LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Lương Húc Nhiên muốn dìu cậu, Lâm Tiêu Dương cũng không có gì để từ chối, người này đỡ cậu đỡ ngồi xuống ghế sa lon.

Hắn há hốc mồm hình như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn là không nói một lời.
Lâm Tiêu Dương thấy thế cũng im lặng, bầu không khí giữa hai người vô cùng yên tĩnh, tựa như cuối cùng không chịu nổi bầu không khí có chút ngột ngạt này, Lương Húc Nhiên xoay người vào phòng ăn lấy nước.
Thẳng đến khi cốc nước đặt trên mặt bàn phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, lúc này Lâm Tiêu Dương mới ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn không có nửa phần chuyển biến tốt đẹp, miễn cưỡng cười cười, mới phát ra một câu: "Hôm nay làm phiền anh rồi."
Lương Húc Nhiên trong mắt tối xầm, không trả lời cậu, chỉ là hỏi một câu: "Em hiện giờ còn......!Khó chịu không?"
Lâm Tiêu Dương có chút suy yếu lắc đầu, "Không sao mà, cái bệnh này chính là như vậy, cố chịu đựng là ổn."
Ngược lại lại ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt có chút lạnh lùng của Lương Húc Nhiên, "Anh......!Nếu có việc ở công ty với bệnh viện, thì đi giải quyết trước đi, không cần lo lắng cho em."

Lương Húc Nhiên hơi sững sờ, giường như đang suy nghĩ gì đó, lúc này mới nhẹ gật đầu, "Có gì thì gọi điện thoại cho anh."
Lâm Tiêu Dương lên tiếng, vừa muốn nói thêm gì nữa, trong đầu lại truyền tới giọng nói 007 có chút kích động 【Tinh —— Độ hảo cảm của mục tiêu tăng thêm 5%, chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm hiện tại là 11%.】
"Dễ dàng vậy?"
Cậu có chút giật mình, bỏ ra hai tháng mới liều sống liều chết kiếm về được 33%, một ngày ngắn ngủi này vậy mà đã có thể được lên được 13% độ hảo cảm, quả thực khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh.
"007, mày không tính sai chứ?" Lâm Tiêu Dương muốn chắc chắn nên lại hỏi một lần.
【Cái này sao có thể nhầm chứ ký chủ!!!】 007 hình như mười phần tức giận, 【Ngài đây là đang nghi ngờ năng lực của tôi!? Tôi lấy thống cách ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm!】
"Được thôi." Lâm Tiêu Dương không có hứng nghe nó cãi cọ, "Tạm thời tin mày một lần."
【Cơ mà......!Ký chủ, kịch bản này hình như có mở khóa thêm một đạo cụ.】 Giọng 007 có chút mông lung, 【Hình như đại khái hẳn là......!Tám phầm là do ngài nên mới vừa kích hoạt, độ thiện cảm trong ngày tăng thêm 10%, thu hoạch được đạo cụ —— Đau đớn chậm lại, chỉ cần 15 điểm tích lũy, thời gian hiệu lực hai mươi bốn giờ.】
Lâm Tiêu Dương mắt sáng lên, "Cái này nghe có vẻ rất có lời, có thể giảm bớt cho tao tới mức độ nào?"
【Chờ một chút nha......!Giống như hiện tại thì khoảng là 50%, có thể nhiều hơn hay không cũng không chắc.】
"Ok, tao đã biết." Lâm Tiêu Dương chống đỡ thân thể muốn về phòng ngủ đi nằm, dì Trương thấy thế vội vàng tới đỡ lấy cậu, "Lâm tiên sinh, ga giường đã đem đi phơi.

Vừa rồi Lương tiên sinh đưa cho tôi vài thực đơn tốt cho dạ dày, nói để cho tôi làm cơm tối cho ngài."
Lâm Tiêu Dương sững sờ, nhờ Dì Trương đỡ ngồi trên giường, "Vậy liền làm phiền dì, làm xong cơm tối dì cũng về nhà nghỉ sớm đi."
Dì Trương đáp ứng quay người đi về phòng bếp, Lâm Tiêu Dương trực tiếp ngả xuống giường, vừa định nghỉ ngơi một lúc, thanh âm nhắc nhở của điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu nhíu nhíu mày, có chút mất sức dơ tay cầm điện thoại di động lên, thông báo trên màn hình là một tin nhắn Wechat chưa đọc, cậu mở ra xem, người gửi hiện lên là Lâm Hân Nhiên, phía dưới cũng chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi có ngắn ngủi:
"Anh hai, mẹ hỏi anh bao giờ gửi tiền về nhà."
Phía dưới kèm theo ba cái icon nhe răng cười, Lâm Tiêu Dương nhìn chúng vô cùng lạnh nhạt.
Mấy tháng tập trung đấu trí với Lương Húc Nhiên, hầu như đã quên mất cậu còn có những người thân cực phẩm như vậy.
Cậu lúc trước vừa gặp đã yêu Lương Húc Nhiên, thì người mẹ kia với cô em gái gần như có thể nói là muốn buộc cậu với anh cùng một chỗ, đương nhiên họ chỉ coi trọng công ty dưới tay Lương Húc Nhiên và tiền của Lương gia.

trong âm thầm còn bồi đắp mối quan hệ với mẹ Lương.

Thậm chí còn có thể nói là việc Lương Húc Nhiên với Mạnh Phàm bị chia rẽ trong quá khứ, mẹ Lâm Khương Phương thông đồng với em gái của cậu Lâm Hân Nhiên cũng đóng góp một phần không nhỏ.
Nghĩ đến đây, cậu cũng không kịp lấy cớ gì để từ chối, mắt nhìn số dư còn lại trong điện thoại, gõ một con số rồi gửi đi.
Cha Lâm Tiêu Dương mất sớm, so với Lương Húc Nhiên, cậu lại càng muốn hoàn toàn dấu căn bệnh này với Khương Phương và Lâm Hân Nhiên.


Cũng không phải vì sợ bọn họ lo lắng, hai mẹ con này có thể nói chỉ coi người con trai này như cây rụng tiền, chơi bời lêu lổng suốt ngày, nguồn kinh tế hoàn toàn trông cậy vào cậu.

Đồng thời coi đây là điều đương nhiên, thậm chí Lâm Hân Nhiên sau khi tốt nghiệp cho tới bây giờ không muốn đi tìm việc làm, cả ngày ăn bám ở nhà.

Liên lạc Lâm Tiêu Dương chỉ vì lý do duy nhất là để đòi tiền, ngoại trừ cái này thì không còn gì khác.
Bên kia rất nhanh nhận được tiền chuyển khoản, Lâm Hân Nhiên lại gửi tới ba cái icon nhe răng cười, cuối cùng nhắn thêm một câu: "Mẹ hỏi anh khi nào về nhà một chuyến?".


Bình luận

Truyện đang đọc