LÀM NÊN SỬ SÁCH

4

Không ngờ vừa về tới Diêu gia đã chạm mặt hai trúc mã của ta.

Vệ Vân Lãng và Chu Hành đang đứng với nhau ở trong, nghe thấy động tĩnh bèn quay lại nhìn ta, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ chán ghét.

Tiêu Cảnh Sách ho khan hai tiếng, thản nhiên nói: “Đây là Vệ tướng quân và đích tử của Chu Tương tể tướng à?.”

Cho dù hai người kia không muốn gặp ta nữa, hiện tại cũng phải tới hành lễ.

“Bái kiến Bình Dương Vương.”

Tiêu Cảnh Sách khép áo lông cáo trên người lại, không lên tiếng ngay lập tức mà đợi một lúc mới tiếp tục nói:

“Xem ra Vệ tướng quân vất vả bôn ba chiến trường, tin tức không được linh hoạt lắm, cũng không biết tin bổn Vương đã kết hôn.”

Vệ Vân Lãng hơi sững người, chỉ có thể không cam lòng cúi đầu hành lễ với ta: “Bái kiến Bình Dương Vương phi.”

Ta thực sự không muốn đáp lại hắn ta.

Lúc trước là hắn nhờ ta tặng quà cho Diêu Thanh Uyển, ta đưa qua đó từ sáng sớm.

Sau đó, Diêu Thanh Uyển bị trúng độc và hôn mê, còn ta thì bị mẫu thân (mẹ cả) phạt quỳ trong tuyết.

Vệ Vân Lãng hùng hổ cầm roi đứng ở trước mặt ta, còn không nói lời nào đã giơ tay định quất vào mặt ta.

Ta chộp lấy cây roi và nói: “Ngươi còn chưa hỏi lấy một tiếng mà đã cảm thấy là ta làm à?”

“Còn ai ngoài ngươi?”

Đôi mắt hắn ta chứa đầy vẻ chán ghét:

“Ngươi đã sớm ghen ghét với vẻ đẹp và sự dịu dàng của Thanh Uyển, huống chi ta và Chu Hành đều thích muội ấy— một thứ nữ như ngươi, cho dù cùng chúng ta lớn lên thì mãi mãi cũng chỉ là một tiện nhân! Cho dù ngươi học bao nhiêu từ nàng ấy đi chăng nữa, đó cũng chỉ là sự bắt chước bừa thôi!”

Đương nhiên, vì sức lực phi thường mà cuối cùng ngọn roi đã không chạm tới ta.

Nhưng chuyện ta vì ghen tị mà hạ độc muội muội đã bị Vệ Vân Lãng truyền khắp kinh thành.

Ta đang nghĩ về Diêu Thanh Uyển thì nàng ta bước ra.

Áo xanh váy màu ngọc bích, thắt lưng khảm ngọc trong suốt, giống như cành liễu vừa chớm nở trong gió xuân.

Ánh mắt dịu dàng của nàng ta quét qua, khi khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách đứng bên cạnh ta, nàng ta hơi thất thần trong giây lát.

Ta biết rất rõ rằng mặc dù Vệ Vân Lãng và Chu Hành có vài phần sắc đẹp, nhưng so với khuôn mặt ốm yếu mà vẫn tuyệt đẹp của Tiêu Cảnh Sách, thì có một sự khác biệt một trời một vực.

“Thần nữ bái kiến Bình Dương Vương —— mấy ngày không gặp, thứ tỷ vẫn mạnh khỏe chứ?”

Diêu Thanh Uyển hoàn hồn, lúc này mới bước đến gần chúng ta và hành lễ một cách chân thành, nàng ta lại ngước mắt lên rồi dịu dàng hỏi thăm ta.

Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng đến mức có thể vắt ra nước, còn có đôi mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp lấp lánh như làn nước, trông có vẻ hồn nhiên vốn có đến mức ta không thể giả vờ được.

Ta hơi chán nản.

Tiêu Cảnh Sách ở bên cạnh như nhìn thấu suy nghĩ của ta, bèn lặng lẽ cầm tay ta dưới bộ lông cáo.

Trên mặt vẫn mang ý cười nhẹ:

“Trí nhớ của Diêu tiểu thư hình như không tốt lắm, tỷ tỷ ngươi đã gả cho ta, ngươi nên gọi nàng là Vương phi, phải quỳ xuống hành lễ mới đúng.”

Khi Diêu Thanh Uyển quỳ gối và dập đầu hành lễ trước mặt ta, ta nhìn sang một bên theo bản năng.

Quả nhiên, Vệ Vân Lãng hung dữ lườm ta một cái, còn định mở miệng nói điều gì đó.

Chu Hành ở bên cạnh giật giật ống tay áo của hắn, ra hiệu hắn kiên nhẫn, khi nhìn về phía ta càng lạnh lùng hơn.

Trước đây đã nhiều lần như vậy, tính tình Vệ Vân Lãng lỗ m ãng hơn, hầu hết thủ đoạn thâm hiểm nhằm vào ta đều do Chu Hành kín đáo bày ra ở đằng sau.

Diêu Thanh Uyển trong lòng họ cao quý xiết bao, nàng ta là một ngôi sao trên bầu trời. Còn ta lại hèn mọn biết bao trong lòng họ, ta chỉ là một hạt bụi mà ánh sao vô tình chiếu vào.

Hành đại lễ xong, sắc mặt Diêu Thanh Uyển đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt:

“Thứ tỷ trời sinh cục cằn, thần vốn còn lo sau khi tỷ ấy gả đi sẽ không thể làm cho phu quân vui vẻ, hơn nữa trong lòng tỷ ấy đã sớm có—— a, là muội lỡ lời.”

Khóe môi Tiêu Cảnh Sách khẽ nhếch: “Diêu tiểu thư biết mình lỡ lời cũng nên suy nghĩ kỹ đi. Dù sao thì ngươi chưa gả đi, nói năng tùy tiện cũng không ổn.”

Đây là lần đầu tiên ta thấy ai đó có thể khiến Diêu Thanh Uyển phải câm nín đến như vậy.

Vẻ mặt dịu dàng điềm đạm của Diêu Thanh Uyển chỉ kéo dài đến giờ ăn trưa, sau khi ăn cơm xong, nàng ta lấy cớ muốn nói chuyện riêng, bèn mình ta vào khuê phòng, rồi cười lạnh lùng, nói:

“Cho dù thứ tỷ dùng được chút thủ đoạn để lấy lòng Bình Dương Vương, nhưng cũng đừng quên hắn chỉ là một ma ốm đã mất chỗ dựa mà thôi.”

“Bây giờ ngươi dựa vào danh tiếng của hắn để thị uy, sau này khi hắn về chầu trời, ngươi và tam di nương sẽ ra sao?”

Ta vờ như không hiểu lời của nàng ta: “Muội muội không nói đến thì ta cũng quên, không còn sớm nữa, ta phải gọi phu quân hồi phủ để uống thuốc đây”.

“Diêu Thanh Gia, đừng gấp, cuối cùng rồi sẽ có người có thể trừng trị được ngươi.”

Trước khi bước ra khỏi cửa, ta nghe thấy ý cười ung dung của Diêu Thanh Uyển, không hiểu sao ta lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

5.

Bởi vì ta nhớ mãi những gì Diêu Thanh Uyển đã nói nên cứ lo lắng suốt cả quãng đường về.

Tiêu Cảnh Sách lại nghĩ nguyên nhân là do ta không nhìn thấy tiểu nương, vì vậy hắn đã an ủi ta bằng những lời tốt lành:

“Phu nhân yên tâm đi. Diêu đại nhân nói nhạc mẫu đang bị cảm lạnh, không nên gặp người khác, nếu như nàng lo lắng, chờ bà ấy khỏi bệnh ta sẽ về với nàng.”

“Không phải vì chuyện này…” Ta cắn môi: “Thật ra Vương gia cũng không cần quá tốt với ta.”

Hắn kinh ngạc nhướng mày: “Tại sao?”

“Ta…ta không phải là người tốt.”

Nói dối trước mặt hắn có vẻ không ổn lắm, ta nuốt lời chuẩn bị nói đến bên miệng lại, tìm một cái cớ khác chính đáng hơn:

“Chắc Vương gia đã từng nghe nói, thanh danh của thiếp ở kinh thành này thực sự khó nghe.”

Tiêu Cảnh Sách lại cười nhẹ:

“Phu nhân, nàng lo lắng quá nhiều rồi, ta vẫn luôn là người ốm yếu, muốn trông coi Bình Dương vương phủ cho tốt đã không dễ dàng, thật sự không rảnh để đi tìm hiểu lời đồn đãi trong kinh.”

Hóa ra là như vậy.

Sở dĩ hắn đối xử tốt với ta như vậy là vì hắn không biết những điều mà Vệ Vân Lãng đã truyền đi, cũng không biết ta có tiếng xấu như thế nào trong mắt người khác.

Nếu……

Nếu hắn phát hiện ra, liệu hắn có ghét ta như Vệ Vân Lãng và Chu Hành không?

Đêm đã khuya, Tiêu Cảnh Sách đang tắm thuốc trong phòng đã một lúc lâu rồi mà không có động tĩnh gì, ta cảm thấy có gì đó không ổn nên đã vội vội vàng vàng chạy đến, mới phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Ta mở miệng gọi người, nhưng không có ai chú ý, đành phải tạm thời từ bỏ hình tượng yếu đuối, vươn tay bế hắn lên rồi đặt ở trên tháp*.

(*) tháp: sạp, giường nhỏ hẹp và dài

Mặc dù ta đã cố gắng hết sức để tránh nhìn vào nơi không nên nhìn, nhưng thật sự nó rất…

Tiêu Cảnh Sách hơi co người trên giường nhỏ, lẩm bẩm nói: 

“Lạnh…”

Ta vội vàng bước đến, giũ mở chăn ra đắp kín người, đang định quay người đi ra ngoài gọi người thì cổ tay đột nhiên bị một lực nắm lấy.

Sau đó, ngay khi bàn tay đó dùng một chút lực, ta ngã xuống ngồi bên cạnh Tiêu Cảnh Sách rồi thuận thế nằm xuống.

Hắn yếu ớt nói: “Ta còn cảm thấy lạnh, người phu nhân rất ấm áp, có thể sưởi ấm cho ta một chút được không?”

Khuôn mặt của hắn trắng bệch, trông rất đáng thương nên ta không còn cách nào khác là chui vào chăn và ôm lấy hắn.

Sau đó cũng nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng.

“Chàng…” Ta khó khăn nuốt nước miếng: “Không phải chàng nói là chàng lạnh sao?”

“Trời rất lạnh, ta cần phu nhân sưởi ấm cho ta thêm nữa.”

Không biết Tiêu Cảnh Sách lấy sức lực từ đâu, người vừa rồi suy yếu đến mức ngất đi đột nhiên như biến thành một người khác.

“Động phòng hoa chúc muộn một ngày, đêm nay bù lại vẫn kịp.”

Ánh nến chập chờn trước mắt xuyên qua tấm rèm như cánh ve.

Ta nghĩ đến những cuốn sách y học dày công nghiên cứu, và nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nương vào đêm trước khi ta gả đi, bỗng nhiên hiểu ra…

Có lẽ là đã hiểu lầm điều gì đó.

Trên bàn chỉ có một đôi hoa nến* bình thường đang thắp sáng, nhưng giọt nến vẫn chảy xuống chưa cạn.

(*) hoa chúc: (đèn hoa thắp trong phòng tân hôn)

“Phu quân yếu như vậy, làm việc này lại vất vả, có phải là làm khó phu quân rồi không?”

“Không khó đâu.”

Hắn hôn lên mắt ta, giọng hơi khàn nhưng mang theo ý sâu xa: “Nàng sưởi ấm cho ta rất tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc