LÂM SONG DẠ NGỮ

« Mệt, mệt chết mất thôi! » – Tiểu đạo sĩ Tiêu Tịnh Thủy ngồi xuống thở hổn hển rồi lại vất vả đứng lên, hớp hớp không khí.

Thoạt đầu hưng phấn tràn trề, một đường ngựa phi băng băng đi tới, gặp núi phía tây thì vòng lại, gặp dòng sông phía nam thì vượt qua, tính đến giờ đã quá mười ngày thế mà lô hoa kiều, lạc anh tiểu trúc vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Hiện tại lương khô chén sạch, bạc lẻ xài hết, hoàn cảnh xem ra đã tới bước đường cùng… Nếu tiếp tục không có dấu hiệu gì, y thầm nghĩ, bỏ quách cái nhất thế với cả tình duyên này đi, mặc kệ cho kiếp sau cố gắng phấn đấu vậy.

Có lẽ ông trời cũng đang tích đức hành thiện, ngay lúc y vừa đói vừa mệt, nghiêng ngả lếch thếch lê bước trên đường như khối thịt di động, tinh thần đã xuống cấp trầm trọng thì một vùng hoa lau trắng xóa như tuyết hiện ra trước mắt!

Mặc dù trắng đến mờ ảo khiến cho mọi vật đều như bị sương mù bao phủ, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng ở sâu trong rừng lau đó có một chiếc cầu gỗ nho nhỏ, mà chiếc cầu đó lại dẫn tới, chính xác luôn rồi, một gian nhà gỗ xinh xắn! A a a a…

Xung quanh căn nhà bốn phía đều là hoa nở, nhè nhẹ tỏa hương khắp không gian.

« Hoa lau… cầu gỗ… Lạc anh tiểu trúc… » – đôi mắt nai tròn xoe ngơ ngác, Tiêu Tịnh Thủy vui sướng kêu lên một tiếng, mọi mệt mỏi thoắt biến thành hư không. Sức lực không biết từ đâu ào ạt dâng lên khiến y có thể vắt giò một đường xông thẳng vào căn nhà tĩnh mịch – « Mỹ Nhân hỡiiiiiiiii~ Ta đến đây aaaaaaa~ »

« … cướp đường hay cướp chợ vậy? » Xoa xoa cái trán vừa bị đụng trúng cột giường, Kiều Vũ sắc mặc cực kì khó chịu xoay thân mình thon dài, uyển chuyển rời khỏi chiếc giường êm ấm. Mái tóc đen huyền dài mượt vì thế rủ xuống như làn nước, càng tôn lên làn da trắng mịn như trứng gà bóc không chút tỳ vết. Đôi mắt phượng dài nhỏ, hơi xếch, hiện tại nheo thành một đường cong nguy hiểm. Nghiến răng nghiến lợi nhìn trừng trừng vào cánh cửa đang bị dộng ầm ầm muốn rớt xuống, Kiều Vũ lẩm bẩm mắng một tiếng, lười nhác lê thân về phía cửa! Bực bội hoàn bực bội… nhưng hắn cũng có chút tò mò, xung quanh vùng này còn có kẻ không biết sống chết dám sáng sớm đến làm phiền sao? Hắn còn nhớ rõ khi chuyển đến đây đã dạy cho già trẻ lớn bé khắp mười dặm vuông một bài học huyết lệ tương phùng, răng môi lẫn lộn cơ mà.

Cửa vừa mở ra, Kiều Vũ còn chưa kịp định thần thì một tiếng hô to sang sảng đã làm đầu óc hắn choáng váng, tiếp theo đã thấy bản thân nằm gọn trong vòng tay của một khối đen thù lù không xác định đứng ngoài cửa.

« Oa! Đúng rồi, đúng rồi! Mỹ nhân tóc đen, mắt đen… rốt cục ta cũng tìm được duyên phận đây rồi! »

« … » – có ai tới nói cho hắn biết, động vật hiện đang dụi tới dụi lui trên vai hắn là cái giống gì? Có phải thuộc về nhân loại hay không? Sao nói cái thể loại ngôn ngữ gì mà hắn nghe không hiểu?

Cố gắng kiềm chế gân xanh đang nổi bựt bựt trên trán, Kiều Vũ niệm tình khuôn mặt tươi cười như hoa nở kia nên không nỡ ra tay, chỉ cười lạnh, hạ mi mắt nhìn kẻ đang liều mạng ôm chặt cổ mình, là một thiếu niên có con mắt to tròn, thực đáng yêu nhưng cũng thực đáng ghét. Dằn cơn giận dữ, lạnh lạnh hỏi: « Vị công tử này… sáng sớm ghé thăm tệ xá, không biết có chuyện gì chăng? » – tốt nhất nên là tin tức kinh thiên động địa, nếu không… hắn nhất định sẽ giết chết tên đầu sỏ vô duyên vô cớ phá vỡ mộng đẹp sớm mai của mình!

« A… đúng rồi! Quên không nói với mỹ nhân, chuyện này là, à… là ta đây… ta chính là duyên phận đã định đời này của mỹ nhân đó, chính là bầu bạn trọn đời… bây giờ ta đã tìm gặp được mỹ nhân a, chúng ta chung sống trọn đời, mối tiên duyên thiên định tốt đẹp lắm đó nha… thực cảm động phải không? » – Tiêu Tịnh Thủy tâng công đợi thưởng lay lay thắt lưng Kiều Vũ, tựa hồ chính mình đã chễm chệ trên ghế đại trượng phu của người ta, liếm liếm mép, ý nghĩ bỏ qua trình tự bái đường thành thân, bay thẳng tới giai đoạn.. ehem… chuẩn bị thâu ngọc cật hương. (ý em Tiêu Tịnh là mơ đến lúc tân hôn =)))

Kiều Vũ thẹn quá hóa giận đẩy phắt tên kia ra: « Không cần! Đây là cái lý do quấy rầy vớ vẩn bậc nhất trên đời này mà ta được nghe, thừa lúc ta còn chưa nghĩ muốn giết người, mau cút nhanh cho ta… » Một tiếng rầm vang lên, cửa gỗ đóng sập lại. Không thèm để ý đến ngoài cửa lại vang lên một tràng đập cửa, Kiều Vũ đi thẳng về giường, nằm xuống trùm kín chăn, tiếp tục thỉnh gọi Chu Công… Cái quỷ quái gì đây, sáng sớm ngày ra đã gặp tên điên, thật xui!

« Mở cửa, mở cửa a! Mỹ nhân, ta biết mỹ nhân đang thẹn thùng mà, nhưng không sao hết dù sao hai chúng cũng là tiên duyên thiên định, sớm muộn gì cũng là kết duyên thân thiết, làm sao phải ngại ngùng, ngại ngùng như vậy a! Ha ha, đời này, kiếp này ta sẽ là của mỹ nhân, mỹ nhân còn sợ hãi gì ta? » – Tiêu Tịnh Thủy không mảy may biết rằng mình đang khiêu chiến tính nhẫn nại của Kiều Vũ đến cực hạn, tiếp tục không biết sống chết ở ngoài cửa vừa gõ lốc cốc vừa cao giọng hứa hẹn: « Đây, ta đều đã chuẩn bị cuộc sống tốt đẹp lắm! Bây giờ chúng ta đã tìm được nhau, kế tiếp, a, căn nhà này cơ bản là quá nhỏ, chúng ta phải chuyển đến thôn trấn bên cạnh kiếm căn nhà ngói ba gian, mua một con trâu, hai mươi con gà, hai con la, ba mẫu đất… Sau đó vợ cấy chồng cầy, tương kính như thân cả đời bên nhau! Mỹ nhân, mỹ nhân thấy được không a? »

« … » – trùm kín chăn lên tai, Kiều Vũ coi như tai điếc mắt mờ, mắt không thấy tâm sẽ yên, bắt đầu lầm rầm Tam Tự Kinh…

« Đúng rồi! Mỹ nhân của ta thích hoa hoa cỏ cỏ đúng không? Trước cửa nhà chúng ta sẽ trồng cây lê, cây đào, cây táo… về sau, mỹ nhân có hoa ngắm còn ta có quả ăn, vẹn toàn đôi bên! Đúng không? »

« … » – nghiến chặt răng, Kiều Vũ nằm trong chăn không ngừng tự nhủ chính mình ‘ Nhẫn, nhẫn, nhẫn… kẻ có chữ nhẫn làm vua thiên hạ, tích đức hưởng phúc, nhẫn, phải nhẫn a~’

« A! Điều tối quan trọng là… chúng ta sẽ sinh ba con trai hai con gái mới tốt! Phải như thế mới có người chăn dê dưỡng gà… »

« Này, cái đồ quỷ sứ nhà ngươi! Ngươi đi mà sinh hài tử với dê ấy… » – không thể nhẫn nhịn hơn, Kiều Vũ phi vọt ra cửa, cánh cửa gỗ khốn khổ lại một phen nữa bị đạp bung. Bình tĩnh mất sạch, Kiều Vũ chụp lấy áo Tiêu Tịnh Thủy lấy hết sức bình sinh lay lay lắc lắc: « Mở to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ ràng! Lão tử đây là nam nhân, nam nhân… ai nói ta với ngươi mắc duyên phận, nhất định là phu thê?!? »

« A! Không phải chứ… » – nụ cười của Tịnh Thủy còn chưa rớt khỏi môi, nghe Kiều Vũ rít gào xong, cơ mặt sững lại một chút rồi đôi bàn tay, theo bản năng, vươn ra sờ sờ ngực đối phương…

« Thật sự phẳng nha… » – khuôn mặt đáng yêu nhăn nhó một chút, nhìn thấy mặt Kiều Vũ đỏ phừng phừng, bàn tay dường như đang muốn hướng đến mặt mình, Tiêu Tịnh Thủy ngồi thụp xuống, vò đầu bứt tai: « Làm sao bây giờ… Ngươi là nam nhân! Ta cũng là nam nhân! Ông trời sao lại có thể nhầm lẫn tai quái thế này? Làm sao lại bắt hai kẻ nam nhân phải thành đôi tình lữ suốt đời aaaaaa…. »

« Ai muốn tình lữ tình nhân gì với ngươi? » – ông nói gà bà hiểu vịt, Kiều Vũ tức giận cả người run lên bần bật, nếu không phải vì sợ lỡ mình ngã ra đây thì cái tên thiếu não kia sẽ thực hành cái sự ‘gạo nấu thành cơm’, có lẽ hắn đã lăn ra ngất xỉu cho xong chuyện.

« Đành vậy! » – Tiêu Tịnh Thủy không thèm để ý tới biểu tình người kia, đấu tranh nội tâm xong xuôi liền khôi phục vẻ tươi cười, tự tin kết luận một câu. Nhân lúc đối phương còn chưa kịp phòng bị, Tịnh Thủy bất ngờ đứng lên, vòng tay thân ái ôm Kiều Vũ, hai mắt sáng như ngọc, long lanh mở to: « Ta sẽ không vì thế mà ghét bỏ ngươi đâu a~ »

« Ai cần ngươi ghét hay yêu… » – bực tức đẩy tên bị thịt đang dính như keo trên người, Kiều Vũ khóe môi run run lui về sau vài bước, ai ngờ trượt chân ngã thẳng lên giường! Mà đương nhiên Tiêu Tịnh Thủy làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, mắt sắc tay nhanh phi thẳng đến, thân mình cao lớn của Kiều Vũ lại một lần nữa trở thành đệm êm…

Khảng khái lắc lắc đầu, Tiêu Tịnh Thủy thừa dịp Kiều Vũ đang hết sức thất thần, vươn mình hôn một cái lên môi, làm người nằm dưới dường như lập tức hóa đá: « Không vấn đề gì mà, buộc ở bên nhau cả đời ta sẽ hết sức bao dung, yêu thương ngươi! Tuy rằng ngươi có vẻ tính tình không tốt, nóng nảy, khó chiều, miệng lưỡi cũng thực chua ngoa… nhưng những chuyện này ta cũng sẽ không để ý đâu! Ta vì duyên phận ngàn dặm tới đây tìm ngươi a… ta sẽ nắm tay cùng ngươi đi hết cuộc đời này a! Sẽ không bao giờ lùi bước a… a… a… »

« … Vị tiểu ca này… Rút cuộc phải làm thế nào ngươi mới chịu buông tha ta? » – Kiều Vũ cực kì coi thường liếc kẻ kia một cái, thử hết tay đấm lại đến chân đá một lượt nhưng vẫn không đuổi lui được con bạch tuộc đang bám dính trên thân mình, cuối cùng đành mặc kệ, chuyển sang chiến thuật thương lượng. Trên đời này nhan nhản đâu chẳng có mấy thành phần ưa giựt tiền cướp sắc như tên này, Kiều Vũ tính toán, chỉ cần y buông tha cho bản thân, tiêu tán mối họa, tiền ngàn bạc vạn hắn cũng nguyện ý xuất ra.

« Yên tâm đi nào… ta và ngươi chính là nhất thế nhân duyên a… » – thấy Kiều Vũ ngoan ngoãn nằm im không giãy dụa, Tiêu Tịnh Thủy lòng vui phơi phới, còn tiện tay vuốt vài sợi tóc vương loạn trên khuôn mặt ‘ý trung nhân’, tươi cười rạng rỡ mà nói: « Cho nên, đến khi ta chết mới có thể buông tay với ngươi. »

« Nghĩa là ngươi chết là có thể sao? »  – ta đây lập tức giết ngươi luôn.

« Này, này…! Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi không thể mưu sát phu quân a… »

« Ai là thê tử của ngươi! Ta là nam nhân!!! »

« …… Ai, ôi, chuyện này, vậy là ngươi không muốn bị gọi là phu nhân của ta sao?… Ta làm phu nhân của ngươi cũng được, chỉ cần ở cùng nhau là tốt … »

« …… Ta giết ngươi — »

« Dừng tay a a a — chúng ta còn phải ân ân ái ái bên nhau trọn đời nữa mà!!! »

« Ai muốn cùng với cái tên điên khùng không rõ lai lịch như ngươi dây dưa cả đời chứ!!! »

« Ta có lai lịch rõ ràng mà! Ta dựa theo lời dặn dò của sư tỷ, từ núi xa một đường tới đây tìm kiếm nhân duyên! »

« Ngươi luôn miệng nói chúng ta là thiên định nhân duyên, bằng chứng đâu?!? »

« Dừng tay! Ta đương nhiên là có bằng chứng đây — »

« A? » – Kiều Vũ giật mình mở to mắt, tạm dừng đánh đấm. Tiêu Tịnh Thủy nhân cơ hội này rút ra từ trong lòng một cuộn giấy: « Ngươi tự xem đi! Viết rành mạch đây này… Lô hoa kiều bạn, lạc anh tiểu trúc, giai nhân hữu tú phát như vân, hạo mâu như tinh… không là ngươi thì là ai! »

« … Ai viết đây? »

« Sư tỷ của ta! Hừ hừ… sợ rồi sao? »

« Ngay cả sư tỷ ngươi ta cũng giết– »

« Oa, a… »

Ba năm sau, Lạc Anh tiểu trúc…

« Khánh vương phủ ở Hàng Châu đang loạn nháo, Tam phu nhân của Vương Gia hàng đêm bị hồ tinh làm hại, dung nhan tiều tụy suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ. Vương Gia nổi giận sai người lấy máu hắc cẩu quét lên cửa sổ, dán phù chú khu trục. Đêm đó Hồ yêu đi tới, thấy mấy thứ đó liền nổi giận, lập tức trạch nội phong vân biến sắc (gió rít mây cuồng) chấn động khắp xung quanh!” – Tiêu Tịnh Thủy khoanh tay ngồi trên ghế dựa, uể oải tường thuật lại, chợt nhìn sang thấy người kia đang cầm chén trà, lắc lắc đầu.

Kiều Vũ sắc mặt không đổi, lặng lẽ chớp chớp mắt.

Khịt khịt mũi, Tiêu Tịnh Thủy hữu khí vô lực tiếp tục nói: « Hồ yêu kia quậy phá chán mới nghênh ngang rời đi, chiều hôm sau từ phòng Tam phu nhân truyền ra tiếng rên rỉ dâm loạn! Vương Gia hết cách đành phải mời hòa thượng, đạo sĩ tới tác pháp, bày mấy tràng cúng bái ngày đêm, thế nào tên yêu hồ kia không những không rút lui mà lại càng vô pháp vô thiên (không coi ai ra gì)! Đúng lúc này sư phụ đi tìm ta ngang qua Hàng Châu, liền bảo ta cùng đến đó thu yêu… »

« Thất bại? » – Kiều Vũ thản nhiên hỏi, tự mình rót một chén Bích Loa Xuân nhưng lại xoay xoay trên tay, chưa uống ngay.

« Thành công chứ! » – ảo não liếc nhìn, Tiêu Tịnh Thủy càng co người vào sâu trong ghế.

« Vậy ngươi về đây than khóc cái gì? » – phiền muộn tặng cho tên khờ kia cái liếc xéo, Kiều Vũ hung hăng uống một ngụm trà thơm phức, vốn là vì ai đó mà bỏ công phơi sương, hong nắng suốt một mùa.

« Ngươi có biết tên hồ ly sau khi bị bắt, hắn lấy cớ gì để biện minh cho việc thâu hương thiết ngọc không? » – len lén nhìn trộm dung nhan tuấn mỹ xuất trần của ai kia, Tiêu Tịnh Thủy cắn cắn môi, bộ dạng tủi thân ai oán.

« … Thế nó nói gì? » – Kiều Vũ rót tiếp một chén trà, thuận miệng hỏi.

« Nó nói, nó cùng vị tam phu nhân đó còn vướng một đoạn trần duyến nên mới liều mình phạm lỗi… »

« Sặc… » – nghe tới đây Kiều Vũ sặc luôn một miệng nước trà vừa đặt lên môi.

« Không cần giễu cợt! Ta thực buồn bực mà! » – hung hăng trừng mắt lườm một cái, Tiêu Tịnh Thủy bĩu bĩu môi bất mãn, bàn tay đặt trên tay vịn bóp mạnh: « Tự nhiên lại có chung lý do với con sắc lang hồ ly tinh kia, cảm thấy mình hạ đẳng như nó vậy… ta thực sự phiền não mà! Hừ! Còn cười…… »

« Ha ha ha ha ách — » – cười đến phát ho, Kiều Vũ nheo nheo mắt, một thoáng ôn nhu lướt qua nhưng thanh âm vẫn giễu cợt như trước: « Thì ra là thế… ngươi cũng biết cái lý do ngươi dùng để bám chặt lấy ta có chín phần bất minh a! Thật sự là báo ứng… ngươi xứng đáng xếp hàng với loài sắc hồ kia thôi … »

« Không phải đâu! Ta là chân tình thật ý! Không giống nó lấy duyên phận ra làm lá chắn. »

« Được rồi được rồi… Vì ngươi tình nguyện đặc biệt đem thân chạy tới dâng cho ta ăn, ngươi không hề giống với bọn hồ ly tráo trở kia. » – Có lẽ, người nào đó ngu ngốc hơn cả hồ ly mới sinh a…

« Kiều Vũ…… »

« Làm sao? » – chột dạ hạ tầm mắt xuống, người kia giả vờ đang bưng chén trà lên.

« Cái chén đã hết sạch trà, đừng có giả bộ uống uống… »

« …… »

« Lại nói tiếp, vừa mới rồi là ngươi có quan tâm đến ta đúng không?!? »

« Dọc đường nhặt được con chó, đem về nuôi ba năm cũng sẽ có cảm tình. »

« …… »

« Sao lại hóa câm điếc vậy? »

« Không phải, ta đột nhiên nhận ra rằng đã qua ba năm rồi mà tính cách ngươi vẫn rất xấu. »

« Ta vậy đấy, ta đâu có ép buộc gì ngươi, chán ghét mời ngươi đi cho. »

«Không cần! Ta cùng ngươi nhất định đời này phải bên nhau! Ta không rời ngươi đâu! »

« …… » – chán đến không buồn tranh cãi đúng sai với cái tên ngang bướng hơn trâu rừng này, Kiều Vũ cuối cùng cũng buông chén trà đi tới bên cửa sổ thổi tắt ngọn nến, bóng hình hai người vừa chập chờn in trên cửa sổ cũng theo đó biến mất, bóng tối bao trùm khắp không gian.

Tiêu Tịnh Thủy sớm hiểu kịch bản tiếp theo sẽ diễn theo hướng nào, ngoan ngoãn rón rén tiến lại giường, không muốn thất lễ để rồi trả giá nguyên đêm…

« Ai… »

« Kiều Vũ? Đang êm đẹp ngươi giận dỗi cái gì? Dù sao đời này chúng ta vẫn sẽ phải ở cùng nhau mà! Giờ thở vắn than dài cũng đã muộn! »

« Rồi, rồi… ta sớm đã cam chịu. » – chẳng qua… đưa tay vuốt ve mái tóc xõa tung của người kia, mắt phượng dừng trên gương mặt thiếu niên giờ đang mờ tỏ dưới ánh trăng, sớm đã trưởng thành hơn rất nhiều so với ba năm trước, Kiều Vũ đột nhiên rất muốn hỏi người ấy…

Thật sự… chỉ là một đời thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc