LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Hôm nay lấy một Lâm Tiêu Dương máy móc qua thông quan tỏ vẻ, cậu thật sự vô cùng sợ hãi nhỡ đâu độ hảo cảm nói rớt là rớt ngay, vậy thì trước đó cậu liều sống liều chết giãy dụa đúng là phí công.
Lương Húc Nhiên nhìn cậu không nói một lời, cũng chỉ có thể nói chậm lại, "Những lời hôm qua nói với em...!Đúng là có chút nặng lời.

Cơ mà sau này em lại gặp chuyện gì, nhất định phải cho anh biết đầu tiên."
Ánh mắt Lâm Tiêu Dương run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu.
"Em biết rồi."
Lương Húc Nhiên chạm mắt cậu, cảm giác Lâm Tiêu Dương hiện tại vẫn là bệnh nặng mới khỏi, thậm chí sắc mặt còn mang theo chút tái nhợt, lại vẫn đang không nói gì, thậm chí trong đáy mắt cũng cũng không có nửa phần cảm xúc khác lạ.

Nếu như không phải nghĩ đến lúc trước Lâm Tiêu Dương làm tất cả những chuyện đó với Mạnh Phàm, sợ là hắn cũng sớm đã mềm lòng.

Đợi đến khi hai người chuẩn bị xong rồi tới khách sạn, Lương Húc Nhiên dẫn theo Lâm Tiêu Dương vừa mới bước bào, thấy ba mẹ Lương đã ngồi ở một bên chờ bọn họ từ lâu.
Khương Phương và Lâm Hân Nhiên cũng ngồi bên kia, lúc này trong nét mặt Khương Phương còn mang theo một chút dụng ý lấy lòng, thấy hai người đẩy cửa bước vào, điệu cười giả dối trên mặt lại càng sâu hơn mấy phần, làm như tươi cười chào hỏi, "Mấy đứa cuối cùng cũng tới."
Lương Húc Nhiên ung dung gạt tay Khương Phương, Khương Phương bị lúng túng một hồi, đành phải lại lấy lại bình tĩnh níu Lâm Tiêu Dương, "Gần đây thế nào? Nghe dì Lương nói...!Con gần đây ngã bệnh?"
Lâm Tiêu Dương nhìn Khương Phương giả mù sa mưa quan tâm, yên lặng lui về sau một bước và kéo khoảng cách với bà, "Tôi không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Khương Phương đã nhìn ra ý muốn né tránh của Lâm Tiêu Dương, đáy mắt lóe lên một tia căm hận sắc bén, chẳng qua bị bà che giấu rất nhanh, lúc ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu Dương đã đổi thành bộ dáng hiền từ yêu thương, "Chuyện này đúng là không thể qua loa, mọi người đã cùng ngồi đông đủ ở đây rồi, cái đứa nhỏ này còn đứng đực ra tại cửa ra vào làm gì nha?"
Lâm Tiêu Dương nhếch khóe miệng, lách qua Khương Phương, thì trông thấy Lương Húc Nhiên cách đó không xa đã kéo ra chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cậu đi qua.
Không tính đến chuyện cũ, trong lòng cậu bây giờ thật sự cảm ơn Lương Húc Nhiên, chí ít dánh cho cậu một đường lui.

Nếu không còn không biết Khương Phương còn có thể nói với cậu thứ gì.
Lâm Hân Nhiên thấy cậu đến rồi, cũng không tỏ vẻ gì quá nhiều.


Nhìn Lương Húc Nhiên còn biết hỏi thăm một câu, còn đối với Lâm Tiêu Dương thì trực tiếp lờ đi, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.
Một cử động kia lại bị Lương Húc Nhiên bắt giữ trong mắt.
Mà Khương Phương thấy thế, qua ngồi xuống góp vui rất nhanh, vừa nhìn hai người Lâm Tiêu Dương và Lương Húc Nhiên, vừa hỏi: "Hiện tại mọi người cũng đông đủ, vậy chúng ta không bằng trước hết nói chuyện một chút?"
"Bà thông gia muốn nói gì?" trông mặt mày mẹ Lương cũng đang cười tủm tỉm, bộ dáng rất hòa thuận.
"Đơn giản chỉ là..." tròng mắt Khương Phương láo liên, "Vừa khéo hai đứa nhỏ cũng ở đây, tôi cũng cơ bản nói hết vấn đề rồi, bà cũng cân nhắc một chút chuyện đính hôn lần này..."
"Việc đính hôn chúng tôi tự có dự tính." Lương Húc Nhiên lạnh lùng ngắt lời bà, "Chuyện này không cần mẹ phí tâm."
"Tiểu Nhiên, dì Khương đang nói chuyện mà!" Mẹ Lương thấp giọng khiển trách một câu, lại quay sang nhìn ba Lương Lương Minh, "Chuyện đính hôn lớn như vậy mà, hay anh quyết định đi?"
Lương Minh nghe vậy cũng ngẩng đầu đánh giá Lâm Tiêu Dương một chút, lại nhìn Lương Húc Nhiên, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Như đã nói việc này vốn là chuyện vui, mọi người lại cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì.

Tiêu Dương hiểu mà phải không?".


Bình luận

Truyện đang đọc