LÀM RUỘNG - PHÚ NHỊ ĐẠI BỊ BẮT LÀM LẠI TỪ ĐẦU


- Ngươi cứ như vậy cùng với Hổ Vô Song bái huynh đệ kết nghĩa à?- Ừm!Nhan Quân Tề nhất thời có chút ngốc.Lư Hủ hào hùng, cái gì cũng dám làm, nhưng sau khi về nhà lại cảm thấy mình quá trung thành, có chút ngượng ngùng.Ngượng ngùng xoắn quýt nói với Nhan Quân Tề:- Ta chỉ nói với ngươi.Nhan Quân Tề gật đầu.Thù Hổ biết hắn ở bên ngoài thanh danh giống như lưu manh, gia tộc của Lư Hủ lại là cô nhi quả phụ, cho nên không muốn tới cửa, chỉ đưa cho hắn bao lễ vật làm hắn mang về để thử cho muội muội và đệ đệ.- Ta nghe nói bản thân Thù Hổ đều là ăn đồ ăn thô, hắn còn mua cho Lư Chu và Tịch Nguyệt một chút lễ vật tốt.Nhan Quân Tề gật đầu, nếu không, hắn yêu cầu hỗ trợ tính sổ sách lang, đều nhận được một tờ giấy tốt, một tờ để mặc.Lư Hủ:- Ta thấy hắn trượng nghĩa, ta thưởng thức nhất là người dám làm dám chịu, trượng nghĩa hào khí.Nhan Quân Tề gật đầu:- Ừm, ngươi là như thế.Lư Hủ càng cao hứng.Người khác khen hắn có thể nói, nhưng hắn vừa nói lời tạm biệt người khác đã biết hắn đang cố ý nói lời hay, Quân Tề mới lợi hại, khen hắn trước nay đều đặc biệt thật, đặc biệt làm người hưởng thụ.Lư Hủ cong đuôi lên:- Ngươi không biết, những huynh đệ của hắn lại ghen ghét ta, chua đến mức ta không cần bỏ rau trộn vào trong dấm!Nhan Quân Tề không nhịn được cười lên.- Ngươi mau tính giúp ta xem mở một sạp bán quà vặt tốn bao nhiêu tiền?- Ừm.Nhan Quân Tề không biết tại sao hắn lại gọi cửa hàng tạp hoá nhỏ này là quầy bán quà vặt, nhưng gọi thì gọi, nghe còn rất đáng yêu, ngay cả hàng hoá mà Lư Hủ nói cũng liệt ra, muốn nhập hàng nhiều ít, phối hợp như thế nào có lời, cái gì thiếu thì muốn nhiều, định giá như thế nào...Hắn liệt kê ra ba tờ giấy, mình còn chưa ngớ ra được, trước đã xem Lư Hủ đến đầu váng mắt hoa.- Không được, quá nhiều.

Lại giảm bớt.- Được.buổi tối, Lư Hủ ở nhà hắn cọ cơm, còn lại cọ ở một đêm.Hắn và Nhan Quân Tề đã đợi đến nửa đêm mới nghĩ ra một phương án.Nhan Quân Tề sao chép lại, đọc từng chữ cho hắn nghe.Lư Hủ nghe xong một lần, có thể lặp lại.Nhan Quân Tề cảm thấy Lư Hủ là người biết chút chữ, nhưng lại giống như không biết.


Mỗi khi hắn cảm thấy Lư Hủ là thiên tài đã gặp qua là không quên được, Lư Hủ quay đầu lại niệm sai một chữ đơn giản.Hắn suy nghĩ cũng không hiểu rõ, dứt khoát không nghĩ nữa, thay đổi liên tục mà dạy, cổ vũ Lư Hủ biết chữ, viết chữ.Đầu óc Lư Hủ hồ nhão thành một cục, buổi tối gặp ác mộng đều là viết chữ to, viết đến mức tay của hắn cũng phải chặt đứt, Thiên Nhan Quân Tề vẫn như vậy chờ mong nhìn hắn.Lư Hủ bị hù đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, miệng lẩm bẩm:- Ta không viết Quân Tề.- Ta không thi!- Lấy thư ra đây!Nhan Quân Tề buồn cười, nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt không yên ổn của Lư Hủ đang ngủ say, nếu như hắn có ý đồ thật nhỏ thì không biết có thể ghi lại lúc này hay không.Khi Lư Hủ tính sổ, Cừu Hổ cũng đang tính toán.Nhưng khác với những gì mà Lư Hủ, Nhan Quân Tề viết trên giấy, bọn họ không ai biết chữ, lập tức lấy tiền ra đơn giản thô bạo kê ra con số.

Mười lượng một đống, đếm xem dùng bao nhiêu tiền để mua hàng, lại từ tổng số tiền gửi ra ngoài, một đống, một đống, một đám người tính đến mức đầu óc choáng váng, không bao lâu đã quên đôi này dùng để làm gì, đôi kia dùng để làm cái gì.- Hổ ca, ta thấy ta nên tìm một phòng thu chi.- Ta cũng không hiểu cách viết của phòng thu chi.- Ai...- Được rồi, sau này sẽ nói sau.Bọn họ tính toán ba bốn lần, rốt cuộc tính ra đại khái số bạc cần thiết, mắt thấy bạc tích cóp vất vả lắm mới có thể kiếm được toàn bộ đều phải bỏ vào, các huynh đệ của đám người Cửu Hổ có chút tức giận:- Hổ ca, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?Thù Hổ vuốt năm mươi lượng bạc cuối cùng, cắn răng nói:- Làm!Sáng sớm hôm sau, khi nhìn thấy Lư Hủ, tâm tình của Đàm Thạch Đầu trở nên cực kỳ phức tạp.Thậm chí có chút hối hận không nên dẫn Lư Hủ đến cho cừu Hổ.Ai cũng không ngờ rằng, Lư Hủ lại hơi há miệng, bọn họ mua đất, xây nhà, đưa tiền vào trong nhà, toàn bộ đều không có.Bọn họ không hề tin tưởng đối với việc bán tạp hoá.Nếu có thể bán được thì Lương Sơn bảo của lương thực cũng không đến mức đi đánh bạc Lư Hủ ngạnh bán.Lư Hủ không biết Đàm Thạch Đầu đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng hắn còn đang kết bái với mình bởi vì Thù Hổ.Hắn lên thuyền, an ủi Đàm Thạch Đầu:- Hổ ca tuy không kết bái với ngươi, nhưng trong lòng hắn khẳng định là xem ngươi là đệ đệ, chính là bởi vì thân hậu với các ngươi, mới không cần làm điều thừa.Đàm Thạch Đầu giật mình, có đạo lý! Khải Thiên không phải sao, ta từ nhỏ đã đi theo Hổ ca.Lư Hủ hống cao hứng với hắn, nhưng lại cảm thấy giống như không hống được.Đợi hắn tới rồi, huynh đệ của Cừu gia ở đại viện nhìn thấy hai huynh đệ của Lương gia, rất tốt, vẻ mặt của Đàm Thạch Đầu đều giống nhau như đúc, hận không thể gi3t chết hai người lúc trước.Lư Hủ buồn bực, một đêm không gặp, hắn đã đắc tội với các bạn nhỏ của hắn ở đâu vậy?Cũng may là cừu Hổ vẫn nhiệt tình với hắn như cũ, đánh mất sự tự tin của Lư Hủ.Lư Hủ lấy ra tờ báo tràn đầy chữ "Đự Toán", không hàn huyên nhiều liền nhập vào chủ đề chính và đọc về Thù Hổ ở trong sân.Nhanh đọc xong, hắn còn phải đi đến cửa hàng bày bán ở chợ sáng đây!Trước đó, Lư Hủ nghĩ muốn mua cái gì đó, càng nghĩ đến biểu hiện của các huynh đệ Hổ Vô lị càng ngưng trọng, chỉ là hắn đối mặt với Hổ Vô lỵ, đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy.Đợi đến khi nghĩ đến yêu cầu mua bao nhiêu lượng, bao nhiêu tiền lúc đầu, vẻ mặt bọn họ dần dần chuyển thành khiếp sợ.Ngay cả Thù Hổ cũng không khỏi có chút ngây người.Hắn làm cho Lư Hủ lại đọc lại một lần nữa.Lư Hủ lại đọc một lần nữa:- Tổng cộng có 520 lượng bạc.Hay là Thù Hổ không lấy ra được nhiều tiền như vậy?Hắn bay nhanh về phía đại viện của Cừu gia nhìn quét một lần.Huynh đệ nhà họ cừu có thể chịu khổ, chỗ ở cũng không quá đáng kể, chỉ là một cái sân rất lớn, tất cả đều là nhà ở gạch mộc, mỗi gian đều là giường lớn, mười mấy người ở một gian.Trong viện chất đống những đồ vật mà bọn họ dùng để làm việc, đòn gánh, sọt sọt...!Còn có xe lăn nhỏ mà hôm qua Đàm Thạch Đầu đã dùng để đưa hàng.Bên tường phía nam có treo hai cái thước, quần áo được treo ở trên đều là vải bố.Dựa vào tường còn có một loạt giày rơm.Bọn họ sống rất là keo kiệt.Lư Hủ gãi đầu:- Nếu đã không thể thiếu chủng loại hàng hoá thì quá ít sẽ không được đầy đủ, người khác không mua được đầy đủ ở chỗ chúng ta, còn phải đến thị trấn trên để mua, vậy thì ưu thế của chúng ta đã không còn.

Nếu không, thu hẹp phạm vi lại một chút, chỉ chọn lựa hai ba thị trấn để bán xem sao...Thù Hổ vỗ một cái chân:- Không, cứ theo lời ngươi nói! Bán thêm nữa cũng không sao!Những người khác cũng kích động:- 500 lượng là đủ rồi à?Lư Hủ:- ...Nghe ta nói một chút, ngươi có ý gì? 500 lượng bạc không phải là tiền sao, xem thường 500 lượng sao?Là bố cục của hắn nhỏ, cho rằng bọn họ ở nhà rách nát không có tiền.Các ngươi là có thể tỉnh à?Hắn không biết, 500 lượng bọn họ cũng ngại nhiều, nhưng có cừu Hổ tối hôm qua lấy ra hơn 1200 làm chăn đệm, bọn họ cảm thấy 500 lượng quá ít!Mặt mày Đàm Thạch Đầu hớn hở, nhìn trái nhìn phải tờ giấy kia:- Hủ ca ngươi lại biết chữ rồi!Lư Hủ khiêm tốn:- Huynh đệ hàng xóm của ta tối hôm qua mới dạy.Đàm Thạch Đầu:- Vậy cũng lợi hại! Thôn của chúng ta không có một người biết chữ!Những người khác:- Đúng đúng đúng, chúng ta đều không biết chữ!Lư Hủ:- ...Hắn không rõ, không biết chữ là chuyện đáng cao hứng sao, vì sao vừa rồi bọn họ sửa lại đều cười xán lạn như thế?Vừa rồi hắn làm ra vẻ hối hận vì đã nhận ra ba tiểu đồng bọn của hắn, lúc này hắn đang dùng ánh mắt của mình để nhìn chằm chằm vào hắn: Ta thấy ngươi quả thật là nhân tài của hắn...Lư Hủ không hiểu, nhưng lão rất khiếp sợ, đây chính là sức mạnh của đọc sách sao?Thù Hổ dựa vào ký ức nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, nói với Lư Hủ:- Ta suy nghĩ một đêm, phương thức đưa hàng vào trong thôn mà ngươi nói chính là một biện pháp tốt, huynh đệ chúng ta không giỏi nói chuyện, làm người bán hàng rong linh lung kia.Lư Hủ gật đầu, thầm nghĩ, đây không phải là sợ các ngươi không có tiền sao?Bán sỉ có thể so với bán sỉ để kiếm tiền vốn.Lư Hủ:- Nếu chúng ta có tiền vốn, không ngại lại chọn thêm mấy thôn làm thí điểm.


Ta thấy, chọn mười cái, đợi lấy ra một phần tiền mở cửa hàng, lại mở thêm một cái mới.Cừu Hổ gật đầu.Lư Hủ nhìn các huynh đệ của Cừu gia:- Chuyện này phải phiền phức các vị huynh đệ hỏi thăm nhiều hơn, tốt nhất là chọn thôn dân phong phong phú hơn, nếu không có nhà nào thích hợp đáng tin thì trước hết tăng cường thế lực ở trong thôn, lại làm người nhà thiện lương.

Chúng ta là người xứ khác, tốt nhất là không nên giao thiệp với du côn, tránh cho hàng hoá, lại không thu tiền về.Mọi người:- Ngươi yên tâm, không ai dám nợ chúng ta.Vậy thì đúng rồi, ngay cả mạn thuyền cũng không nợ tiền công của bọn họ.Lư Hủ vẫn dặn dò:- Nếu như mỗi ngày đều phải đi khắp nơi để đòi nợ thì sẽ không tốt.Thù Hổ:- Đúng là như thế, chúng ta sống là vì đứng vững chân, không phải là khi bị lưu manh gây chuyện.Các huynh đệ của cừu gia ngoan ngoãn gật đầu, không dám nhiều lời.Lư Hủ thấy vậy ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường! Đây là khí tràng của đại ca! Một câu nói, một sân thú đều ngoan cả!Khi nào hắn mới có thể làm đại ca như vậy?Thù Hổ:- Thôn Lư gia làm phiền huynh đệ, lát nữa ta sẽ sai người đi thu xếp hàng hoá, tới nhà ngươi thu xếp cửa hàng.Lư Hủ:- Chuyện kiếm tiền là ta nhờ đại ca làm.


Nếu không ngại thì đại ca tìm người làm chút xe lăn vận chuyển trước, đợi ta bán rau trộn xong sẽ cùng đại ca đi chọn hàng, những chuyện khác không dám khen, ta và lão bản cửa hàng tạp hoá, tửu lâu hiểu biết, thuận tiện nói một chút giá cả.Thù Hổ:- Được.

Gọi Thạch Đầu giúp ngươi, có chuyện gì thì sai hắn chạy đi.Đàm Thạch Đầu liên tục đáp ứng:- Hổ ca yên tâm!Đợi đến xế chiều, khi Lư Hủ và Hổ Hổ đi cùng nhau mua hàng, Hổ Tử mới phát hiện không phải Lư Hủ sẽ mặc cả, mà là đặc biệt có thể giảm giá.Vào cửa hàng hàn huyên, chọn hàng chọn hàng, chọn mua mặc cả, Cừu Hổ và hai huynh đệ hắn dẫn hắn đi toàn bộ quá trình không cần phải nói chuyện, đảm đương chính là cảnh tượng cho người và Lư Hủ khoe khoang.Lư Hủ:- Ngươi không tin ta không sao, dù sao cũng phải tin tưởng đại ca của ta! Ngươi không biết cừu gia à? Ngươi hỏi thăm toàn bộ Quan Dương đi, đại ca của ta có phẩm tính gì? hán tử thiết lưng, một ngụm nước miếng một ngụm đinh, nói một không hai, không lừa già trẻ.Cừu Hổ dựa vào mặt trời sinh ra, nhiều năm ít khi nói cười mới không chạy trốn.Hắn cũng không biết, thì ra danh tiếng của hắn vang dội như vậy?Lư Hủ khoe khoang loạn khản, người khác thật đúng là lỗ vốn.Không giao tình thì hắn có thể chém tám chín lần.Có giao tình, hắn còn có thể kiếm lời.Nhất là những người đã từng quen biết hắn, trọng điểm đều là chuyện hôm qua hắn đánh Tống Lục, Lư Hủ và Cừu Hổ không giống nhau, thổi mình đến ba hoa chích choè, chỉ hai ba chuyện như vậy, hắn có thể bịa ra mấy chuyện, mãnh hổ vồ mồi, hổ khẩu đoạt côn, lôi đình nhất kích...Trước không nói Tống Lục nhiều lắm chỉ là một con mèo, hắn khen mình không biết xấu hổ à?Người khác còn nguyện ý nghe hắn khoe khoang.Vừa nghe hắn là Lư Hủ, tất cả đều nguyện ý nể mặt hắn.Gọi ra phí sửa xe, kéo dài thời gian, bọn họ mua xuống, nhưng so với dự toán của Lư Hủ thì còn thấp hơn ba thành.Thù Hổ và hai huynh đệ quả thực là xem thế là đủ rồi.Lư Hủ cũng buồn bực không thôi, sao hắn lại nổi danh như vậy? Không ngờ được.Nhất định là mặt mũi của Thù Hổ lớn, người khác sợ thù!Hắn nào biết rõ, cừu Hổ mở cửa hàng mà nhiều người cũng không quen biết.

Nhưng thật ra ngày hôm qua hắn vừa mới thành danh, toàn bộ Quan Dương đều đã biết một thiếu niên tên là Lư Hủ ngang trời xuất thế, hắc bạch thông ăn, liên hợp với cừu gia và La gia, đánh Tống gia.


Sau này, nói không chừng Quan Dương sẽ thay đổi!Nếu chỉ có Thù Hổ thì bọn họ không muốn kết giao, dù sao cũng là lưu manh, ở Quan Dương lâu như vậy, bọn họ cũng không nhìn ra được nhà họ Địch có chức nghiệp gì, bọn họ không yên tâm.Nếu chỉ có La Thận thì bọn họ cũng không muốn kết giao, La Thận là người cẩn thận bảo thủ, đi theo La Thận kiếm không được tiền, còn dễ dàng bị ai giáo huấn.Không phải Lư Hủ giống vậy, há miệng ngậm miệng nhưng tất cả đều là: Đến đây nào, mọi người cùng nhau tới kiếm tiền đi!Nhiều lời đơn giản, nhiều lời nói suông!Hắn có hai chỗ dựa lớn, lại rất có đầu óc kinh doanh, lăn lộn ở Quan Dương mấy tháng này, rất nhiều người đều nhìn thấy, gian xảo có lẽ có thể tránh được đồng tiền lớn, nhưng ở chợ sáng nhất định không làm ăn lâu dài, hắn ở chợ sáng làm ăn càng ngày càng phát đạt, tâm nhãn nhất định là không xấu.Dù sao thì lúc ấy giá cả thị trường không tốt, hắn nguyện ý lăn lộn thì bọn họ cũng không có gì tổn thất, mệt là mệt không được, nhiều lắm là thiếu kiếm.

Lỡ như Lư Hủ thật sự có thể lăn lộn thành công, cũng coi như là một phương pháp tiêu hoá không tồi.Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Tân Nhận đại ca thật lợi hại!Thù Hổ: Tân Nhận huynh đệ thật lợi hại!.


Bình luận

Truyện đang đọc