LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



"Làm sao, mày còn trách cứ tao?" Khương Phương cũng đứng dậy, chỉ vào mũi Lâm Tiêu Dương quát: "Lúc trước chính mày liều sống liều chết muốn bám dính lấy người ta, mất hết liêm sỉ.

Tao đây là mẹ tất nhiên nhịn không nổi mà giúp mày, vậy còn ngược lại báo hại mày sao? Chính bản thân mày thật sự chẳng lấy lòng được người ta, mày còn có thể trách ai??"
Lâm Tiêu Dương lười lý luận, "Bà đã nói như vậy, vậy tôi cũng không còn gì để nói.

Vẫn là câu nói kia, chuyện này tôi không làm chủ được, bà nếu là thật sự nóng lòng, thì tự mình đến gặp Lương gia và Lương Húc Nhiên nói đi." Dứt lời trực tiếp đứng dậy đi ra, trực tiếp đóng sập cửa.
Khương Phương giận tím người, nhưng tay vẫn không buông xuống, thấy Lâm Tiêu Dương trực tiếp không để ý mà đi ra ngoài, càng tức hổn hển chửi ầm lên.


Lâm Hân Nhiên bên cạnh nhìn hết mọi thứ, nhặt lại mấy món mình thích, lúc này mới vứt cái cái túi lên ghế sa lon.
"Mẹ bình tĩnh, cũng đừng nên tức giận." Lâm Hân Nhiên khuyên, "Dù sao việc anh hai và Lương gia kết hôn vốn là ván đã đóng thuyền, mẹ có quản cũng vẫn vậy à."
"Con bảo mẹ có thể không vội sao?" Khương phương lúc này mới dần nguôi giận, "Trì hoãn càng lâu, biến cố lại càng nhiều."
Lâm Hân Nhiên không thèm để ý chút nào, "Sợ cái gì, Lương gia bên kia dù sao cũng là hào môn có tiếng, chuyện này nếu muốn đổi ý, mẹ nói xem những người khác sẽ nghĩ gì về họ."
Khương Phương nghe, ánh sáng trong mắt lóe lên, "Con nói có lý.

Bởi như vậy......!Cũng chỉ cần đợi Lương gia bên kia xác định thời gian."
Lâm Tiêu Dương sau khi ra cửa thì lại đuổi kịp chuyến xe cuối về nhà, chờ đến lúc đi đến dưới lầu, lại phát hiện đèn đuốc trong nhà sáng trưng.
Cậu nhớ rõ mình lúc ra cửa trời vẫn còn sáng, nên không lý nào bật đèn, cho nên nhất định là trong nhà có người.
Nhưng lại vào giờ này......
Cậu lên lầu mở cửa, liền bắt gặp Lương Húc Nhiên ngồi trên ghế sa lon, thấy cậu về cũng đứng dậy, "Em đi đâu?"
"Em......!về nhà." Lâm Tiêu Dương nói, lại hỏi ngược lại: "Sao anh lại tới đây?"
"Qua bên này......!nhìn một chút." Lương Húc Nhiên cúi đầu, lại khiến Lâm Tiêu Dương hơi kinh ngạc.
Dựa theo dĩ vãng, Lương Húc Nhiên ban đêm không phải đang ở bệnh viện coi giường, thù cũng là ở công ty tăng ca.


Hắn chưa từng tới nơi này.
"Gần đây thế nào?" Lương Húc Nhiên thấy cậu không trả lời, tiếp tục hỏi.

"Đoạn thời gian trước anh có việc gấp, nên chưa có dịp nào về đây."
"À, không có gì." Lâm Tiêu Dương lắc đầu, âm thầm nghĩ đến đạo cụ giảm đau đã dùng, không thì đêm nay chắc không ứng phó nổi việc Lương Húc Nhiên đột nhiên đến thăm.
Đang tự nhủ, Lương Húc Nhiên lại chỉ chỉ hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, "Anh mang từ nhà tới cho em, cha mẹ anh......! Bọn họ biết em ngã bệnh, cố ý bảo anh tới thăm một chút."
Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Vì cậu biết chỉ bằng chủ ý của mỉnh Lương Húc Nhiên, dù là ở công ty tăng ca đến bình minh, cũng sẽ không nghĩ đến việc đi qua thăm mình.
"Vậy em không có chuyện gì......!Anh anh về trước."
Lâm Tiêu Dương không ngạc nhiên chút nào, nhẹ gật đầu, "Ừm, đi đường cẩn thận."

Lại chờ Lương Húc Nhiên đi, cậu lúc này mới đặt mông ngồi lên ghế sa lon, có chút bất đắc dĩ nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, đáng tiếc mình bây giờ cơ bản đã ăn cái gì là ói cái đó.
Mà Lương Húc Nhiên sau khi rời đi cũng luôn có cảm giác có gì đó không đúng, hắn luôn cảm thấy giống như Lâm Tiêu Dương đang giấu mình chuyện gì.

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, chuông điện thoại di động đã vang lên.
Hắn đưa một tay ra ấn nghe, giọng nói bên kia lập tức truyền ra, "Đi thăm Tiêu Dương chưa?"
"Thăm rồi, con mới từ bên kia về." Lương Húc Nhiên nói tiếp, "Mẹ với cha cũng không cần quan tâm."
"Như vậy sao được? Đã đến rồi con còn không ở lại, lại muốn đến bệnh viện coi Mạnh Phàm đúng không?" Mẹ Lương bỗng nhiên cao giọng, "Con bây giờ lập tức trở về, thời điểm đính hôn chúng ta cũng phải chọn một chút!".


Bình luận

Truyện đang đọc