LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI TÀN TẬT

Cố Sanh Sanh ghé vào lồng ngực Thẩm Vọng, ngẩng đầu nhìn anh: "Lão Lâm nói hai mắt của anh đã phục hồi gần như hoàn toàn rồi, nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chút. Còn có chân anh, cũng phải kiểm tra luôn."

"Không đi."

"Trời đất, thì ra anh có bệnh sợ bác sĩ!"

"Ừ."

Mặc kệ Cố Sanh Sanh có làm nũng như thế nào, hứa hẹn làm đồ ăn ngon cho anh này nọ, Thẩm Vọng vẫn hai chữ: "Không đi."

Cố Sanh Sanh đưa đẩy nửa ngày, thấy Thẩm Vọng vẫn ngoan cố bất chấp, liền thoát khỏi lòng anh, úp mặt xuống nệm không nhúc nhích.

Thẩm Vọng bình chân như vại xử lý công việc, ngón tay thon dài gõ bàn phím rất có tiết tấu, chốc lát lại ngừng lại liếc nhìn Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh vẫn nằm dài, làm mèo con tự kỷ.

Thẩm Vọng sợ cô tự buồn chết mình, nên kéo chân Cố Sanh Sanh gãi nhẹ.

Cố Sanh Sanh cười khanh khách, lại vội nhịn xuống, đạp chân để tránh ra, quyết tâm giận dỗi đến cùng.

Chân cô nhẵn nhụi, lực đạo tạo ra chẳng mạnh bao nhiêu, giống như bị chân mèo có đệm thịt dẫm vào.

"... Qua mấy ngày nữa đi." Thẩm Vọng thu nắm tay.

Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu lại: "Hôm nay đi luôn."

Thẩm Vọng trầm mặc không nói, anh không nghĩ Cố Sanh Sanh có thể dễ dàng lay động quyết định của mình đến như vậy. Cố Sanh Sanh lại lôi kéo vạt áo anh: "Thẩm Vọng, Thẩm Vọng ---"

"Đủ rồi." Thẩm Vọng đóng laptop, sắc mặt âm tình bất định, "Không được làm nũng nữa."

Cố Sanh Sanh im lặng gác cằm lên laptop, cặp mắt trong veo từ dưới nhìn lên Thẩm Vọng đăm đăm.

"... Học cái thói này ở đâu?"

Cố Sanh Sanh huênh hoang đắc ý: "Vậy anh có đi không?"

Thẩm Vọng nghiến răng gằn giọng: "Giúp tôi thay quần áo."

Thẩm Vọng bẩm sinh là móc treo quần áo di động, mặc một cái áo sơ mi bình thường cũng có thể đem lại hiệu quả như người mẫu trang bìa tạp chí. Cặp mắt phượng rũ xuống, ngón tay thon dài không nhanh không chậm cài từng nút áo nhựa cho đến cái cuối cùng. Cổ áo thẳng đứng che cơ ngực rắn chắc mê người, cần cổ mảnh mai và yết hầu nhấp nhô phô ra, tiếc là chẳng có mấy người có can đảm quan sát anh kỹ lưỡng.

Thẩm Vọng nhấc mí mắt, bắt chuẩn xác ánh mắt đang nhìn anh của Cố Sanh Sanh trước khi cô kịp né tránh.

Cố Sanh Sanh giật mình, nhanh chóng ra vẻ không có chuyện gì, tùy tiện vơ lấy cái áo khoác: "Cái này, mặc cái này đi."

Thẩm Vọng không tiếp nhận: "Cái này?"

Cố Sanh Sanh hoàn hồn lại, trong tay là cái áo vest màu xanh ngọc, chất liệu óng ánh, trên vai và trước ngực còn thêu một bông hoa bằng chỉ bạc rất to, cả cái áo như phát ra hai chữ: "Lẳng lơ".

Phòng thay đồ to như vậy, quần áo thuộc về Thẩm Vọng chỉ chiếm một khoảng tường nhỏ, còn lại đều là của Cố Sanh Sanh. Màu sắc quần áo anh rất đơn điệu, từ đồ vest công sở cho đến lễ phục yến hội với áo khoác áo gió, tất cả hoàn toàn một màu đen, áo sơ mi 100% màu trắng, nhãn trên cổ áo đều có tên viết tắt thêu tay. Chọn kiểu gì cũng trúng, không hiểu sao Cố Sanh Sanh lại lôi từ đâu ra được một sản phẩm kỳ diệu như vậy.

Cố Sanh Sanh không ngờ đến Thẩm Vọng sẽ ghét bỏ cái áo này, liền ra sức giới thiệu: "Màu sắc rất đẹp, mặc vào tôn da, không tin anh mặc thử xem."

Thẩm Vọng ngạo mạn tuyên bố có thể ăn chay một tuần chứ không bao giờ mặc loại đồ này ra ngoài gặp người khác.

Vì thế Cố Sanh Sanh cũng không dám nói cho Thẩm Vọng biết khoảng thời gian mà anh không nhìn thấy đã mặc cái áo khoác này rất nhiều lần rồi. Khí chất Thẩm Vọng nghiêm túc lạnh lùng, tuấn tú trắng bệch, mặc vào chắc chắn rất đẹp, khi đó vệ sĩ và đám người hầu đều bị làm cho lóa mắt không phải sao!

Thẩm Vọng đích thân lấy một cái áo vest màu đen, đường may rất tỉ mỉ, hoàn toàn phô bày được khí chất lạnh đến thấu xương của anh. Cố Sanh Sanh già dặn nói: "Quần áo của anh không đen thì trắng, ăn tết phải mặc sáng sủa chút chứ."

Đối với Thẩm Vọng mà nói, ngày tết và 364 ngày còn lại trong năm chẳng khác gì nhau. Nhưng thấy bộ dáng rung đùi đắc ý ra vẻ lão thành rất đáng yêu kia của Cố Sanh Sanh đành nhượng bộ: "Lấy cái cà vạt đỏ sẫm kia đi."

Cố Sanh Sanh cầm cà vạt đưa cho Thẩm Vọng, Thẩm Vọng không nhận, lại hất cằm nhìn cô: "Giúp tôi thắt."

Cố Sanh Sanh: "Anh tự mặc đồ được mà... Được rồi."

Cố Sanh Sanh quấn cà vạt lên cổ Thẩm Vọng, Thẩm Vọng ngồi ngay ngắn, Cố Sanh Sanh đứng trước mặt anh, cúi đầu nghiêm túc giúp anh thắt cà vạt. Đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn xuyên qua cà vạt tơ lụa đỏ sẫm, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một cảm xúc mềm mại cách lớp áo sơ mi chạm vào da thịt, khiến người khác không nhịn được mà tưởng tượng lúc đôi tay này nắm lấy một đồ vật nào đó sẽ như thế nào.

Lát nữa còn phải ra ngoài, Thẩm Vọng phải kịp thời dập tắt suy nghĩ này. Anh rời mắt khỏi tay Cố Sanh Sanh, chuyển đến mặt cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ hàng mi dày cong vút của Cố Sanh Sanh, làn da như vải lột vỏ, gần như thế cũng không thấy vết sẹo nào.

Hơi thở thơm ngọt của Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng quét trên mặt anh, từng hơi, từng hơi một. Thẩm Vọng nắm chặt tay vịn xe lăn, giữa lúc đang bị dày vò bởi loại ngọt ngào này, Cố Sanh Sanh bỗng nhiên lên tiếng: "Lệch rồi, làm lại lần nữa."

Tay nghề thắt cà vạt của Cố Sanh Sanh vẫn chưa nhuần nhuyễn, nói xong liền tháo ra, Thẩm Vọng trực tiếp lui xe lăn thối lui: "Không cần đâu."

Cố Sanh Sanh: "Nhưng mà nó bị lệch."

"Vậy được rồi." Hương khí quanh quẩn chóp mũi tiêu tán dần, Thẩm Vọng thầm thở phào nhẹ nhõm, chờ ngữ khí khôi phục lại mới dám thoái thác, "Em đi thay đồ đi."

Mỗi ngày Cố Sanh Sanh đều tới phòng thay đồ ngắm nghía quần áo, lần nào cũng suиɠ sướиɠ vui vẻ như lần đầu tiên: "Hôm nay mặc gì cho đẹp đây?"

Thẩm Vọng nói: "Váy."

Cố Sanh Sanh lấy ra một chiếc váy màu đỏ trễ ngực. Thẩm Vọng vừa thấy liền nhíu mày, Cố Sanh Sanh lại cười nói: "Cùng màu với cà vạt của anh nè."

Lời nói vừa đến bên miệng, đối diện với ánh mắt cong cong của cô lại không thoát ra được.

Cố Sanh Sanh thay đồ xong, ánh mắt âm u của Thẩm Vọng vẫn dừng trên người cô, rốt cuộc nhịn không được: "Thay bộ khác đi."

"Đừng mà." Cố Sanh Sanh đứng trước Thẩm Vọng xoay một vòng, "Khó nhìn lắm sao?"

Chiếc váy đỏ như những cánh hoa hồng mới hái lúc sáng sớm, ánh lên khuôn mặt xinh đẹp cùng làn da trắng muốt của Cố Sanh Sanh, lộng lẫy vô cùng. Cô hồn nhiên không biết cách che đậy vẻ đẹp của mình, để rồi vô tình khơi dậy khát vọng hủy diệt từ sâu trong tâm tư con người.

Thật muốn bảo vệ cô, thay cô chặn lại tất cả những ham muốn không đứng đắn, để cô tiếp tục được yếu đuối ngây thơ như lúc này.

Thẩm Vọng ngoắc tay, Cố Sanh Sanh mong đợi tiến đến, hỏi thêm lần nữa: "Đẹp không?"

Một chiếc áo choàng được khoác lên người Cố Sanh Sanh.

Chiếc áo choàng này cũng màu đỏ, bọc kín toàn thân rất ấm áp, mũ áo che kín hai mắt Cố Sanh Sanh, chỉ lộ ra cặp môi hồng hồng.

Thẩm Vọng ung dung nhìn cô, phun ra năm chữ: "Cô bé quàng khăn đỏ."

Cố Sanh Sanh kéo mũ áo xuống, thích thú cúi đầu nhìn thử, sau đó vui vẻ cùng Thẩm Vọng thẳng tiến đến bệnh viện. Cũng may bệnh viện mà Thẩm Vọng chọn là bệnh viện tư nhân cao cấp, có dịch vụ hẹn lịch khám chữa bệnh 1:1, mới tránh phải chạm mặt với người nhà bệnh nhân khác.

Đoàn nhân viên của bệnh viện đã đứng chờ trước cửa từ sớm, viện trưởng tự mình tiếp đón Thẩm Vọng, lúc nhìn thấy Cố Sanh Sanh đi bên cạnh cũng không lộ ra bất kỳ vẻ mặt bất ngờ nào, chỉ tươi cười niềm nở dẫn bọn họ đến phòng khám: "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

Gần đây có độ hot rất cao, tất nhiên có người nhận ra Cố Sanh Sanh. Nhưng các nhân viên của bệnh viện tư nhân đã được đào tạo bài bản, việc quan trọng nhất chính là bảo vệ riêng tư cho khách hàng, không có người nào dám lộ ra ánh mắt khác thường, càng không có chuyện chạy đến xin ký tên.

Khoa mắt của bệnh viện là nơi hội tụ đội ngũ bác sĩ cùng trang thiết bị tốt nhất cả nước. Trước kia lúc Thẩm Vọng gặp tai nạn bị thương mắt đã làm phẫu thuật ở đây, viện trưởng đích thân cầm dao mới có thể giữ được hai mắt cho anh.

Từ khi biết thị lực của Thẩm Vọng đã khôi phục lại, viện trưởng không dưới một lần thúc giục anh nhanh chóng đến bệnh viện tái khám một chuyến. Tiếc là Thẩm Vọng không biết có bệnh sợ bác sĩ hay như thế nào mà căn bản chẳng thèm để ý đến.

Vẫn là ông nội Thẩm Vọng chọn đường vòng, gọi điện thoại kể cho Cố Sanh Sanh nghe chuyện này. Cố Sanh Sanh cũng rất quan tâm nên lập tức kéo Thẩm Vọng đến đây.

Nào ngờ vừa đến bệnh viện, Cố Sanh Sanh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bám chặt Thẩm Vọng không rời một bước. Lúc Thẩm Vọng phải vào phòng kiểm tra mắt, Cố Sanh Sanh đáng thương hỏi: "Tôi không thể vào cùng sao?"

Thẩm Vọng nhéo đầu ngón tay Cố Sanh Sanh, ngữ khí ôn nhu: "Tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

Cố Sanh Sanh liền nắm lấy vạt áo anh không buông: "Anh bỏ lại áo khoác cho tôi đi."

Đám nhân viên y tế đứng xung quanh lén trao đổi ánh mắt, mỗi người đều thấy một tia hoảng sợ phát ra từ mắt đối phương.

Vị Thẩm tiên sinh này trước kia dưỡng thương ở bệnh viện, tính tình đáng sợ không ai là không biết. Song đối mặt với anh, biết bao nhiêu y tá trẻ tuổi vẫn không ngừng tiến lên, người trước ngã người sau tới, nhưng rồi ai cũng đều phải ôm trái tim tan nát khóc lóc bỏ cuộc.

Cố Sanh Sanh này thế mà lại không biết sợ chết, e là...

Mặt Thẩm Vọng vốn lạnh sẵn, lúc nhíu mày càng đáng sợ hơn, giống như giây tiếp theo sẽ nổi trận lôi đình.

Trái tim của mọi người đang lơ lửng giữa không trung. Trước hàng chục ánh mắt, Thẩm Vọng giơ tay tháo nút áo, cởϊ áσ khoác ra đưa cho Cố Sanh Sanh, chỉ mặc độc áo sơ mi trắng nhưng vẫn đoan trang cao quý không thể xâm phạm: "Ngoan một chút."

Cố Sanh Sanh lúc này mới chịu bỏ cuộc, ôm áo khoác nói: "Anh mới phải ngoan, phối hợp kiểm tra với bác sĩ, tôi ở đây chờ anh."

Thẩm Vọng nhịn xuống ý định muốn kéo cô vào lòng, thản nhiên gật đầu một cái, lăn xe cán qua mấy tròng mắt rơi trên mặt đất, thong thả ung dung tiến vào phòng khám bệnh.

Thiết bị cao cấp được vận chuyển từ nước ngoài về khởi động lên, rà quét mắt của Thẩm Vọng. Sau đó là một loạt kiểm tra và xét nghiệm phức tạp, lần đầu tiên thấy Thẩm Vọng thật sự phối hợp như vậy.

Đôi mắt Thẩm Vọng từng được chẩn đoán không có khả năng khôi phục, nhưng hôm nay chắc chắn thị lực của anh đã hồi phục lại, hơn nữa còn hồi phục rất tốt. Viện trưởng thảo luận với mấy vị chuyên gia, kiểu gì cũng thấy không thể tin nổi.

"Thẩm tiên sinh, phần đầu của ngài có bị va chạm ở đâu không?"

"Không có."

"Ngài đã tiếp nhận trị liệu khác sao?"

"Phải, châm cứu."

Tinh thần viện trưởng rung lên: "Thời gian bao lâu?"

Thẩm Vọng: "Hai tháng."

Viện trưởng khiếp sợ nói: "Hết thảy mọi thứ đều rất bình thường. Trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, chỉ bằng châm cứu không thể nào hồi phục đến cỡ này được! Ngài nghĩ kỹ lại xem, còn có sự kiện bất ngờ nào khác không?"

"Bất ngờ?" Thẩm Vọng thấp giọng lặp lại hai từ này, "Có."

Viện trưởng vội vàng truy vấn: "Là gì ạ?"

Thẩm Vọng cười như không cười: "Kết hôn."

Viện trưởng: "..."

Bất luận thế nào, chuyện Thẩm Vọng khôi phục lại thị lực chắc chắn là tin tốt. Viện trưởng thả lỏng, bắt đầu trêu chọc anh: "Có thể nhìn ra tình cảm giữa Thẩm tiên sinh với phu nhân rất tốt."

Thẩm Vọng khẽ hất cằm, làm như không để ý đến: "Cô ấy vốn dính người như thế."

Dừng một chút lại thúc giục: "Nhanh lên."

Viện trưởng nhắc nhở: "Ngài mới vào được 20 phút thôi."

Vậy rồi cuối cùng là ai dính người?

Trong bệnh viện chỉ toàn một màu trắng, không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, còn có bi thương, tử khí, thu hút ma quỷ vô cùng.

Cố Sanh Sanh cảm thấy sau cổ mơ hồ có luồng khí phất qua, như có ai đó vừa thổi một hơi, sợ đến mức run rẩy, vội vàng ôm chặt áo khoác Thẩm Vọng. Vẫn còn độ ấm và khí vị của Thẩm Vọng lưu lại trên đó. Cô vùi mặt hít thật sâu, viêm dương khí ập đến trước mặt, âm u lạnh lẽo bốn phía trong nháy mắt liền rút lui.

Thẩm Vọng từ phòng hội chẩn đi ra, một màn này đập vào trước mắt.

=====

Thông báo (hơi buồn) nhỏ: Vì lịch học của mình đã bị dày lên cho nên bắt đầu từ tuần sau, các chương mới sẽ được cập nhật từ thứ 2 đến thứ 6 (tại không đủ thời gian edit á ( ╥ω╥ )) Vô cùng xin lỗi về sự bất tiện này, mình sẽ cố hết sức để bão chương làm quà Giáng sinh cho các bạn nhé^^ Cảm ơn vì vẫn tiếp tục theo dõi đứa con này của mình ('♡‿♡')

Bình luận

Truyện đang đọc