LÀM RỂ HÀO MÔN? ÔNG ĐÂY KHINH!

Chú Thất nói: “Tôi đang huấn luyện cho cô hai."

Tô Khả Hân ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, sau này tôi nhất định phải trở thành một võ giả với thực lực mạnh mẽ, để bảo vệ nhà họ Tô và chị."

Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Hóa ra là đang luyện võ à?”

Chú Thất cười lúng túng: “Để cậu chủ chê cười rồi, từ bé cô hai đã có thiên phú luyện võ, nhưng cô ấy lại không thích con đường võ đạo."

"Còn cô cả từ nhỏ đã yếu ớt, khi còn bé còn bệnh nặng một trận"

"Cả đời này cô ấy không thể nào bước vào con đường võ đạo, cho nên ông chủ vẫn luôn hi vọng cô hai có thể trở thành võ giả."

"Cũng không biết mấy ngày nay cô hai bị làm sao mà đột ngột đòi tôi dạy cho cô ấy”

"Ừm, thì ra là vậy." Lâm Thiên Sinh nghe xong thì gật đầu.

Hóa ra hồi bé Tô Nhiên từng bị bệnh nặng, thảo nảo tạp chất trong cơ thể lại nhiều đến thế.

Nhưng nói Tô Nhiên không thể nào bước vào võ đạo được nữa thì kiến thức của đám người này vẫn còn hạn hẹp.

Võ đạo là gì? Dù là một con gia cầm, Lâm Thiên Sinh cũng có thể cho nó nhập đạo, thậm chí còn Độ Kiếp phi thăng. Có điều chuyện này phải tốn ít nhất là hơn một nghìn năm.

Nhưng suy cho cùng Tô Nhiên không phải là gia cầm, mà là một con người. Bây giờ còn có Lâm Thiên Sinh đích thân che chở, thành tựu như thế nào thì không dám nói, nhưng sau này trở thành một tu sĩ chỉ là vấn đề thời gian.

"Hừ, chớ xem thường cô đây. Hai ngày nay tôi đã trở thành võ giả cấp hai, có thể đánh bại ba tên lưu manh bình thường. Còn tên mặt trắng như anh rể đây thì tôi thừa sức đánh bại mười tên."

Hai tay Tô Khả Hân chống hông, vênh vang đắc ý nói. Chú Thất trầm giọng nói: “Cô hai, đừng vô lễ với cậu chủ."

Lâm Thiên Sinh không để bụng mà đi tới trước mặt Tô Khả Hân, xoa đầu cô ấy hỏi: “Chẳng phải chú Thất nói trước đây cô không thích luyện võ à?"

"Tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn luyện võ vậy?"

Tô Khả Hân đáp: “Trước kia là do tôi nghĩ không thông, nhưng hôm đó trong tiệm lẩu, không ngờ lại bị một cô gái bắt nạt như vậy. Anh không bảo vệ được chị tôi, đành phải dựa vào bản thân tôi thôi."

Lâm Thiên Sinh cũng không tức giận, mà cười lớn: “Thú vị, là để bảo vệ chị sao?"

Ánh mắt Tô Khả Hân kiên định, vẻ mặt cương nghị: “Đúng vậy, ai dám bắt nạt nhà họ Tô, tôi sẽ đánh kẻ đó."

Vừa dứt lời, trên mặt chú Thất đang đứng bên cạnh đã trở nên hơi mất tự nhiên.

Lâm Thiên Sinh nổi hứng thú, nên đã dùng thần thức dò xét thiên phú của Tô Khả Hân. Anh chợt phát hiện, không ngờ cô gái nhỏ này lại là tiên thiên đạo thể. Đúng là nghịch thiên!

Tiên thiên đạo thể, nói ngắn gọn là một ván khuôn của cảnh giới Thánh Nhân, dù đặt ở chư thiên vạn giới cũng là sự †ồn tại khá bùng nổ. Không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có thể sinh ra một tiên thiên đạo thể. Chỉ tiếc rằng đã bỏ hoang gần hai mươi năm.

Ngẫm lại, hai chị em nhà họ Tô này làm sao vậy?

Tô Nhiên có nhân quả quấn quanh người, số mệnh nghịch thiên. Còn Tô Khả Hân lại là một tiên thiên đạo thể.

Mặc dù Tô Khả Hân là tiên thiên đạo thể, nhưng muốn xung kích lên cảnh giới Thánh Nhân đã là điều vô vọng. May mà bọn họ đã gặp được Lâm Thiên Sinh, coi như Tô Khả Hân vẫn có thể cứu vớt.

"Cậu chủ, cậu đây là…"

Bình luận

Truyện đang đọc