LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Lâm Tiêu Dương cuối cùng cũng không thể thành công từ chối Lâm Hân Nhiên, chỉ có thể đáp ứng cuối tuần sau trở về.

Mà trong cả tuần này, Lương Húc Nhiên gần như không còn xuất hiện, khiến cậu cũng không nhịn được tự hỏi trong đầu người này rốt cục đang nghĩ gì.
Gần đến ngày cuối cùng, Khương Phương làm như thời gian đã qua đi hơn mấy tháng mới gửi cho cậu một tin nhắn: Tối nay đúng sáu giờ về đây, nhớ mang quà hối lộ.
Lâm Tiêu Dương cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn vô cùng đơn giản đáp lại một chữ "Được", thông báo cho dì Trương sớm một chút, cũng cho bà về sớm.

Lúc này mới từ trong đầu chọc chọc 007, "Cái đạo cụ lần trước mày nói ấy, hiện giờ sử dụng đi."

【Ok ký chủ.】 007 trả lời rất nhanh, 【Tinh tinh ~ Đã sử dụng thành công ~ Thời gian hiệu lực hai mươi bốn giờ, mời ký chủ nhớ rõ ạ ~】
Đau đớn trong nháy mắt giảm bớt không ít, cơ thể gần như đã bị tra tấn đến chết lặng của cậu cũng đột nhiên có một loại cảm giác nhẹ nhõm, ít nhất thì đã có thể tự mình đứng lên.

Lâm Tiêu Dương tự nhủ còn dùng tốt một câu, rồi trực tiếp khoác thêm áo ngoài đi ra cửa.
Đợi đến cậu chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đợi một chiếc xe buýt đi vào cư xá chỗ Lâm gia, Lâm Hân Nhiên sớm đã đứng dưới lầu, gặp cậu tới, quay đầu hướng trong phòng gọi một câu: "Mẹ ơi, anh ta về nè."
Vừa dứt lời đã tiến đến, vui vẻ nhận lấy thứ đồ trong tay Lâm Tiêu Dương, lúc này mới dẫn người đi vào trong nhà.
Khương Phương đang ngồi trong phòng xem tivi, thấy cậu tới cũng không có biểu tình gì đặc biệt.

Ngẩng đầu nhìn một chút, lại càng chú ý hơn đồ trên tay Lâm Hân Nhiên.

Lúc này mới không nhẹ không nặng liếc mắt nhìn cậu, trên mặt giả bộ làm ra một dáng vẻ nhiệt tình: "Dương Dương mau qua đây ngồi, thời gian dài như vậy không trở về nhà, có phải công việc quá bận rộn không?"
Lâm Tiêu Dương khóe miệng giật một cái, đối với người phụ nữ giỏi thay đổi này chỉ có thể nỗ lực bày ra phi thường im lặng.


Nhưng vẫn thuận theo trả lời, "Hôm nay mẹ gọi con về rốt cục là có chuyện gì?"
"Coi mày nói kìa." Khương Phương trách mắng, "Không có chuyện thì còn không thể gọi về à?"
"Nếu mẹ có sự tình gì......!Cứ nói thẳng đi." Lâm Tiêu Dương thực sự không có kiên nhẫn đứng ở đây nói chuyện với bà, "Con còn có việc, không có quá nhiều thời gian rảnh."
Khương Phương quay đầu cùng Lâm Hân Nhiên liếc nhau một cái, lúc này mới lên tiếng, "Me đúng là muốn hỏi con một chút......!Con và Húc Nhiên dự định bao giờ hoàn thành việc đính hôn? Họ hàng bên này đều đã đánh tiếng cho mẹ rồi, tranh thủ thời gian tìm một ngày hoàng đạo, làm luôn đi."
Lâm Tiêu Dương nghe vậy nhíu nhíu mày, "Một mình con không thể tự quyết định."
"Cho nên mới nói để các con thương lượng." Khương Phương lẽ thẳng khí hùng, "Bát tự đều đã tính rồi, còn nhất quyết muốn trì hoàn để làm gì?"
"Đúng thế, anh hai." Lâm Hân Nhiên cũng thuận theo Khương Phương, em nói với bạn học em hết rồi, nhà chúng ta và Lương gia kia là thông gia tương lai.

Anh vẫn nên đính hôn sớm đi, ngồi vững càng sớm càng tốt."
Lâm Tiêu Dương trong lòng không khỏi cười lạnh, "Vậy ý mọi người......!Đơn giản lại muốn giục hai ta thành hôn sớm một chút, không thì ảnh hưởng đến chuyện riêng của mấy người."

"Mày!" Khương Phương không cảm thấy có chút nào không đúng.

"Mày nói tao ảnh hưởng cái gì? Đây cũng không phải trọng điểm."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không phải thứ tôi có thể quyết định." Lâm Tiêu Dương đứng lên, "Lương Húc Nhiên muốn gì thì tôi cũng không thể quản được, nếu như các người thực sự sốt ruột, thì cứ việc thương lượng với Lương gia."
"Màu sao có thể nói chuyện với mẹ mày như vậy?" Khương Phương lần đầu thấy cậu tỏ thái độ này, cũng lập tức nổi giận, "Mẹ đây là muốn tốt cho mày, vậy mà bây giờ còn chê ngược tao đang xen vào việc của người khác đúng không?"
Lâm Tiêu Dương thở dài, miễn cưỡng chịu đựng cảm giác đau đớn mặc dù không tính kịch liệt, nhưng vẫn đến không thể xem nhẹ, "Thái độ của anh ta đối với tôi, các người hẳn là cũng vô cùng rõ ràng.".


Bình luận

Truyện đang đọc