LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Lâm Tiêu Dương vẫn đang đè nén tiếng kêu đau đớn sắp tràn ra yết hầu, cảm giác như nỗ lực chèo chống của bản thân cậu vì đau đớn mà lại lần nữa khiến cả người cậu co quắp.

Cậu vô thức đưa tay muốn nắm lấy thứ gì, nhưng trong một khoảnh khắc tiếp đó, đau đớn càng trầm trọng thêm lan tràn trong thân thể cậu, lực đạo trên tay vô thức tăng thêm, cậu dùng sức đến nỗi khớp xương trắng bệch, cùng với làn la vốn đã tái nhợt, càng lộ ra vẻ yếu ớt vô cùng.
Lương Húc Nhiên nhìn cậu vì đau đớn mà chỉ nắm lấy cánh tay mình, hắn không dám di chuyển, cứ để mặc cho cậu tóm lấy bản thân.

Hắn nhìn mồ hôi lạnh không ngừng đổ trên trán Lâm Tiêu Dương, lần đầu tiên có một loại cảm giác bất lực sâu sắc.
Làn sống đau đớn này của Lâm Tiêu Dương, dường như muốn bòn rút linh hồn cậu ra khỏi nhục thể.

Đầu óc cậu bỗng bị sự kinh hoảng từ trước đến nay chưa từng có.

Cậu lại vội vàng bạo dâm 007: "Tao sắp chết rồi phải không?"
[ Không có đâu.

] Âm thanh 007 buồn buồn, [ Số liệu bên này vẫn hiển thị như cũ á, ngài không cần lo lắng.

]
"Nhưng tao bây giờ con mẹ nó sắp đau chết rồi!!" Lâm Tiêu Dương nghiến răng nghiến lợi.


"Cứ tiếp tục như vậy, hai ta đều xong đời!"
[ Vậy vậy vậy vậy....!] 007 "Vậy" một hồi lâu, [ Vậy tui cũng không có cách...! Ngài phải tiếp tục nỗ nỗ lực, tăng độ hảo cảm lên mức tiêu chuẩn là một phần, còn có phần thưởng điểm tích lũy lớn lắm! Hiện tại còn thiếu hơn 30% nữa, tiếp tục cố gắng đi kí chủ ơi! ]
"Nỗ lực cái đầu mi!" Nếu Lâm Tiêu Dương còn khí lực, chắc chắn cậu sẽ trợn trừng mắt.
[...] 007 không nói gì, nó nhìn thoáng qua tình trạng cơ thể kí chủ của mình đang có xu thế cong gập lại càng sâu, nhìn thoáng qua điểm tích lũy hệ thống của chính mình, nó cắn răng nhắm mắt lại, rất là đau lòng nhìn số kinh nghiệm lại một lần nữa giảm xuống.

Mà cùng lúc đó, con người đang không ngừng co quắp, có vẻ dần thả lỏng.
Mất một khoản tiền lớn, 007 tan vỡ con tim đau lòng khóc ra tiếng.
Lâm Tiêu Dương nghe nó huhu ríu rít, lúc này cũng không còn tâm trí để ý tới.

Cảm giác đau đớn cuồn cuộn trên thân mình dường như đột nhiên giảm bớt không ít, còn khiến cậu có chút bất ngờ.
Lực nắm trên cánh tay Lương Húc Nhiên dần dần buông lỏng, ngay cả cơ thể vốn đang căng chặt cũng theo đó mà thả lỏng theo, cảnh vật trong tầm mắt khó có được mà sáng rõ.
Lúc này cậu mới để ý tới, trên cánh tay Lương Húc Nhiên, nơi mới vừa bị cậu dùng hết sức lực bắt lấy dường như lưu lại vài vết hằn, hiện giờ đã nhanh chóng chuyển từ trắng thành đỏ, thấy vậy cậu cũng không khỏi sửng sốt.
Chỉ là không chờ cậu phản ứng kịp, Lương Húc Nhiên đã rút cánh tay về, còn đỡ lấy thân thể cậu nói: "Rất đau phải không?"
Lâm Tiêu Dương thử cử động một chút, có vẻ như ngay cả cơ thể cũng thoải mái hơn trước rất nhiều, ngay cả đau đớn thường ngày luôn đi kèm thế mà cũng không xuất hiện.

Đương lúc cậu kinh hãi không hiểu sao lần này lại thuận lợi như vậy, phía sau lại có một lực đạo vịn thân thể cậu dựa vào gối mềm, "Mấy ngày nay em cũng không ăn được gì, có cần..."
"Không cần..." Lâm Tiêu Dương vội khoát khoát tay.

Đùa à, chỉ bằng thân thể hiện tại của cậu, làm sao mà ăn được gì chứ.
Hoặc phải nói là ăn thì cũng có thể, nhưng chắc chắn ăn xong sẽ nôn.

Kết hợp với trạng huống kiểu này, bệnh chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng.
Cậu đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu không có 007, không có những vật phẩm 007 mua trong cửa hàng hệ thống kia, chỉ sợ cỏ trên mộ cậu đã cao ba thước.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhìn sắc mặt luống cuống của Lương Húc Nhiên trước mặt, cậu vừa định mở miệng giải thích, lại nghe thấy tiếng 007 hu hu hức hức một hồi lâu đột nhiên lên tiếng trong óc, ngữ khí dường như ngày càng khó chịu, [ Báo cáo kí chủ, tình trạng cơ thể bây giờ của ngài, có thể tạm thời ăn chút gì đó.

]
"Có thể à?" Lâm Tiêu Dương rất là bất ngờ, "Mày có đáng tin không đấy?"
[...] 007 giờ khắc này thật cảm thấy, bản thân nó cuối cùng cũng có một ngày, có thể bị Lâm Tiêu Dương chọc tức chết như vậy.
Mặc dù có thể nó cũng chẳng thể chết.
Đến tận cùng, nó cũng chỉ có thể thầm mắng một câu: Ài, đàn ông mà!
Lương Húc Nhiên đã nhanh chóng đứng dậy, một lát sau mới bưng một chén cháo bước vào, "Trước đó có bảo dì Trương để phần cơm, em vẫn là...!Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Lâm Tiêu Dương chỉ có thể đưa tay nhận lấy bát cháo, vừa lại có chút tò mò chọc chọc 007 trong đầu, "Nếu tao cứ mãi chẳng ăn được gì, có phải sẽ chết nhanh hơn không?"

[ Đương nhiên rồi.

] 007 nói, [ Cho nên ngài càng phải nhân cơ hội này, ăn một chút gì đó nhanh lên.

Nếu không bỏ qua lúc này có thể lại lại lại không ăn được đấy ~ ]
Sau lưng Lâm Tiêu Dương lạnh buốt, cậu càng nghĩ vẫn là cảm thấy nên tin nó một lần.

Vội bàng cầm thìa múc một muỗng, đưa vào miệng.
Thực ra cậu vốn chẳng nếm ra mùi vị gì, nhưng tóm lại vẫn vì mạng sống.

Lại thêm bản thân mình lại dị thường không có cảm giác bài xích buồn nôn kịch liệt như trước đó.

Thầm khích lệ bản thân ăn nhiều để sống lâu hơn một chút, cậu ăn được nguyên một bát, bấy giờ mới đưa cái chén trở về.
Lương Húc Nhiên tiếp nhận rồi rửa sạch, cất bát lên trên kệ.

Làm xong lại vội vội vàng vàng về phòng nói: "Hôm nay em...!ngủ sớm đi."
"Em..." Lâm Tiêu Dương vô thức muốn mở miệng, lại vội vàng rút lại lời muốn nói.

Lương Húc Nhiên mới vừa đứng dậy đang nghe cậu nói nốt, lại nhanh chóng quay về hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Tiêu Dương lắc đầu, "Không có gì."
Bởi vì so với bất kì cảm giác đau đớn kịch liệt lúc trước, chẳng hiểu tại sao, lại biến mất không còn dấu vết.

Mà tình huống kiểu này, đã quá lâu rồi chưa từng có, hoặc phải nói là từ trước đến nay cậu chưa từng cảm thấy như vậy.

Từ lúc tiến vào thế giới này, sau khi tiến vào cơ thể "Lâm Tiêu Dương" này, đau đớn vẫn luôn tra tấn cậu không ngừng nghỉ.

Thứ gọi là "Ổn" và "Không ổn" cũng chỉ có thể coi như là đau nhẹ hay nặng thôi.
Trạng thái như hôm nay, thật đúng là hiếm thấy.
007 ở bên cạnh, hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ của Lâm Tiêu Dương, thì thiếu chút nữa ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn.
Là nhờ điểm kinh nghiệm đó! Điểm kinh nghiệm của hệ thống chúng tui!! Tui hu hu hu hu hu hu hu hức hức ~~
Lâm Tiêu Dương cũng không biết 007 bây giờ đang khóc như sập trời đập đất trong đầu.

Cậu suy nghĩ một lúc lâu không có đáp án, cũng ném luôn vấn đề này ra sau.

Dù sao mặc kệ là bởi vì cái gì, cũng là bản thân cậu chiếm được món hời lớn.
Lương Húc Nhiên nhìn sắc mặt cậu thật sự đã tốt hơn, lúc này trong lòng mới thoáng thả lỏng, hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Lâm Tiêu Dương ngước mắt lên nói: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, em không sao."
Hắn thấy thế, cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu, bấy giờ mới đi ra khỏi phòng.
Bên này Lâm Tiêu Dương mới lôi điện thoại không ngừng rung báo, Lâm Hân Nhiên quả thật không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.

Mới vừa qua một lúc, đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ.
Lâm Tiêu Dương nhìn thoáng qua, trực tiếp tắt máy..


Bình luận

Truyện đang đọc