LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



"Cô còn có chuyện gì?" Lâm Tiêu Dương hơi không kiên nhẫn, cậu với Trương Mục Nguyệt trước giờ ít quan hệ, và căn bản cậu cũng có gây thù chuốc oán.

Vậy mà cô ta năm lần bảy lượt kiếm chuyện, đoán chừng là do hiện giờ cậu làm việc quá tự do, lúc này mới nảy sinh cảm giác không cam lòng.
"Anh nghĩ công ty là nhà anh à?" Trương Mục Nguyệt nhìn chung quanh, thấy không người có người, lời nói cũng dần dần trở nên khó nghe lên, "Không phải chính anh ỷ vào quan hệ với Lương tổng còn gì, loại người như anh, còn không biết đến tột cùng đắc ý cái gì!"
"Tôi có đắc ý không?" Lâm Tiêu Dương hơi cạn lời, "Tôi có việc bận mà, cô không có gì cần nói thì tôi đi trước."
"Chờ chút!" Trương Mục Nguyệt vươn tay giữ chặt cậu, "Những lời em mới vừa nói anh cũng coi như gió thoảng bên tai phải không?"
Lâm Tiêu Dương càng mông lung, bản thân cậu tới làm ở công ty này cũng là vì kế thừa nguyên bản Lâm Tiêu Dương của thế giới này, không nói đến trước đây có quan hệ gì với Trương Mục Nguyệt, chỉ bằng lấy việc cậu và Lương Húc Nhiên bất kể có thật tâm thật ý muốn đính hôn hay không, cũng đúng là hôn phu của anh.
Trăm mối vẫn không có cách giải quyết, Lâm Tiêu Dương bất đắc dĩ thở dài, "Cô Trương, trước đó tôi và cô...!Hình như cũng không có gì khúc mắc đúng không?"

Trương Mục Nguyệt rõ ràng không muốn bỏ qua cho cậu, nhìn Lâm Tiêu Dương càng chẳng hề nể nang, lại giận không chỗ phát tiết.
Lâm Tiêu Dương bình thản rút tay về, phát hiện rút không ra, đành phải dùng chút ít lực hất ra.

Thân thể này cũng rõ ràng không chịu được động tác này, còn ngay sau đó cậu lui về phía sau một bước.
"Còn nữa, xin cô Trương chú ý một chút."
Trương Mục Nguyệt lập tức nổi giận, cũng không biết vì sao lại coi động tác vừa nãy của Lâm Tiêu Dương là đang muốn động tay với cô ta.

Ngay lúc này tiến lên đẩy ra, "Em còn chưa nói gì, vậy mà anh đã muốn tay trước rồi?"
Nào biết Lâm Tiêu Dương lúc này đứng cũng không vững, sao còn có thể chịu được động tác này của cô.

Thân thể vì thiếu máu mà dâng lên một hồi choáng váng, đứng vững cũng rất khó khăn, lại bị Trương Mục Nguyệt đẩy như thế.

Hình như ngay lập tức mất trọng tâm, mà phía dưới cậu vừa lúc là từng đoạn từng đoạn thang lầu.
Trương Mục Nguyệt rõ ràng không ngờ rằng Lâm Tiêu Dương vậy mà trực tiếp ngã ra sau, lui về một bước rồi thét lên, nhìn Lâm Tiêu Dương lăn xuống thang lầu, vẻ hoảng sợ lộ rõ trên mặt.
Lâm Tiêu Dương căn bản không ngờ tới hôm nay đến đây còn có thể gặp tình cảnh như thế, lúc này cũng giật mình, chẳng qua đau đớn lập tức ập đến, trực tiếp khiến cậu không rảnh bận tâm đến thứ gì.
Mặc dù bản thân còn đang trong thời gian hiệu quả của vật phẩm chậm lại một nửa đau đớn của 007, nhưng chấn động do thân thể lăn xuống thang lầu chấn lại không giảm nửa phần, cậu trầm thấp kêu đau một tiếng, dạ dày khó có được một chút thả lỏng lại này lúc này nữa dời sông lấp biển thêm lần nữa, cảnh vật trước mặt dường như đã thấy không rõ, bị trận đau nhức kịch liệt đè nén khiến tai cậu cũng ong ong.
Lâm Tiêu Dương thầm nghĩ đúng là nghiệp chướng, nếu sớm biết hôm nay sẽ có một màn như thế, thì giám đốc Lộ Danh nói gì cậu cũng không nên đáp ứng, cũng không nên đến công ti.
Tiếng Trương Mục Nguyệt kinh ngạc thốt lên cũng kéo đến đây không ít người, Vương Lộ đến đây đầu tiên, thấy thế vội vàng lao xuống bậc thềm đỡ cậu dậy, chỉ là Lâm Tiêu Dương căn bản đè nén không nổi mùi tanh ngọt trong cổ họng, vừa bị Vương Lộ đỡ dậy, đã ho ra một ngụm máu.
Vương Lộ giật mình, Trương Mục Nguyệt trên cầu thang, Tiêu Nhụy bên cạnh cô, bao gồm cả những nhân viên vì động tĩnh mà kéo đến cũng bị giật mình.
"Không...!Không phải tôi!" Trương Mục Nguyệt sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, "Tôi chỉ muốn đẩy anh ta một chút...!Ai mà ngờ anh ta lại rớt xuống!".


Bình luận

Truyện đang đọc