LÀM SAO ĐÂY QUÁ TRỚN VỚI BẠN THÂN CỦA BẠN TRAI MẤT RỒI!



Quý bà ngồi đối diện với cậu đây, cũng đã phải bốn, năm mươi tuổi rồi, nhưng do chăm chút cho bản thân kỹ lưỡng, nên cả khuôn mặt của bà nhìn vẫn đẹp mềm mại thanh tú, chỉ có trán và khóe mắt là có một chút nếp nhăn, tiết lộ tuổi tác của bà.

Nét mặt của bà nhìn rất ôn hòa, khí chất đằm thắm nhẹ nhàng, nhìn qua đúng thuộc tuýp người không thể ghét cho đuợc...!cực kỳ giống với Lục Lễ.
Diệp Minh thấy quý bà này mỉm cười, nói với cậu: “Chào cháu, bác là mẹ của Lục Lễ, tên bác là Chúc Uyển Thanh.”
Cậu trai ôm một bó hoa cẩm chướng đứng đó, mở lời chào hỏi người lớn vô cùng lễ phép: “Cháu chào bác gái ạ, cháu tên Diệp Minh, là...!” nói đến đây, cậu lúng túng ho khan một cái, sau đó nói tiếp: “...!là bạn trai của con bác ạ.”
Nói xong, khuôn mặt của cậu đã hơi đỏ lên.

Cậu nhìn còn rất trẻ, có vẻ như không hề biết ngượng mà nói trắng ra quan hệ yêu đương giữa hai người.
Quý bà Chúc vẫn dùng ánh mắt kiên nhẫn và bao dung mà nhìn cậu, chờ cậu nói hết lời, bà mới hỏi: “Bó hoa này là cho bác à?”
Diệp Minh gật đầu nói: “Vâng ạ”
Quý bà Chúc nhận lấy bó hoa, cúi đầu ngửi một cái, khẽ cười, nói: “Cám ơn cháu, bác rất thích.”
Cậu trai bị thái độ của bà làm cho thấy có hơi xấu hổ, cậu căng thẳng nói: “...!Bác thích là tốt rồi ạ.”
Nụ cười của bà càng sâu hơn,  cẩn thận đem hoa để qua một bên, sau đó nói với cậu: “Cháu ngồi đi.”
Bà lại nhìn lướt qua phía bên cạnh cậu, nói rằng: “Hai đứa cũng ngồi xuống đi chứ!”
Lúc này Lục Lễ mới mở miệng chào bà: “Con chào mẹ ạ.”
Người đàn ông đứng ở bên cạnh cậu, vẫn không lên tiếng gì, cảm giác đang tồn tại không cao, nhưng tay trái của anh lại vẫn luôn đan chặt vào với tay của cậu, thật giống như là muốn tuyên bố điều gì vậy.
Khác với vẻ bình tĩnh tự nhiên của anh, nắm tay đăn chặt kiểu này với Lục Lễ  ngay trước mặt người lớn hiển nhiên làm cho cậu có cảm giác không thoải mái gì cho lắm.

Vì vậy cậu nhẹ nhàng muốn rút tay ra mấy lần, không tránh được, ngược lại còn bị anh kéo tay vào chặt hơn.
...!Quý bà Chúc thấy hình ảnh thế này, chân mày khẽ nhướng lên.
Bên kia Vệ Gia cũng không chen vào thêm gì, giống như chỉ đến để xem náo nhiệt, y  lên tiếng chào với bà, dáng vẻ rất tùy ý: “Bác khoẻ không ạ, cháu đến ăn chùa một bữa thôi.”

Quý bà Chúc đã quen với bộ dáng này của y, khẽ gật đầu, nói: “Được thôi, cứ tự nhiên.”
Bọn họ ngồi xuống, Lục Lễ ngồi ở bên phải cậu, Vệ Gia ngồi ở bên trái cậu.
Ngoài dự đoán của Diệp Minh là, bầu không khí bữa cơm này cũng không hề gượng gạo như cậu nghĩ.
Quý bà Chúc nói năng nhỏ nhẹ, trò chuyện cùng cậu những chuyện trường lớp hoặc cuộc sống từ trước giờ.

Mà dù cho cậu có nói cái gì, bà vẫn sẽ cười dịu dàng với cậu, dường như chuyện cậu nói là đáng để ca ngợi vậy, là một người biết lắng nghe rất tuyệt vời.
Cậu trai rất nhanh đã bị bà mê hoặc đến đầu óc choáng váng, dần nói nhiều lời hơn, đôi mắt cũng dần sáng lên.
Lục Lễ không thể nào ăn nổi, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào người bên cạnh, nhìn thấy cái bộ dáng này của  Diệp Minh, anh vừa bực mình vừa buồn cười, trước khi tới rõ ràng đã nhắc trước cậu nên điềm tĩnh ít nói một chút, kết quả ngồi xuống là quên hết sạch mà.
...!Đúng là khờ quá đi.
Vệ Gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một mực cúi đầu chăm chú ăn, đúng là kiểu chỉ đến để ăn cơm chùa — y gắp một đũa thức ăn, cố tự khẽ cười một cái, sau đó bỏ vào trong miệng, tập trung nhấm nháp.
Quý bà Chúc cười híp mắt trò chuyện với cậu hồi lâu, đột nhiên nói rằng: “Lại nói tiếp...  Lục Lễ nhà bác trước giờ nào có kêu bạn nào của nó đến ăn cơm chung với hai bác đâu.

Giờ bác đến tuổi này rồi, mới thấy được cháu là bạn đầu tiên của nó đấy.”
Trọng tâm câu chuyện được chuyển quá nhanh,  trong lúc nhất thời Diệp Minh có chút ngơ ngẩn, chỉ ấp a ấp úng trả lời: “Ack...!Là như vậy ạ,” giọng của cậu đột nhiên nhỏ dần: “Đó là...!Vinh hạnh của cháu...!“
Quý bà Chúc cười: “Nói cái gì đó...!thằng nhỏ Lục Lễ này, từ nhỏ cũng đã không có mấy bạn, cháu bằng lòng kết bạn với nó, là vinh hạnh của nó mới phải.
Câu này...
Câu này thì cậu phải trả lời lại như thế nào đây?
Diệp Minh cũng chỉ có thể phản bác lại: “Không phải đâu ạ...!Anh ấy ưu tú như vậy, cái gì cũng biết, người vừa thông minh vừa tốt tính.

Cháu cũng quá bình thường đi, cháu...!” lời còn chưa nói hết, cậu đã cảm giác được dưới mặt bàn tay của mình bị người ta nhéo nhéo.
Diệp Minh sửng sốt một chút, vô ý thức nghiêng đầu, đối mặt với một đôi mắt của bạn trai, trong đồng tử chỉ toả ra ánh sáng ấm áp.

Lục Lễ thuận theo nhận lấy lời của cậu, nói rằng: “Đừng khen anh như thế, cũng nhờ mẹ anh dạy nghiêm thôi!”
Cậu trai phục hồi tinh thần lại, vội vã phụ họa vào: “Đúng rồi, đều là công lao của bác gái!”
“Nào có, hai đứa cũng khéo nịnh quá!” Quý bà Chúc cười cười, không tiếp tục đề tài này.
Bầu không khí trên bàn cơm cũng không tệ lắm.

Nhất là Diệp Minh và Lục Lễ, bọn họ một đối một đáp, thoạt nhìn cực kỳ ăn ý, người đàn ông luôn khéo léo điều chỉnh trọng tâm câu chuyện, che chở cho bạn trai đang không biết làm sao của mình.
...!Vệ Gia ngồi xem ngoài cuộc không nói lời nào, đồng thời cảm thấy có hơi nhàm chán, đồ ăn trong miệng cũng có phần vô vị.
Ở chỗ gầm bàn không ai thấy được, y nhẹ nhàng cạ vào chân của cậu, có vẻ như là một động tác lơ đãng.
Lớp vải quần tây lạnh lẽo vuốt ve bắp chân của cậu, khiến cậu cảm thấy ngưa ngứa.
Cậu nhẹ nhàng xê dịch chân, muốn né tránh, nhưng người đàn ông vẫn giữ nguyên, thậm chí còn quá đáng hơn là cạ xát vào.

Cách lớp vải mỏng kia, Diệp Minh thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của y.
Như là đang nhắc nhở cậu...!đừng quên y vẫn còn ở đây.
Trong khi đang gặp mẹ của bạn trai mình, dưới đáy bàn lại bị người khác dùng chân trêu chọc, điều này đương nhiên làm cho cậu trai vốn có da mặt rất mỏng cảm thấy...!có chút kích thích.
Ngón tay của cậu run lên một cái, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện với mẹ của bạn trai, cứ như là chưa từng có  chuyện gì xảy ra,
Lục Lễ thấy hai gò má đã đỏ lên của cậu, còn tưởng rằng lý do là anh vẫn cứ nắm chặt tay cậu ở dưới bàn.
Nói thật, anh không muốn nghe mẹ của anh nói thêm gì nữa.

Dù bà có nói nhiều hơn nữa, thì chẳng qua cũng chỉ là mấy câu từ sáo rỗng mà thôi, bà làm ra bộ dạng giả vờ hiền dịu và dễ thoả hiệp, lại vĩnh viễn không bao giờ biến thành người như vậy.


Bởi vì mẹ con bọn họ đều giống nhau, trời sinh có một  trái tim thờ ơ mà ích kỷ.
Lục Lễ  cứ phải ngồi đợi lâu như thế, đã cảm thấy quá chán chường với lần gặp mặt này.
Anh không quan tâm rốt cuộc mẹ mình đang nghĩ gì trong đầu.

Anh chỉ biết là đã lâu lắm rồi anh không được gần gũi da thịt với bạn trai nhỏ của mình.

Bây giờ anh chỉ muốn ôm cậu bế lên lên giường, hôn đôi môi mềm mại của cậu, sau đó để cho bạn trai muốn làm gì thì làm ở trên người anh…
Vệ Gia cọ vào cẳng chân của cậu, dùng giày da vén lên chỗ mép quần tây của cậu, lại nhẹ nhàng buông ra.
Y dùng mắt cá chân cạ vào mắt cá chân của cậu, chạm vào một mảng nhỏ da ấm áp kia.
Hắn vẫn vờ như mình đang nghiêm túc ăn cơm, vẻ mặt kiểu “Tùy mấy người muốn làm gì thì làm, tôi chỉ đi theo hóng chuyện thôi”, nhưng trên thực tế lại ở dưới gầm bàn chọc ghẹo cậu thật lâu, đúng thật khiến người ta phải phiền lòng phiền ý loạn.
...!Chỉ tội cho cậu còn tưởng rằng Vệ Gia tới là đến giúp cậu, mà hoá ra chỉ để làm mọi chuyện rối thêm.
Tai của cậu trai dần dần đỏ lên.
Vệ Gia cảm thấy đồ ăn trong miệng cũng dần có mùi vị hơn.
Lòng ghen ghét khiến người ta trở nên xấu xí, có lẽ là thế! Y cũng không muốn thừa nhận.
Lúc đầu y chỉ nghĩ đến ăn một bữa cơm trong yên ổn, thuận tiện xem có chỗ nào cần phải giúp cậu nhóc này một chút hay không.

Kết quả là nhìn một chút mà đầu đã nóng lên, không cản được ý nghĩ muốn làm nhiều chuyện xấu với cậu.
Cùng một lúc, dù xuất phát từ lý trí hay tình cảm, y đều hi vọng hai người họ có thể suôn sẻ.

Về phương diện khác, y lại muốn nhìn thấy cậu...!bởi vì y mà phải lộ ra biểu cảm khổ sở.
...!Dù sao cũng do cậu ‘tà lưa’ với y trước.
Trước mặt người khác cậu vẫn ra vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng trên thực tế lại vô cùng buông thả, chỉ cần người khác đối xử tốt với cậu, cậu đã không có cách nào từ chối.
Rõ ràng là hơn một tháng nay y đã rất tốt với cậu, tận tâm tận lực chăm sóc cho cậu, còn giúp cậu che giấu việc mình đã đi mèo mỡ bên ngoài.

Còn cậu lại có trái tim bằng băng, còn tiếp tục nói chuyện yêu đương với một thằng đàn ông khác.

Cậu trai buông đũa xuống, một thanh âm ‘cạch’ một cái vang lên, làm cho Vệ Gia phục hồi tinh thần lại, thu lại những tâm tư lung tung kia.
Diệp Minh chịu hết nổi, nghiêm nghị liếc một cái người đàn ông bên phía tay trái mình vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Vệ Gia dừng lại cái chân đang đong đưa, sau đó nở một nụ cười vô (số) tội với cậu.
Diệp Minh: “...!“
Sau khi cơm nước xong, quý bà Chúc còn nói với cậu: “Thật không nghĩ tới, bác với Tiểu Diệp nói chuyện hợp như thế.

Sau này có thời gian, có thể tới làm khách ở nhà của chúng ta không? Đến bồi chuyện bà già cô đơn này, nói thật, có một mình bác ở trong nhà...!cũng vắng vẻ quá mức.”
Bà khẽ thở dài.
Cậu trai ngẩn ra, đáp: “Vâng…..

thưa bác gái, cháu biết rồi.”
Có phải tiến triển như thế này là  quá nhanh hay không...!Chưa từng gặp phải bất cứ trở ngại gì như trong dự đoán, hơn nữa, cậu cũng chưa có chuẩn bị sẵn sàng...!dù là ở bất kỳ mặt nào.
Thế nhưng nếu người lớn đã nói như vậy, cậu cũng chỉ có thể khó xử mà nhận lời.
Lục Lễ cầm tay cậu, đỡ lời giúp cho cậu: “Lúc nào có thời gian rảnh, con và em ấy sẽ đến thăm mẹ ạ.”
Hai người bọn họ đứng sóng vai, nhưng Lục Lễ luôn đứng chắn ở trước Diệp Minh một  khoảng cách nhỏ, đây là một tư thế vốn có tính bảo hộ cực kỳ cao.
Quý bà Chúc dường như còn muốn nói điều gì đó, lại bị Vệ Gia cắt đứt.

Người đàn ông đứng dậy, ngáp một cái, như là đã buồn chán đến mức chỉ muốn bỏ đi gấp: “Được rồi, mình nói chuyện phiếm xong rồi, đi thôi?”
Chúc Uyển Thanh gật đầu, nói: “Ừ…, bác chờ xe đến đón, các con đi trước đi.”
Bọn họ nói lời chào tạm biệt
Chúc Uyển Thanh đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nụ cười trên mặt  dần dần biến mất.
Lúc còn trẻ bà cũng từng thích qua một cái người, người kia tuy xuất thân nghèo hèn, nhưng hiền lành thánh thiện, dịu dàng tuấn tú, đẹp như hoa đào tháng ba.
Người ấy đúng thật là ‘không khờ dại mà vẫn ngây thơ’, nhưng lại bạc tình muốn chết..


Bình luận

Truyện đang đọc