LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



[ Tích tồ ~ ]
Lâm Tiêu Dương vừa mới chịu đựng qua một hồi như vậy, đương muốn nhân lúc này vội vàng ngủ, không ngờ rằng 007 căn bản mặc kệ cậu, thanh âm nhắc nhở vang lên còn lớn hơn so với bình thường.
Lâm Tiêu Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Mày có việc gì nói mau."
[ Chúc mừng kí chủ ~ độ hảo cảm tăng thêm 2%, hiện tại là tổng 24%, hoan nghênh ngài giữ vững phong độ...!]
007 còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tiêu Dương ngắt lời.
"Thêm 2%??" Cơn buồn ngủ của Lâm Tiêu Dương lập tức mất tăm, "Mày đang xem thường tao đó à??"
007 muốn khóc, vì sao chính nó có khóc hay không là một chuyện, cho dù nó nói ra số liệu thật cũng muốn rơi nước mắt lắm, Lâm Tiêu Dương cũng không nhìn thấy.

Chỉ có thể buồn buồn mất mát nói: [ Chuyện này không dính líu đến tôi mà, ngài nên đến hỏi nhân vật mục tiêu là đang xem thường ngài đó.

]
"Trước đó không phải đều là 3% 5% 7% à, sao điểm bây giờ còn thêm cái số chẵn này?"
[ Nó...!] 007 chán nản, âm thanh tủi thân trong còn mang theo chút ít phẫn nộ: [ Thì chính là như vậy mà! Liên quan quái gì đến tui!! ]

"Có phải mày không muốn làm nữa?" Lâm Tiêu Dương bị tin nhắn vừa nãy của Lâm Hân Nhiên oanh tạc giày vò, tâm trạng lúc này đã kém đến cực điểm, "Có cách nào khiếu nại không?"
[ Ấy...!Kí chủ.

] 007 sợ sệt, [ Không đến mức, thật không đến mức đó.

Tui cũng không có cách nào ạ, nếu độ hảo cảm có thể do hệ thống chúng tui một tay khống chế, tui sớm tăng cho ngài max điểm.

Không đúng, tui phải sớm tăng max cho kí chủ thứ nhất rồi.

]
"Bớt nói nhảm." Lâm Tiêu Dương hít một hơi thật sâu, lại lần nữa khép mắt, "Rốt cục mày có cách tăng tốc tiến độ hay không?"
[ Chuyện này trước đó ngài có hỏi qua mà ~] 007 nói, [ Hệ thống chúng tui không có khả năng này, nhiệm vụ công lược phải được ngài đơn độc hoàn thành, cho dù tui có tư tưởng muốn giúp ngài cũng không cách nào nhúng tay.

]

"..." Lâm Tiêu Dương bất đắc dĩ, "Vậy được, mày câm miệng đi, không có việc quan trọng thì cũng đừng lên tiếng."
[ Kí chủ, thực sự không phải tui không có chuyện thật.

] 007 khóc không ra nước mắt, [ Mỗi một thế giới cốt truyện cũng đều là sau khi xảy ra tui mới có thể hiểu rõ, tui cũng mù tịt kịch bản nha ~]
Lâm Tiêu Dương chống đỡ thân thể ngồi dậy đến, "Cho nên, tao là đang hỏi mày làm sao để tăng tốc độ công lược."
[ Chuyện này...!] Giọng nói 007 hơi lúng túng một chút, [ Tui chỉ có thể nói có một chủ ý, ngài có muốn...!Nghe một chút...?? ]
"Có gì cứ việc nói thẳng."
[ Thì...!] Nó đã vô cùng quen thuộc với thái độ ngày càng cáu kỉnh của Lâm Tiêu Dương, [ Tui cảm giác dựa theo thái độ trước mắt của nhân vật mục tiêu đối với ngài, ngài hoàn toàn có thể bán thảm éc ~]
"Bán thảm?" Lâm Tiêu Dương mở mắt ra, nhìn qua thân thể ngày càng đơn bạc của mình, "Tao cũng thảm như vậy rồi, còn cần bán không?"
[ Không giống nhau đâu! ] 007 thầm than một tiếng nhụ tử không thể dạy, [ Tui muốn thuyết phục ngài một chút, làm nũng, hay là ngài làm nũng đi? ]
Sắc mặt Lâm Tiêu Dương trong chốc lát đen theo, cậu gằn từng chữ một: "Tao thật sự sẽ không."
[ Chuyện nào có đáng gì!! ] 007 đột nhiên cao giọng nói, [ Nghe tui đi, khi nào đau ngài nói cho hắn biết, chiêu này bảo đảm có tác dụng.

]
"Tao ở mỗi giờ mỗi khắc đều đau." Lâm Tiêu Dương mặt không đổi sắc nói một câu lời nói thật, "Mày chắc chắn muốn tao nói mỗi ngày, hắn không chê phiền?"
[ Ngài...!]
007 lời nói còn chưa kịp nói ra miệng, đã thấy Lương Húc Nhiên đã đẩy cửa rồi đi vào, ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Tiêu Dương, mấp máy môi, lúc này mới hỏi: "Còn khó chịu hơn không?".


Bình luận

Truyện đang đọc