mặc xứng đôi quá đi! Ôi trời, không lẽ cậu chủ hai nhà này có quan hệ gì đó với nhau?”

“Tôi cũng cảm thấy rất đẹp đôi, nhìn họ còn đẹp hơn minh tinh nữa đó.”

“Hai người nhìn nhau kìa! Còn cười với nhau nữa! Lẽ nào là người yêu thật?”

“Hai nhà này mà liên hôn với nhau, đúng là không dám tưởng tượng……”

“Chắc không phải đâu, hình như đó giờ nhà họ Nam với nhà họ Hoắc chẳng qua lại gì với nhau mà?”

Khách sạn xa hoa, bữa tiệc hào nhoáng, hội tụ đông đảo minh tinh nghệ sĩ, cộng thêm hai nhân vật chính tựa chúng tinh phủng nguyệt, khiến cho nhiệt độ bàn tán về buổi lễ kỷ niệm này được đẩy lên đến cao trào.

Ba mẹ Nam nhìn con trai mình thành thục tiếp đón khách khứa, sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy, trong lòng vui mừng khôn siết. Đồng thời họ cũng rất hy vọng Nam Bùi và Hoắc Nghiêu có thể thành một đôi.

Sau khi buổi lễ bắt đầu, tới lượt Nam Bùi phát biểu, cậu mang theo nụ cười khéo léo bước lên sân khấu, cầm micro, nhìn mọi người, nói, “Rất hân hạnh được gặp mọi người ở đây hôm nay, các vị đều là đối tác lâu năm của tập đoàn Nam thị……”

Nam Bùi nói không nhanh không chậm, khiến tất cả mọi người đều chìm trong giọng nói của cậu.

Cậu tóm tắt một lượt những thành tựu đã đạt được cùng triển vọng phát triển của tập đoàn Nam thị, bài phát biểu tuy ngắn gọn nhưng rất đúng trọng tâm, phân tích rõ ràng những ưu thế của tập đoàn, cũng không hề né tránh những hạn chế còn tồn tại, thể hiện rõ được niềm tin của cậu với tương lai của tập đoàn Nam thị.

Mọi người đều bị thu hút bởi biểu hiện xuất sắc của cậu, dưới ánh đèn sân khấu, rõ ràng cậu đã trở thành một ngôi sao sáng không thể xem nhẹ của giới kinh doanh.

Phần bình luận trên nền tảng phát sóng trực tiếp càng thêm sôi trào.

“Giọng Nam thiếu mượt quá vậy!”

“Lắm tiền thì cũng thôi đi, sao còn đẹp trai tới vậy hả!”

“Hoắc Nghiêu bên cạnh cũng đẹp quá trời……”

Phần phát biểu của Nam Bùi đã gần tới đoạn kết, cậu đang muốn mời Hoắc Nghiêu lên sâu khấu, lại đột nhiên trông thấy một bóng dáng không hề ngờ tới tiến về phía mình.

Là Tống Cảnh Sâm.

Nam Bùi ngây người, cậu mời ba vị nam chính đến là để họ chứng kiến cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, không ngờ Tống Cảnh Sâm còn muốn làm gì đó nữa.

Mọi người trông thấy một màn này, cũng đồng loạt ngẩn người.

Tống Cảnh Sâm bước từng bước dài lên sân khấu, nhìn Nam Bùi, lấy ra một bó hoa hồng, nói với cậu, “Nam Bùi, tôi thích cậu, chúng ta ở bên nhau được không?”

Hắn nói đến chân thành, hai mắt đong đầy mong đợi.

Lời này vừa ra, hiện trường nhất thời náo loạn.

Không một ai ngờ Tống Cảnh Sâm lại xông thẳng lên sân khấu tỏ tình như thế!

Bình luận trên màn hình nhất thời bùng nổ.

“Ôi đệt, còn có tiết mục tỏ tình này nữa hả?!”

“Đó không phải là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị à, anh ta nghiêm túc đấy hả??”

“Chẳng phải trước kia có lời đồn Nam Bùi theo đuổi Tống Cảnh Sâm hèn mọn lắm à? Sao giờ lại thành Tống Cảnh Sâm tỏ tình vậy?”

Bảo vệ đang định đuổi Tống Cảnh Sâm đi, một giọng nói khác lại truyền tới —-

“Tôi mới là người thật lòng thích anh!”

Lục Bách Nhiễm đẩy đám đông đang vây xem ra, bước thẳng lên sân khấu, sốt ruột nhìn Nam Bùi, nói, “Nam Bùi, Tống Cảnh Sâm không thích anh đâu, tình cảm tôi dành cho anh mới là thật.”

Đoàn người dưới sân khấu nhất thời đơ toàn tập.

Ba mẹ Nam Bùi cũng ngơ ra.

Nam Thành Thước nhìn lên sân khấu một cái, rồi lại quay sang Lý Nhã, đờ đẫn hỏi, “Này…này…… Cái thằng nhãi Tống Cảnh Sâm kia tỏ tình thì thôi đi, sao lại thêm một người nữa tỏ tình với Bùi Bùi vậy?”

Lỹ Nhã bụm miệng, hai mắt mở to.

Tống Cảnh Sâm nhìn Lục Bách Nhiễm, cười lạnh một tiếng, lớn giọng nói, “Nam Bùi trước giờ chưa từng thích cậu, người cậu ấy thích là tôi!”

Nhất thời, đám người dưới sân khấu cùng khán giả xem trực tiếp đồng loạt bùng nổ.

“Chuyện gì đây, hai ông tranh một cậu à?!”

“Đệch, cẩu huyết quá đê, kích thích quá đê, phê quá đê!”

“Lục Bách Nhiễm! Đó chẳng phải là Lục Bách Nhiễm à?!”

“Lục Bách Nhiễm lại đi thích ông chủ của mình á hả?!”

“Bớt tự mình đa tình đi, Tống Cảnh Sâm.” Lục Bách Nhiễm liếc nhìn Tống Cảnh Sâm đầy trào phúng, từng từ từng chữ nói, “Nam Bùi sao có thể thích anh được?”

Nói tới đây, y cũng lôi ra một bó hoa hồng, đưa tới trước mặt Nam Bùi, “Nam Bùi, đây là lời tỏ tình chính thức của tôi với anh……”

“Có cái cớt ấy! Lục Bách Nhiễm anh cút ra cho tôi!”

Giọng nói thứ ba từ bên dưới truyền tới, hùng hồn dõng dạc cắt ngang màn đấu khẩu của hai người trên sâu khấu.  

Giống như Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm, Đoàn Hành cũng định được ăn cả ngã về không, bày tỏ với Nam Bùi lần cuối, cậu ta biết, đây là cơ hội cuối cùng để níu kéo Nam Bùi của mình.

Đoàn Hành tức giận lao lên sâu khấu, lườm Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm một cái, hung dữ nói, “Nếu như Nam Bùi có thích ai, thì người đó chắc chắn là tôi, chứ không phải mấy người đâu!”

“Má ơi —-” Lý Nhã cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, run giọng nói, “Đây…đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, con chúng ta sao tự nhiên lại chọc tới cả đống người thế này?!”

Nam Thành Thước sắp ngất tới nơi, ngón tay run run chỉ về phía Đoàn Hành, “Thằng nhóc kia…thằng nhóc kia trông chỉ mới mười tám mưới chín tuổi thôi mà…… lấy đâu ra lá gan tỏ tình với con trai chúng ta vậy?!”

So với ba mẹ Nam hốt hoảng, kinh ngạc, đám người dưới sân khấu lại càng thêm hưng phấn:

“Vãi chưởng, vẫn còn một người nữa à?!”

“Cái kịch bản máu chó gì đây??”

“Sắp đánh nhau chưa?”

“Đây là vạn nhân mê, bắt cá nhiều tay, hay kẻ bắt cả nhiều tay vạn nhân mê vậy?”

Độ hot của kênh phát sóng trực tiếp cũng đạt đến tầm cao mới, số lượng người xem đã phá vỡ kỷ lục của nền tảng, trên màn hình là từng hàng từng hàng bình luận “đánh nhau đi đánh nhau đi”.

“Nam Bùi, anh là người đầu tiên mà tôi thích.” Đoàn Hành nhìn Nam Bùi, chân thành nói, “Bất kể thế nào, xin anh hãy tin tôi, cho tôi thêm một cơ hội.”

Nói xong, cậu ta cũng lôi ra một bó hoa hồng.

“Mặt dày quá đó, Đoàn Hành.” Tống Cảnh Sâm lạnh lùng nói, “Cậu chỉ là nhân viên của Nam Bùi thôi, vậy mà cũng dám si tâm vọng tưởng hả?”

“Chẳng phải anh mới là người si tâm vọng tưởng à?” Đoàn Hành trầm giọng nói, “Nhà họ Nam không còn để ý tới anh nữa rồi, anh lại vẫn mặt dày dán lên.”

Lục Bách Nhiễm ở một bên cười lạnh, nói, “Trông cái bộ dạng chó cắn chó của hai người kìa, Nam Bùi sao có thể thích mấy người được?”

Sau đó, ba vị nam chính đồng loạt hướng mắt về phía Nam Bùi, ba bó hoa hồng cũng đưa tới sát mặt cậu.

Ánh đèn flash điên cuồng chớp nháy, khiến hiện trường buổi lễ sáng như ban ngày, tất cả mọi người đều đang chờ xem động thái của Nam Bùi.

Nam Thành Thước và Lý Nhã căng thẳng đến hít thở không thông.

“Trời ơi, con trai chúng ta sẽ không chọn một trong ba người kia đấy chứ?” Lý Nhã ôm tim, hai mắt mở to, “Cả ba người đó trông đều chẳng xứng với con trai mình gì cả!”

Nam Thành Thước cũng thở dốc không ngừng, “Không được, không được, tôi không chấp nhận được……”

Đúng vào lúc này…

Một bóng người cao lớn xuyên qua đám đông, bước thẳng lên sân khấu, dùng sức đẩy ba vị nam chính ra.

Anh đi tới gần Nam Bùi, nắm lấy cổ tay cậu.

Nam Bùi ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiêu, nhịp tim bất chợt tăng tốc.

Khuôn mặt lạnh lùng, anh tuấn của anh dưới ánh đèn phản chiếu càng thêm đẹp mắt, thân hình cao lớn chặn ba người kia một bên.

Khoảnh khắc Hoắc Nghiêu bước lên sân khấu, bầu không khí bên dưới nhất thời sôi trào, mọi người kích động tới độ suýt không nói nên lời.

“Hoắc Nghiêu?!?!”

“Không phải chứ???”

“Sao anh ta lại làm vậy?!”

Màn hình phát sóng trực tiếp lại phủ đầy dấu chấm than cùng chấm hỏi, không ai dám tin Hoắc Nghiêu lại góp mặt vào cuộc hỗn chiến này!

So sánh với ba người kia, Hoắc Nghiêu không chỉ lạnh lùng, cao ngạo tới không gì sánh nổi, mà còn là truyền kỳ trong giới kinh doanh, trước giờ chưa từng có tai tiếng gì, mọi người đều không ngờ anh vậy mà lại chủ động bước ra.

Bọn họ mở to mắt, đều đang đoán xem Hoắc Nghiêu rốt cuộc muốn làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc