LÀM THẾ NÀO ĐỂ CUỘC SỐNG TRỞ NÊN KHÓ KHĂN HƠN

Cố Quyết cũng rất khó hình dung loại thanh âm này.

Làm người nhiều năm như vậy, đúng là anh chưa từng chú ý tới tiếng thở dốc.

Nhiều nhất là khi đánh bóng rổ bên người có một đám nam sinh mệt muốn chết muốn sống mà thở hồng hộc, nghe thôi đã cảm thấy phiền, đối với cô gái nhỏ…… anh hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì.

Đây là lần đầu tiên.

Nhưng lời nói này của Cố Quyết không đầu không đuôi, Nguyễn An An nghe không hiểu, cô sửng sốt một chút “Cái gì…… Không cho người khác nghe?”

Nghe cái gì? Ai nói gì? Cậu định bắt tôi phải giải thích huỵch toẹt ra sao?

Nguyễn An An hỏi xong liền thấy Cố Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng.

Dưới ánh sáng lờ mờ, tiếng cười khẽ này giống như được tiếng vang dẫn đường chui vào lỗ tai cô.

“Không có gì.” anh nói.

Xem ra anh không muốn giải thích.

Cố Quyết thật sự biết tìm địa điểm, nơi này gần như được ngăn cách với bên ngoài, dưới con mắt của mọi người tạo ra một không gian riêng tư.

Không gian như vậy thích hợp để tâm sự, Nguyễn An An đột nhiên muốn hỏi anh mấy vấn đề từ trước tới nay chưa từng đề cập qua.

“Bạn học Cố, tôi hỏi cậu chuyện này.”

“Hử?”

Nguyễn An An vừa mới chạy xong, trái tim vẫn đang nhảy thình thịch. Vừa rồi cô thở dốc quá nhiều, ngực có chút đau.

Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, trước kia thời điểm học cao trung, sau khi chạy xong 800m cô cũng bị tình trạng này, di chứng điển hình của việc chạy đường dài—— tuy rằng khả năng mấy trăm mét kia đối với Cố Quyết mà nói thì nhẹ nhàng giống như đang tản bộ.

Tưởng tượng đến những lời muốn hỏi …… Dường như bệnh trạng lại càng trở nên nghiêm trọng.

“Cậu……” Nguyễn An An nắm chặt tay, “Đã từng yêu chưa?”

Thân hình vốn dĩ đang lười nhác dựa trêи tường của Cố Quyết hơi khựng lại.

Anh gần như không hề chần chừ mà trả lời luôn “Không có.”

Anh rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, tuy rằng từ ngày còn đi học tới nay vẫn luôn có nhiều người theo đuổi, liếc mắt đưa tình. Tuy nhiên Cố Quyết không chỉ chưa từng nói chuyện yêu đương, mà ngay cả một đối tượng ái muội cũng không có.

Nguyễn An An thả lỏng bàn tay đang nắm ra, mặc dù đã nhận được đáp án mình mong muốn nhất, nhưng cô vẫn không dám tin tưởng hỏi lại một lần: “Thật sự không có??”

“……”

Cố Quyết phát hiện, mặc kệ là bạn bè trong nước hay là nước ngoài, mỗi lần được hỏi về vấn đề này, sau khi anh trả lời xong đối phương đều vô cùng kinh ngạc, phản ứng cũng tương tự như Nguyễn An An.

Anh còn nhớ rõ, lúc học cao trung anh từng bị một cô gái có tính cách đặc biệt hướng ngoại theo đuổi trong thời gian khá dài, nhưng thái độ của anh vẫn kiên định không dao động như cũ. Mấy người bạn bên cạnh anh đều kinh ngạc, nói Cố gia cậu ngay cả hoa hậu giảng đường cũng không thích thì muốn tìm dạng con gái nào, tiên nữ sao?

Lúc ấy Cố Quyết cười cười, anh thầm nghĩ, người lão tử thích thật sự đúng là tiên nữ.

Cố Quyết làm lão đại lâu rồi, tại thời điểm đó anh không hề muốn nói chuyện với người khác về vấn đề này. Ví dụ như “Tôi đã sớm coi trọng một cô gái nhỏ, các cậu thì biết cái rắm gì”, đây không phải chuyện có thể chia sẻ, nói ra sẽ mất phong phạm của người làm đại ca.

Về sau mấy người trong nhóm đều suy đoán rằng có lẽ khi còn học tiểu học anh đã bị tổn thương về mặt tình cảm dẫn đến hiện tại không dám yêu ai.

Còn có câu nói giỡn vừa rồi của Kỷ Thần Sơ ở trong nhóm chat, xu hướng tính ɖu͙ƈ của Cố Quyết nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng một người từ trước tới nay đều không nói chuyện yêu đương thì lại có rất nhiều vấn đề, cho nên anh vẫn luôn bị mọi người hoài nghi.

Kỳ thật không yêu đương nào có nhiều lý do như vậy.

Còn không phải lúc ấy tuổi quá nhỏ…… trong lòng sớm đã có người thầm thương trộm nhớ sao.

Anh đứng thẳng thân mình, tiến về phía trước hai bước dừng ở trước mặt cô “Ừ, thật sự không có.”

Nguyễn An An cũng không thể nói không tin, với tính cách của Cố Quyết cô tin anh sẽ không nói dối loại chuyện này, nếu anh thật sự có tình sử đoán chừng anh sẽ nói thẳng.

Chỉ là trong lòng cô có một nghi hoặc rất lớn —— cậu chưa từng yêu đương, vì sao lại trêu chọc người ta tới mức trôi chảy như vậy?

Chẳng lẽ là do tôi chưa hiểu việc đời?

Nguyễn An An suy nghĩ, tóm lại nhận được đáp án từ trong miệng anh cô vẫn cực kỳ vui vẻ.

Mới sáng sớm đã phải chạy đường dài, chân mềm nhũn lại phải đứng cùng anh tại nơi này, Nguyễn An An thở ra một hơi: “Hô…… Mệt muốn chết, tôi ngồi xổm một lát……”

Cô cúi đầu dậm dậm chân “Cậu nhớ để ý thời gian đừng để bị muộn.”

Nói xong liền muốn ngồi xổm xuống.

Kết quả cô mới chỉ hơi cong lưng, cánh tay đã bị một bàn tay nắm lấy kéo người cô đứng thẳng trở lại.

Nguyễn An An kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải tầm mắt Cố Quyết.

“Mới vừa chạy xong không nên ngồi xổm.”

Ngữ điệu cứng nhắc giống như giáo viên đang dạy dỗ học sinh, không hề trộn lẫn bất kỳ sắc thái cảm xúc nào.

—— Nếu không phải giây tiếp theo, anh lại túm lấy cánh tay cô, đẩy cô về phía sau khiến cả người cô đều dựa lên vách tường.

Cố Quyết giữ nguyên tư thế này, tiếp tục nói: “Hiện tại cậu cảm thấy không thoải mái, ngồi xổm xuống sẽ càng không thoải mái. Nếu không muốn đi bộ thì cứ đứng như vậy một lát là được.”

Nguyễn An An chớp chớp mắt, không nói gì mà tiếp thu lời dạy dỗ.

Lúc này bên ngoài vang lên một khúc quân hành không rõ tên, đây là hát đầu tiên sau khi nghe xong cô cảm nhận được không khí của đại hội thể thao, khác hoàn toàn với không khí hiện tại.

Tuy nhiên.

Nguyễn An An không thể giải thích được hành động này.

Người ta thường nói thời điểm thích một người, đại não sẽ tiết ra một chất gọi là Dopamine. Nhưng có nghiên cứu cho thấy, nếu chia nhỏ ra để phân tích, kỳ thật Dopamine chỉ được tìm thấy trong thời gian xảy ra tình yêu cuồng nhiệt, mà trong lần đầu gặp mặt giữa nam và nữ sinh ra cảm giác mến mộ, chất được tiết ra gọi là Phenethylamine.

—— Hiện tại, Nguyễn An An cảm thấy tốc độ bài tiết Phenethylamine trong não cô nhất định phải dùng đơn vị đo 2 n để hình dung, nó liên tục được giải phóng một cách mãnh liệt khiến cả người đều bị kϊƈɦ động tới phát ngốc.

Ngay khi bị anh kéo tay đẩy lưng dựa lên tường.

Quả thực cô muốn nổ tung!!!!!

Vì thế mấy lời mang tính chất giáo ɖu͙ƈ ở phía sau cũng trở nên dễ nghe hơn!

Vốn dĩ trái tim đang nhảy lên một cách kịch liệt vì chạy vội mấy trăm mét đã hòa hoãn lại không ít, nhưng lúc này dường như nó lại muốn trở lại tốc độ lúc trước.

Nguyễn An An không có biện pháp hình dung tâm tình hiện tại của chính mình, cô không nói lời nào, Cố Quyết cũng không nói lời nào. Hai người cứ đối diện như vậy, anh không buông tay, nhìn dáng vẻ dường như đang quan sát biểu cảm trêи mặt cô, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.

Trong lúc nhất thời bầu không khí thập phần yên tĩnh, thẳng đến khi một giọng nói từ lối vào bên cạnh truyền đến ——

“Ai u mẹ kiếp!”

Giống như khinh khí cầu đột nhiên bị đâm thủng “Đùng” một tiếng, Nguyễn An An khϊế͙p͙ sợ.

Người nọ cảm khái: “Hai người ở đâu chui ra? Má ơi làm tôi sợ muốn chết……”

Dường như ở gần lối vào có một số dụng cụ nào đó, tổng cộng có hai người, một người dọn một người than thở “Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, là chỗ thích hợp để nói chuyện yêu đương sao!” Hai người kia vừa đi vừa lải nhải “Người trẻ tuổi à, chậc chậc……”

Hai người trẻ tuổi: “…………”

Sau khi bị hai người không biết là học sinh hay là giáo viên thể ɖu͙ƈ cắt ngang, không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.

Đúng lúc bên ngoài bắt đầu gọi tên những tuyển thủ trở về vòng đấu loại, hai người trẻ tuổi trong lòng hiểu rõ mà không dám nói ra cùng trầm mặc rời khỏi nơi thị phi này.

Hiện tại là vòng đấu loại 100 mét.

Lớp tài chính 1 ngoại trừ Cố Quyết còn có Trần Tống cũng báo danh thi hạng mục này, Trần Tống tới trước anh, lúc này đang đứng bên cạnh đường đua hoạt động cổ tay cổ chân, bên cạnh là cán bộ thể thao đang lải nhải.

Đường đua của Trần Tống nằm tận cùng bên trong, Nguyễn An An đi theo Cố Quyết đến bãi cỏ bên cạnh nên có thể nghe rõ ràng đoạn đối thoại của Trần Tống và cán bộ thể thao.

Cán bộ thể thao giống như một bà già nhiều lời, tận tình khuyên bảo nói: “Haiz chỗ này, chỗ này không đúng, cậu vặn như vậy , nhìn tôi nhìn tôi…… Chân đâu! Đừng quên chân!” Hai người đột nhiên bắt đầu thủ thỉ, cán bộ thể thao lại nói: “Bạn học Tống, lát nữa ngàn vạn lần đừng lo lắng, trình độ của cậu mọi người đều biết, đừng áp lực, cũng đừng nhìn những người bên cạnh, cứ chạy đi……”

Cán bộ thể thao lại chỉ vào đường đua thứ hai: “Người này học khoa thể ɖu͙ƈ”, rồi chỉ vào đường đua thứ ba “Hai người này học cùng khoa.” Cán bộ thể thao tổng kết: “Cậu từng chạy trốn chưa? Tôi đề nghị cậu dứt khoát đừng nhìn, dũng cảm tiến lên, bạn học Tống cậu làm được!!!”

So sánh với cậu ta thì Trần Tống rất giống một con heo nái khí thế hào hùng nói : “Mong tổ chức yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Nguyễn An An: “………”

Nguyễn An An thật sự không nghĩ tới thì ra cán bộ thể thao lại sống một cách nhọc lòng như vậy, trình độ chuyên nghiệp tới bực này, nếu không được phát tiền lương thì đúng là vô cùng không hợp lý.

Hai người vừa được cán bộ thể thao chỉ vào cười nói “Không phải, người anh em, cậu đang đưa con đi thi đại học sao? Chỉ là đấu loại thôi mà, đâu nhất thiết phải gấp gáp như vậy?”

“Haiz” Cán bộ thể thao xua tay: “Các cậu đương nhiên không khẩn trương, con nhà mình tự mình đau, biết không?”

Nguyễn An An không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô thoáng quay đầu sang nhìn Cố Quyết bên người cũng đang híp mắt nhìn mấy người này, nhìn bộ dáng có vẻ như tâm tình rất tốt.

Khởi động kết thúc, ngay sau đó nhóm vận động viên mỗi người tiến vào vị trí của mình, chuẩn bị xuất phát.

Trần Tống mang vẻ mặt kiên nghị, ngũ quan vốn dĩ đoan chính cũng trở nên phá lệ có khí thế, vừa nghe thấy tiếng súng lập tức rời cung——

Có lẽ không thể gọi là “Mũi tên rời cung” mà phải dùng là “Viên đá rời khỏi súng cao su” sẽ chuẩn xác hơn một chút.

Tốc độ này…… Nguyễn An An nhìn cán bộ thể thao, một lời khó nói hết: “Tôi còn tưởng rằng ba người Trần Tống rất lợi hại …… Bằng không vì sao lúc trước khi nhìn thấy bọn họ cậu lại vui vẻ như vậy?”

“Liên Hạo thi điền kinh rất lợi hại, thể lực của Thu Nghiên trong nhóm nữ sinh cũng không tồi, có thể đạt được một số thứ hạng……” Cán bộ thể thao thở dài “Nhưng Trần Tống lại không có sở trường gì đặc biệt, tuy nhiên cậu ta lại vô cùng tích cực báo danh, còn có chút tự tin mù quáng.”

Nguyễn An An: “……” Tự tin của cậu ta không phải do cậu cổ vũ sao?

Hai người mới nói được mấy câu thì các tuyển thủ đã chạy xong 100 mét, cán bộ thể thao vừa nhìn thấy liền vội vã chạy tới chăm sóc con nhà mình.

Trần Tống có lẽ sẽ không thể tiến vào trận chung kết, Nguyễn An An quay sang bên cạnh hỏi : “Cậu ở nhóm nào?”

Cố Quyết nhìn cô một cái, động tác thong thả ung dung kéo khóa áo khoác xuống.

Bên trong là một chiếc áo T shirt đơn giản, ngắn tay, cổ áo không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy xương quai xanh, dưới ánh mặt trời dường như đang phản chiếu ra những ánh sáng xinh đẹp.

Nguyễn An An sửng sốt một chút, cô cưỡng chế di chuyển tầm mắt của mình lên gương mặt anh.

“Tôi ở nhóm này” Động tác cởi áo khoác của Cố Quyết không quá nhanh, nhưng lại đặc biệt lưu loát đẹp trai, cởi xong liền tiện tay đưa cho cô “Cầm giúp tôi, đừng đưa cho người khác.”

Nguyễn An An tiếp nhận chiếc áo ôm vào trong ngực, trong nháy mắt khoang mũi của cô bị lấp đầy bởi mùi hương cô vừa ngửi thấy trêи người anh vào buổi sáng.

Cán bộ thể thao dàn xếp xong cho đứa con nhỏ, cậu ta mồ hôi đầy đầu quay trở lại, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Quyết liền hoảng loạn: “Mẹ kiếp! Cố Thần!”

Nguyễn An An: “……” Cậu ta lại làm sao vậy.

Cán bộ thể thao bước nhanh đến trước mặt Cố Quyết, đánh giá anh từ trêи xuống dưới một lần, cuối cùng vô cùng đau đớn nói: “Cố Thần, quần áo của cậu thông gió, áo thun không tốt bằng quần áo bó, cậu như vậy không được đâu!!!”

“Tôi cho rằng cậu có chứ, cậu không có sao không nói sớm……”

Khi cán bộ thể thao vẫn đang tiếp tục lải nhải, Cố Quyết mặt không biểu tình ngắt lời cậu ta: “Cậu nói ai không được?”

“………”

Cán bộ thể thao đột nhiên cảm thấy mình vừa dẫm vào mìn rồi.

“Được hay không” Cố Quyết lại khôi phục thần thái bình thường “Chạy xong sẽ biết.”

……

Kế tiếp toàn bộ quá trình cán bộ thể thao đều giống như chết lặng.

Đường đua của Cố Quyết không ở bên trong, sau khi anh đi qua đó, Nguyễn An An không thể giống như một cái đuôi nhỏ mà đi theo—— quy định cũng không cho phép, cho nên cô chỉ có thể ôm áo khoác của anh đứng bên cạnh nhìn xem.

Xung quanh Nguyễn An An xuất hiện một đám nam nữ sinh không biết đang cổ vũ cho ai, vì thế cô muốn nhìn thấy Cố Quyết thì phải kiễng chân.

Qua vài phút, một tiếng súng vang lên.

Trong cuộc đời lần đầu tiên Nguyễn An An cảm thấy một mét sáu lăm không đủ dùng, cô sốt ruột vỗ vai cán bộ thể thao: “Tôi không nhìn thấy! Cán bộ thể thao, Cố Quyết về thứ mấy?”

Cán bộ thể thao không lập tức trả lời, qua vài giây, cậu ta đột nhiên quay đầu lại: “Mẹ kiếp thứ nhất!” Cậu ta cười như điên dại: “Ha ha ha ha ha thật lợi hại! Cố Thần thật lợi hại! Năm nay lớp chúng ta chắc chắn sẽ không bị khoa quản lý đếm ngược! Ông đây sẽ không bao giờ bị chế giễu nữa! Ha ha ha ha! Cố Thần lợi hại nhất!!!”

Sau đó lâp tức điên điên khùng khùng chạy tới đích.

Nguyễn An An cười lắc đầu, chậm rì rì bước qua.

Kế tiếp tới buổi chiều Cố Quyết mới đấu loại 200m và chung kết 800m, Nguyễn An An tìm thấy Cố Quyết cũng tỏ vẻ chúc mừng “Đúng rồi, không phải buổi sáng cậu nói mình ngủ không đủ giấc sao?”

Cố Quyết vừa uống nước xong, trêи môi ướt át, mấy giọt mồ hôi trêи trán đều vô cùng gợi cảm.

Anh nhướng mày: “Hử?”

Nguyễn An An phân tích: “Cậu có muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc hay không? Buổi chiều chạy 1000 mét, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến kết quả ……”

“…… Lo lắng chuyện này làm gì.” Cố Quyết tỏ vẻ suy tư nhìn chằm chằm cô một hồi, bỗng chốc mỉm cười: “Không phải cậu nói, thể lực tôi rất tốt hay sao?”

Mấy chữ cuối cùng được anh nhả chữ cực kỳ thong thả.

Nguyễn An An nghe thấy lời này thì không hiểu sao có chút thẹn thùng: “……”

Cô nhét chiếc áo khoác thơm ngào ngạt trong tay vào trong lòng anh, sau đó xoay người rời đi.

Không cần cường điệu ba chữ thể lực tốt như vậy đâu!

Giọng nói còn cố ý như vậy!!

Buổi sáng Cố Quyết cũng không còn hạng mục thi đấu nào, sau khi Nguyễn An An đưa áo khoác cho anh đã rời khỏi sân thể ɖu͙ƈ, tranh thủ đi WC rồi nhanh chóng trở lại cổ vũ cho Thu Nghiên.

Lúc này nhóm sinh viên không phải đang ở sân thể ɖu͙ƈ chính là ở ký túc xá, nếu không cũng ra ngoài chơi, khu giảng đường trở nên trống rỗng. Một đường này Nguyễn An An chưa hề gặp bất cứ người nào, đẩy cánh cửa WC ở tầng ra đi vào, còn chưa đi được hai bước, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nữ.

“À ừm…… bạn học?”

Tận cùng bên trong WC truyền ra thanh âm.

Bước chân Nguyễn An An hơi khựng lại.

Mẹ nó…… May mắn là ban ngày, nếu là buổi tối cô chắc sẽ bị hù chết.

Tuy nhiên giọng nói này, dễ nghe, lại có chút quen tai.

“…… Có ai không?” Người nọ thử hỏi lại một lần nữa.

Lúc này Nguyễn An An mới nhận ra.

Là Hạ ʍôиɠ vừa gặp trong trận đấu bóng rổ mấy ngày hôm trước, người đang bị cô lập một cách hư hư thực thực trong nhóm tứ giác sắt của Nguyễn Lâm.

Nguyễn An An suy nghĩ rồi “Ừ” một tiếng, “Làm sao vậy?”

“A…… Tôi vừa phát hiện trong này hết giấy nhưng không có ai đổi, bạn học phiền cậu lấy giúp tôi giấy ở bên ngoài ……”

Có thể là vì khu giảng đường không có ai nên mấy dì tạp vụ mới quên mất việc đổi giấy.

Kỳ thật Nguyễn An An cũng không có ân oán hận thù gì với cô nữ sinh Hạ ʍôиɠ này, lúc hơn mười tuổi, thời điểm Nguyễn Lâm đối nghịch với cô, trong số 3 người đi theo đôi chân hôi thối của cô ta thì chỉ có Hạ ʍôиɠ là trầm mặc nhất.

Bởi vì Hạ ʍôиɠ vẫn luôn không bắt nạt Nguyễn An An, Nguyễn Lâm từng vì thế mà bất mãn.

Nguyễn An An nhớ rõ lúc ấy Hạ ʍôиɠ nói, người không có thù với tôi, tôi sẽ không tham dự.

Những lời này thật ra đã để lại cho người ta một ấn tượng không tồi.

Nguyễn An An cảm thấy kết giao bạn bè là sở thích cá nhân, người kết giao với người cộc lốc như Nguyễn Lâm không có nghĩa là người này cũng cộc lốc, cho nên theo cô thì Hạ ʍôиɠ cũng không quá xấu xa.

Bên ngoài còn thừa một cuộn giấy lớn, Nguyễn An An đi qua xé vài vòng, cuốn cuốn lại và chuyền vào từ khe hở phía dưới “Này.”

Hạ ʍôиɠ liên tục nói lời cảm ơn, Nguyễn An An xoay người vào WC.

Thời điểm ra rửa tay, cô đột nhiên nghĩ đến một chút chuyện trong quá khứ mà trước kia cô chưa từng nghĩ đến.

Hai người chân chó luôn đi theo Nguyễn Lâm kia điều kiện trong nhà không bằng Nguyễn gia, thậm chí bọn họ cần tình bạn này để bấu víu vào quan hệ với Nguyễn gia, tuy nhiên Hạ gia lại hoàn toàn không cần.

Địa vị của Hạ gia ở Thanh Thành không nói tới việc bỏ xa Nguyễn gia mấy con phố, nhưng hơn mấy cái ngõ nhỏ là chuyện dễ dàng. Thậm chí Nguyễn An An còn biết Hạ gia chiếm khá nhiều cổ phần trong một vài hạng mục lớn của Lâm thị, Lâm Tùng Bách và Hạ lão cũng thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài chơi cờ tướng, hơn nữa mối quan hệ qua lại không tồi.

Vậy Hạ ʍôиɠ nhìn cũng bình thường, vì sao lại không có ánh mắt mà giao du cùng mấy người kia ?

Nguyễn An An đang suy nghĩ tới mức xuất thần, tận cùng bên trong WC truyền ra tiếng “Bang đát”.

Hạ ʍôиɠ vừa bước ra liền nhìn thấy trước bồn rửa tay có một người đang đứng.

Cô gái tùy ý mặc một bộ quần áo thoải mái, quần jean tối màu khiến đôi chân vừa nhỏ vừa thẳng, đi một đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc dài được buông thả sau lưng tăng thêm vài phần cảm giác dịu dàng. Người nọ hơi nghiêng thân về bên này, trong gương xuất hiện toàn bộ gương mặt.

Hạ ʍôиɠ vẫn luôn biết Nguyễn An An rất đẹp.

Còn nhớ rõ lúc trước học cùng Nguyễn Lâm tại trường cao trung tư thục tại phía nam thành phố, Nguyễn An An học trường công lập ở phía bắc. Tuy nhiên không biết vì sao mỗi ngày Nguyễn Lâm đều hốt hoảng rà soát diễn đàn trường học của Nguyễn An An.

Mà diễn đàn trường cao trung của Nguyễn An An thường xuyên xuất hiện những bài thảo luận về anh chàng lớp nào tỏ tình với cô thất bại, vị soái ca nào lại vấp phải trắc trở. Nữ sinh nếu không phải hâm mộ thì chính là ghen ghét, các nam sinh còn trực tiếp lên diễn đàn thừa nhận.

Mỗi lần Nguyễn Lâm nhìn thấy những bài đăng đó liền bắt đầu mắng Nguyễn An An không biết xấu hổ.

Thẳng thắn mà nói, thật ra Hạ ʍôиɠ có thể lý giải hành vi của những người đó.

Bởi vì cho dù cô lấy góc độ của một người xa lạ đi nhìn vấn đề, cũng không thể không thừa nhận rằng gương mặt này của Nguyễn An An quả thực rất hoàn mỹ, là minh chứng tốt nhất cho ba chữ mối tình đầu.

Hai người đối diện vài giây, Hạ ʍôиɠ mở miệng trước: “Vừa rồi…… Cảm ơn cậu.”

Trêи mặt Nguyễn An An xẹt qua một tia kinh ngạc.

Ngay sau đó, cô mỉm cười tủm tỉm nói: “Ồ, không có gì.”

Giống như hai người bạn học xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, không có những chuyện xấu hổ nhiều năm trước, cũng không có Nguyễn Lâm ở giữa giật dây.

Hạ ʍôиɠ không biết nói gì, lại nhìn thấy nụ cười của Nguyễn An An. Đôi mắt hạnh cong cong theo một vòng cung vô cùng xinh đẹp, có vẻ vừa linh động vừa dễ chịu: “Tuy nhiên không phải lần nào cũng trùng hợp như vậy, lần sau đi WC nhớ mang giấy nha.”

“……”

Trong kiếp sống đại học của mình, lần đầu tiên Nguyễn An An tham gia đại hội thể thao một cách nghiêm túc như vậy. Theo như nhận định của cô, nét đặc sắc nhất trong đại hội thể thao lần này chính là những bài diễn văn xuyên suốt đại hội thể thao.

Mỗi lần diễn ra bất cứ một hạng mục nào diễn văn lại được vang lên, vì thế nó gần như được đọc cả ngày, ngay từ đầu còn có vẻ bình thường, lấy “Làn gió mùa thu” để mở đầu, lấy “Tình hữu nghị giao hữu giữa các khoa” làm kết thúc.

Tiếp theo sau đó, phong cách càng ngày càng kỳ quái, cái gì mà “Làn gió mùa thu đưa mặt trời chói chang lên cao, nhóm vận động viên như được tiếp nhận lễ rửa tội” bắt đầu xuất hiện.

Nguyễn An An cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu, sẽ còn rất nhiều thứ đáng ngạc nhiên ở phía sau.

Quả nhiên, khi Cố Quyết về đầu tiên trong cuộc thi 800m vào buổi chiều, tại chỗ quảng bá cuộc thi xuất hiện rất nhiều tờ giấy thổ lộ với Cố Quyết, thời điểm đọc đến bài thứ ba——

“…… Chúc mừng Cố Thần lớp tài chính 1 đã anh dũng đoạt giải quán quân! Tới, hô lên khẩu hiệu của chúng ta: Cố Thần giết người không cần đao, điên đảo chúng sinh chỉ cần ——” người đọc diễn văn hơi dừng một chút, người nọ tựa như tìm thấy điểm mù, không tự chủ được mà phát ra tiếng nghi vấn: “A???”

Nguyễn An An cười nghiêng ngả.

Không riêng gì cô, gần như tất cả những nữ sinh từng theo dõi bài thơ trêи diễn đàn đều cười ầm lên thành tiếng cùng một lúc.

Trêи đài phát thanh vang lên tiếng chất vấn “Ai xét duyệt bản thảo” “Loại này không thể thông qua”, sau đó có một giọng nói thông báo: “Mọi người chú ý một chút , thời điểm chúng ta gửi bài không thể bí mật mang theo tình cảm cá nhân, tỏ tình cũng không thể hiên ngang công bố như vậy …… Thật là……”

Trong suốt hai ngày diễn ra đại hội thể thao, Nguyễn An An nhận thức đầy đủ được phong phạm khập khiễng về thể thao của lớp tài chính 1—— thế cho nên Cố Quyết ngang trời xuất thế lập tức cầm 40 điểm đã được sự nhất trí của giáo viên và các bạn học nâng lên tận trời cao cũng không hề khoa trương một chút nào.

40 điểm là điểm số cá nhân trong ba hạng mục điền kinh cùng hạng mục chạy tiếp sức, hơn nữa toàn bộ đều xếp thứ nhất.

Thời điểm chạy tiếp sức, khi nhận được cây gậy anh đang ở vị trí thứ tư, anh đã thành công biểu diễn một màn gọi là dựa vào bản thân xoay chuyển cục diện để vượt lên trêи 3 người phía trước, lúc ấy tất cả nam nữ sinh vây quanh đều đồng loạt hét lên sung sướиɠ.

Càng miễn bàn tới việc được phong đại thần chỉ dựa vào một trận bóng rổ.

Thời gian một tuần ngắn ngủi, cái tên Cố Thần đã ăn sâu vào trong lòng mọi người và vĩnh viễn được nhắc đến trong lịch sử của lớp tài chính 1.

Hai ngày nay Cố Quyết vẫn luôn ngồi bên cạnh Nguyễn An An, trong lúc đó vẫn luôn có người tới bắt chuyện. Nữ sinh có hơi xấu hổ khi chủ động nói chuyện cùng Cố Quyết, nhưng nam sinh lại mặc kệ, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, Nguyễn An An lắng nghe Cố Quyết kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

“A, không có gì, tôi được giáo viên thể ɖu͙ƈ giỏi nhất trêи trấn huấn luyện……”

“Ừ, ông ấy nói tôi rất thích hợp với thể thao, cuối cùng khi tôi lựa chọn nguyện vọng thi đại học, ông ấy rất tiếc.”

“Ồ, bóng rổ cũng là giáo viên trong trấn chúng tôi…… Không, đây là một giáo viên khác, một người dạy chạy bộ, một người dạy chơi bóng rổ.”

“Đúng vậy, tôi đứng đầu trấn chúng tôi, cả học tập và thể ɖu͙ƈ đều đứng đầu.”

Trong khi trả lời từng vấn đề của bạn học trêи mặt anh vẫn luôn tươi cười, một bộ dáng vạn phần kiêu ngạo khi nhắc tới quê nhà của mình.

Nguyễn An An xem thế là đủ rồi: “……”

Chờ sau này có cơ hội, cô nhất định phải đi tham quan quê nhà của anh một chút, nhìn xem rốt cuộc là trấn thần tiên gì có thể nuôi dưỡng ra một thần tiên sống như vậy.

……

Cố Quyết lập được công lao lớn như vậy đương nhiên phải có khen ngợi.

Tuy nhiên khi được cán bộ thể thao hỏi muốn lựa chọn giữa “500 tệ tiền mặt”, “Sổ lưu niệm Thanh xuân” và “Một bữa ăn trêи biển” Cố Quyết đã trầm mặc.

Một phút đồng hồ sau, anh nhìn cán bộ thể thao: “Tôi không cần những thứ này, tôi có thể chọn một thứ khác không?”

Mấy năm gần đây cán bộ thể thao chưa từng được ngẩng cao đầu như vậy, đại công thần muốn gì cậu ta cũng đồng ý, cậu ta lập tức vung tay lên: “Đương nhiên có thể!”

Vì thế cuối cùng sau khi kết thúc nghi lễ bế mạc đại hội thể thao, thời điểm mọi người chuẩn bị giải tán, cán bộ thể thao đột ngột tuyên bố một tin tức.

“Các bạn học” giọng nói cán bộ thể thao chứa chan tình cảm một cách phong phú “Trước kia lúc khoa chúng ta đứng từ dưới lên, người đạt được nhiều điểm nhất đều là công thần và sẽ được khen thưởng. Năm nay vị công thần này, công lao quá lớn, cho nên chuyện khen thưởng có chút thay đổi……”

Cậu ta nói không được nữa, quay đầu lại nhìn thoáng qua ý bảo Cố Quyết nói tiếp.

“Ừ, cán bộ thể thao nói đại công thần của khoa chúng ta ……” Tốc độ nói chuyện của Cố Quyết không nhanh không chậm mang theo chút hương vị cà lơ phất phơ “Có thể chọn một bạn học, đi chơi với tôi một ngày.”

???

Trong lòng mọi người bắt đầu điên cuồng chửi thề:…… Còn có chuyện tốt bực này???

Vốn dĩ Nguyễn An An đang vô cùng cao hứng chuẩn bị hẹn Cố Quyết đi uống trà sữa, nhưng lúc này khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Cố Quyết, sau cổ cô chợt lạnh một cách khó hiểu.

Thời điểm ý thức được chuyện gì đang diễn ra, cô liều mạng đưa mắt ra hiệu cho anh “Đừng chọn tôi”, nhưng bị đối phương cự tuyệt.

Cố Quyết nói xong liền liếc mắt nhìn cán bộ thể thao một cái, cậu ta run run rẩy rẩy đáp ứng: “Không…… Khụ, cậu ấy nói không sai không sai.”

Một số người đã nhìn ra mục đích trong chuyện này, vì thế bọn họ bắt đầu ồn ào, nụ cười trêи môi Cố Quyết trở nên sâu sắc hơn, anh giơ tay kéo Nguyễn An An ở bên cạnh đẩy lên phía trước, phảng phất giống như đang hạ một ý chỉ.

“Vậy bạn học này đi.”

Các bạn học vừa vỗ tay ồn ào, vừa dùng một loại ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ nhìn về bên này “Sợ rằng hai người đã sớm có giao dịch từ trước”.

Nguyễn An An: “……”

Mấy người bừng tỉnh đại ngộ cái gì? Lần này tôi không hề biết gì hết!!!

Nguyễn An An gần như chết lặng.

Trong tiếng reo hò của mọi người, Cố Quyết bên cạnh đột nhiên cúi người xuống, nghiêng đầu kề sát vào bên tai cô nói chuyện.

Hơi thở lướt trêи làn da cô hơi ngưa ngứa.

Anh trả lại cho cô toàn bộ lời giáo huấn buổi sáng ngày hôm qua: “Bạn học Nguyễn, đừng do dự, cậu nên có ý thức danh dự tập thể.” Thanh âm của Cố Quyết rất nhẹ nhàng, anh nặn từng chữ một nói “Thời điểm cần cống hiến vì tập thể, phải anh dũng hiến thân đó.”

“……”

Bình luận

Truyện đang đọc