LÀM NŨNG TRONG LÒNG ANH (NGỌT NGÀO HÓA THÔ BẠO TRONG ANH)

EDITOR: JIN XUAN

Khách sạn bọn hắn đặt tuy rằng kém xa khách sạn năm sao xa hoa đẳng cấp kia, nhưng do lúc đầu Tương Trọng Ninh mang bạn gái đến, cho nên chất lượng cũng rất tốt, không hề tệ chút nào.

Bọn họ đi theo sau lưng Tạ Tùy, từ xa nhìn hắn khiêng cô gái đang ngủ khò khò vào trong phòng khách sạn.

Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy đến cửa phòng nghe lén.

Tạ Tùy đặt cô lên trên giường, mở lò sưởi, đồng thời đi đến cửa sổ, kéo rèm treo cửa lại.

Nữ sinh vừa đặt lưng xuống tấm nệm mềm mại liền theo bản năng kéo chăn lên, giống như chú mèo con, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ga trải giường trắng tinh.

Chăn ấm nệm êm nhất định sẽ có mộng đẹp.

Hắn đóng cửa sổ, xoay người đi đến trước giường, từ trên cao nhìn Tịch Bạch.

Tịch Bạch nhắm mắt lại, lông mi dài mà cong cong, có hơi run run, môi giống như hai cánh hoa hồng, trên khóe miệng vương ý cười như có như không.

Tạ Tùy chậm rãi cúi người, cánh tay chống hai bên người cô, đặt toàn bộ người cô dưới thân mình.

Chiếc giường mềm mại cũng bởi vì trọng lực của hắn mà lõm xuống thật sâu.

Cô gái nhỏ ngủ say trên giường, hồn nhiên bất giác không nhận ra nguy hiểm sắp tới.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, âm thanh xào xạc tựa như lá cây khô bị nghiền nát.

Trong mắt Tạ Tùy tràn ngập dục vọng mãnh liệt, đồng thời là sự kiềm chế và nhẫn nhịn.

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, ngửi mùi hương thuộc về cô, cánh mũi cọ cọ lên hai cái má mềm, cằm, xương quai xanh...

Cô hình như thấy có chút ngứa, theo bản năng gãi gãi mũi, phát ra một tiếng lầu bầu mơ hồ.

Tạ Tùy nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt rơi xuống đôi môi kia, do dự một lát, rất muốn hôn cô một cái.

Đã đến bước này, hắn cũng không muốn làm người tốt, hắn chỉ muốn giữ lấy cô, muốn giải phóng hết dục vọng vốn đã tích trữ từ lâu trong mình.

Thân thể cô mang theo mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt, làm hắn ý loạn tình mê, hắn nhẹ chạm vào cánh môi mềm ngọt như kẹo ấy.

Mà lúc này, tay Tịch Bạch bỗng nhiên chạm vào hông hắn, nắm lấy tà áo của hắn.

Tìm được nơi ấm áp, cô lập tức vùi đầu vào trong ngực hắn, ôm lấy hắn không muốn xa rời.

"Tạ Tùy..." Tịch Bạch như có như không nói mê, gọi tên của hắn: "Tạ Tùy?"

Hầu kết hắn khẽ lăn lăn, nặng nề đáp: "Là tôi."

Vì thế, cô lại tiếp túc thanh thản ôm chặt hắn.

Không biết vì sao, giờ phút này, Tạ Tùy bỗng thấy trái tim vốn đang đập rất nhanh của mình lại trở nên chậm, rất chậm... Chậm đến nỗi mỗi một tế bào trên người hắn cũng có thể cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của người con gái cạnh bên.

Một loại cảm giác yên bình trước nay chưa từng có, từng bước nhẹ nhàng len lỏi vào trong tâm hồn cô độc và chai sạn của hắn.

Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ đang ngủ say trong lòng mình.

Cô an tâm ôm lấy hắn, tháo xuống tất cả phòng bị và bất hòa vào ban ngày.

Cô trăm phần trăm tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn...

"Tạ Tùy, cậu ở đâu."

"Tôi đây."

...

Tạ Tùy đem cánh tay tráng kiện nhẹ nhàng vòng qua vai cô, ôm chặt cô vào trong lòng.

Đây là cô gái hắn thích, không phải là dùng nửa người dưới thích, hắn mong muốn nhiều hơn thế, bằng tất cả nhiệt huyết và tấm lòng, muốn cùng cô đi đến tận cuối cuộc đời.

Cho nên đến cả một đầu ngón tay của cô, hắn cũng không nỡ chạm.

**

Nửa giờ sau, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, mấy tên con trai vốn đang tựa vào suýt nữa té sẩy chân.

Tạ Tùy mặt không chút thay đổi liếc nhìn bọn họ, giọng điệu mang theo chút thoải mái: "Sao nào, tối nay chuẩn bị rình mò hai đứa tôi à?"

"Ơ kìa Tùy ca, mặc dù là Tịch Bạch uống say tự đưa mình tới cửa, nhưng...nhưng chúng ta cũng không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu."

Tùng Dụ Chu ngượng ngùng gãi gãi đầu, đôi mắt trộm liếc vào trong phòng.

Tạ Tùy chặn tầm mắt của cậu: "Không chạm vào cậu ấy, mau trở về phòng ngủ đi, đừng có mà đu đưa ở đây, bị người khác nhìn thấy còn tưởng là biến thái đấy."

Bọn họ dường như có chút không tin, cô gái mình thích đang ngủ trên giường của mình, hắn thật sự có thể nhịn được?

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Tạ Tùy vốn trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi, quang minh lỗi lạc, nếu hắn nói không làm, nhất định sẽ không nuốt lời.

Bọn họ đối với hắn vẫn có sự tin tưởng.

Tạ Tùy đuổi hết đám bạn về, trở lại trong phòng, ngồi trên chiếc sô pha đối diện giường.

Áo khoác lông của cô đã bị hắn cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo len vàng nhạt mỏng manh, ôm sát người, khắc hoạ rõ đường cong duyên dáng ấy.

Cô nghiêng người nằm ngủ say trên giường.

Tạ Tùy tắt đèn, nằm thẳng ở trên sô pha, xoa xoa khóe mắt, cố gắng kiềm chế ham muốn nóng bỏng trong thân mình.

Bóng đêm yên tĩnh trầm lắng, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt hắt vào bên cửa sổ.

Tạ Tùy nhắm mắt lại, bàn tay đang đặt trên bụng, chậm rãi đi xuống.

**

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn lụa mỏng chiếu vào trong phòng, Tịch Bạch mở mắt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc điện thoại màu đen đang sạc pin trên tủ đầu giường.

Tạ Tùy.

Đầu óc Tịch Bạch đột nhiên bừng tỉnh, kinh hoảng ngồi dậy, chỉ thấy người con trai nằm thẳng trên sô pha, một tay gối sau gáy, một tay còn lại thò vào trong lưng quần, cũng không biết đang sờ thứ gì.

Sô pha không thể chứa hết thân hình cao 1m88 của hắn, đôi chân đeo tất trắng lơ lửng ở giữa không trung.

Tia nắng chiếu qua song cửa sổ, vừa lúc dừng ở trên gương mặt hắn, mắt sâu mày rậm.

Trong không khí có chút yên bình.

Tịch Bạch không kịp hoàn hồn, xoa xoa hai mắt của mình, theo bản năng kiểm tra quần dưới thân.

Quần bò vẫn còn vẹn nguyên trên người.

Cô thoáng thở nhẹ.

Đúng lúc này, Tạ Tùy như là bị giật mình, nhiếu mày một chút rồi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra.

Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhìn nhau ước chừng hai mươi giây.

Tạ Tùy xoa xoa đầu tóc lộn xộn, sau đó đứng lên.

Hắn vừa động, Tịch Bạch lập tức nhấc chăn lên che người mình lại.

Nếu cô không làm thế, Tạ Tùy có lẽ còn chưa có ý nghĩ sâu xa gì, cô càng phòng bị như vậy, càng khơi dậy hứng thú của Tạ Tùy.

Hắn đi đến bên giường, cúi người nhìn xuống, tay chống trên giường, kề sát mặt vào mặt cô, cười hỏi: "Sợ tôi?"

Tịch Bạch kéo chăn che ngực lại, lộ ra vẻ đề phòng.

"Còn nhớ chuyện tối ngày hôm qua không?" Hắn hỏi.

"Một chút."

"Vậy thì thật là đáng tiếc."

Tịch Bạch nghe thấy hắn nói vậy, đáy lòng lại không khỏi sợ hãi, cô giấu kín cánh tay mình dưới chăn, lại lần nữa sờ sờ quần lót, xác định hẳn là cũng không bị động tới.

"Cậu... có ý gì."

Tạ Tùy khẽ cười háo sắc: "Đêm qua, chúng ta đều rất sung sướng."

Tịch Bạch xiết chặt quần, thấp giọng nói: "Cậu  gạt tôi."

"Sao tôi lại phải gạt cậu mấy chuyện này."

Tạ Tùy chậm rãi tiến lại gần, cánh mũi chạm vào mặt cô, ôn nhu nói bên tai cô: "Cậu thật sự rất là... tuyệt."

Tịch Bạch mặt đỏ tới mang tai, vội vàng đẩy hắn ra, nóng nảy: "Tạ Tùy, cậu không cần nói giỡn!"

Khoé miệng Tạ Tùy cười càng sâu, hắn không nói tiếp, cười đi vào toilet.

Rất nhanh, trong toilet truyền đến tiếng hắn rửa mặt.

Tịch Bạch vội vàng nhảy xuống giường, nhìn mình trong gương, áo len và trang phục bên trong đều hoàn hảo không tổn hao gì, áo ngực cũng an ổn trên người.

Không có! Khẳng định là không có!

Nhưng cô vẫn có chút hoảng hốt...

Tạ Tùy nghiêng đầu, thấy thiếu nữ ghé vào cạnh cửa, lộ ra nửa khuôn mặt, phòng bị nhìn hắn —— "Tạ Tùy..."

"Nên đổi sang gọi chồng yêu."

"..."

"Cậu đừng nói đùa nữa, được không."

Cô muốn nghe được một câu phủ nhận từ miệng hắn, không thì cô thật sự không thể an tâm, thân thể nói cho cô biết, không có chuyện gì cả, nhưng cô chưa từng trải qua những việc này, nào biết là cảm giác gì đâu.

Tạ Tùy nhàn nhã tiếp tục đánh răng, không nói.

"Tạ Tùy."

"Ừm."

Cô gọi hắn một tiếng, hắn liền ôn nhu trả lời một tiếng, giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.

Tịch Bạch yên lặng suy nghĩ hồi lâu, nói ra: "Nếu cậu thật sự đã làm gì đó, tôi... tôi muốn uống thuốc."

Tạ Tùy đang súc miệng, nghe nói như thế, hắn thiếu chút nữa bị nước súc miệng làm sặc chết.

Qua loa dùng khăn lau mặt, Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch, ánh mắt hiện lên một tia nan giải.

Nghe cô nói vậy, giống như bị hắn "làm cái kia" cũng không phải là chuyện gì khó tiếp nhận, cô không một chút hoảng hốt, lại còn bảo là phải làm tốt công tác tránh thai...

Đây không giống như suy nghĩ của thiếu nữ mười bảy tuổi chưa trải sự đời.

Tạ Tùy không nói một lời, trầm tư đi ra khỏi toilet, Tịch Bạch giống cái đuôi nhỏ đi sau lưng hắn ——

"Tạ Tùy."

Tạ Tùy đột nhiên xoay người, Tịch Bạch suýt nữa đụng vào hắn, liền lùi về sau một bước, bị hắn kéo lấy cổ tay.

"Cậu thật sự muốn tôi "làm"?"

Tịch Bạch:...

Đây là cái câu hỏi quỷ quái gì đây.

Nhưng chính cái câu hỏi quỷ quái này, dường như đối với Tạ Tùy mà nói rất quan trọng, hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, thành khẩn hỏi: "Cậu không bài xích, đúng không?"

"Không có, làm sao có khả năng." Tịch Bạch vội vàng hất tay của hắn ra, đỏ mặt thấp giọng nói: "Tạ Tùy, cậu còn nhỏ, không cần nói mấy chuyện này."

Tâm trạng Tạ Tùy lập tức nhảy nhót, hắn nở nụ cười, xoa xoa đầu cô: "Có ngu không, lão tử có chạm vào cậu hay không, chính mình cũng không nhận ra được?"

Tịch Bạch thật sự không cảm giác được gì cả, cô thì lại chưa từng trải qua việc này.

Tạ Tùy lại bổ sung một câu: "Lão tử nếu thật sự động vào cậu, bây giờ cậu còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này?"

**

Sau khi trở về, thiệp mời họp hằng năm của tập đoàn Tịch Thị cũng đưa đến tay Tịch Bạch.

Thư mời là do chính trợ lý của bà cụ Tịch tự mình đưa đến nhà, sắc mặt nghiêm chỉnh, bốn bề trong nhà yên lặng.

"Mời cháu nội Tịch Bạch tham dự hội nghị" mấy dòng chữ rồng bay phượng múa này là do bà Tịch tự tay viết, bởi vậy có thể thấy được thành ý của bà.

Ngay cả hai vợ chồng Tịch Minh Chí đứng ở một bên cũng không có hưởng thụ qua loại vinh dự này, nhưng mà may là con gái của mình, Tịch Bạch được mời, bọn họ cũng được thơm lây.

Người duy nhất trong nhà cảm thấy bất mãn ắt hẳn chính là Tịch Phi Phi giờ phút này mặt mỉm cười nhìn chằm chằm vào bộ váy xa hoa của Tịch Bạch.

Chiếc váy dạ hội này là kiểu dáng mới nhất của Tuần Lễ Thời Trang năm nay, làn váy rất dài được mạ vàng, tầng ngoài bọc chất liệu Saori, đính những viên kim cương, lòe lòe chói mắt như dãy Ngân Hà.

Trợ lý Tần lấy váy ra, đưa đến trước người Tịch Bạch——

"Lão phu nhân dựa vào dáng người của Tiểu thư mà đặt may, tổng giờ công làm ra gần nửa năm, bộ này mới chuyển từ Paris đến đây ngày hôm qua."

Tịch Minh Chí cười nói: "Bạch Bạch, con xem bà nội thương con nhiều ghê chưa, mau gọi điện thoại nói cảm ơn bà đi."

Tịch Bạch gật đầu: "Con biết rồi."

"Ngày mai họp hằng năm phải biểu hiện thật tốt." Đào Gia Chi không yên lòng dặn dò Tịch Bạch: "Không phải còn muốn diễn đàn violoncello sao, buổi tối luyện nhiều một chút, đừng làm trò cười."

Cuộc họp lần này, đối toàn bộ Tịch Gia mà nói, rất quan trọng.

Bà Tịch vốn không hài lòng lắm với Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi, công ty của bọn họ cũng chỉ chiếm phần rất nhỏ trong xí nghiệp của gia tộc, phần lớn quyền khống chế cổ phần của tập đoàn đều nằm trong tay của các cậu, các chú khác của Tịch Bạch.

Mắt thấy bà Tịch để ý tới Tịch Bạch, hai người liền tính toán thâm sâu trong lòng.

Tịch Phi Phi đi đến cạnh bên chiếc váy, dùng tay vuốt nhẹ, mỉm cười nói: "Ba mẹ, đây là lần đầu tiên Bạch Bạch tham gia họp hằng năm ở công ty, em ấy không có trải qua những chuyện như thế này, con lo lắng em đến thời điểm đó sẽ không ứng phó được đâu."

Đào Gia Chi lo lắng nói: "Cũng đúng, Bạch Bạch không có tham gia qua lần nào, đến lúc đó đừng sợ tới mức một câu cũng không dám nói."

"Lá gan của Bạch Bạch vốn nhỏ lại không thấy mất mặt..." Tịch Minh Chí nhìn Tịch Bạch: "Tiểu Bạch, hay là con đi nói với bà nội để chị và con cùng tham gia cuộc họp, hai chị em cùng nhau, nếu con có chỗ nào không hiểu, chị cũng có thể giúp con chu toàn."

Tịch Bạch đương nhiên biết rõ tâm tư nhỏ đó của Tịch Phi Phi, trước đó bởi vì điêu ngoa ương ngạnh trước mặt bà nội nên chị ta mất sủng, không được phép tham gia cuộc họp, nhưng đều đã là chuyện vài tháng trước, bà cũng có thể đã nguôi giận, nếu lúc này Tịch Bạch ra mặt hoà giải, xác suất Tịch Phi Phi có thể tham dự vẫn là tương đối lớn.

"Bạch Bạch, hiểu chưa, con vẫn là nên nói chuyện với bà một chút đi."

"Đều là chị em, để Phi Phi đi cùng con, hai chị em có thương có lượng, chị còn có thể giúp con xã giao."

"Ba mẹ, con đi một mình cũng không thành vấn đề, không cần phiền đến chị." Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi: "Con rồi sẽ lớn lên, chị không có khả năng bảo vệ con suốt đời, đúng không?"

Tịch Phi Phi sắc mặt lạnh tanh, nhưng mà rút kinh nghiệm từ những lần trước, không càn quấy quấy rầy làm ba mẹ chán ghét nữa.

Nhờ "ơn" Tịch Bạch ban tặng, hiện tại cô ta đã mất đi thân phận người nổi tiếng trên mạng, lợi thế duy nhất trong tay chính là ba mẹ.

Tịch Bạch đem váy trở về phòng, cẩn thận từng li từng tí treo trên tủ, quay đầu phát hiện Tịch Phi Phi đang lén nhìn cô qua khe cửa.

Tịch Bạch thoải mái nói thẳng ra: "Chị gái, chị muốn đi họp hằng năm, em có thể giúp chị biện hộ với bà nội."

Tịch Phi Phi trên mặt không hề gợn sóng, cô ta biết sự tình không có đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Tịch Bạch tiếp tục nói: "Nhưng chị không nên giống loại người trong quá khứ, lợi dụng ba mẹ đến bức bách em, như vậy quá là ngu xuẩn."

Tịch Phi Phi hoài nghi nói: "Có ý gì."

"Ý của em là, chị muốn, có thể trực tiếp đi cầu xin em, chân tâm thành ý thỉnh cầu sự trợ giúp của em."

Tịch Phi Phi bỗng nhiên siết chặt nắm tay cửa, kêu cô ta ăn nói khép nép đi năn nỉ Tịch Bạch, vậy còn không bằng giết chết cô ta!

"Chị, từ nhỏ đến lớn, em muốn cái gì, đều phải dựa vào chính mình giành lấy, mà chị lại không cần hao phí quá nhiều sức lực, ba mẹ liền sẽ dâng tất cả mọi thứ trước mặt chị, chị cảm thấy như này mới là công bằng sao?"

Tịch Phi Phi cười lạnh: "Không công bằng thì thế nào, tao đã nói rồi, đây chính là số mệnh của mày, từ khoảnh khắc mà mày được sinh ra, mày đã được định trước chỉ có thể là nô lệ của tao!"

Số mệnh sao?

Trong đầu Tịch Bạch bỗng nhiên hiện lên bóng hình cô độc của một người đàn ông.

Cô nâng mắt, nhìn thẳng vào Tịch Phi Phi, từng từ nói: "Trời sinh tôi không tin số mệnh."

Tịch Phi Phi thấy ánh mắt lạnh lùng, quật cường của cô mà không khỏi sởn tóc gáy.

Từ lúc nào mà con nhỏ ngu xuẩn, không tranh không đoạt lại trở nên đáng sợ như vậy, làm người ta khó có thể đoán trước.

"Tịch Phi Phi, muốn chị cầu xin em, tựa như em trong quá khứ đã từng xin ba mẹ, xin chị như vậy..."

Tịch Phi Phi nở nụ cười: "Mày nằm mơ!"

Tịch Bạch mặt không thay đổi nói: "Nếu chị còn không học được hai chữ cúi đầu, thế thì chị hãy cố chịu đựng cảm giác vắng vẻ cô độc một chút đi."

Hành hạ thể xác đã là gì, ngược đãi tinh thần mới là nhát dao trí mạng.

Tịch Bạch từng trải qua thống khổ, từng không được quan tâm, phải cô độc trưởng thành, tuổi trẻ lạnh giá.

Cô sẽ khiến cho Tịch Phi Phi cảm nhận từng thứ, từng điều một.

Bình luận

Truyện đang đọc