LÀM THẾ NÀO ĐỂ CUỘC SỐNG TRỞ NÊN KHÓ KHĂN HƠN


Thời điểm Cố Quyết đi tìm vợ, đại não nhanh chóng xoay chuyển.
Lúc trước anh từng cho người điều tra về con gái của Lâm Tùng Bách, nhưng tất cả những tin tức mà anh có thể điều tra được đơn giản chỉ là mấy lời đồn mà mọi người đều biết, hơn nữa những lời đồn đó đều phát sinh tại thời điểm Lâm Dao hơn hai mươi tuổi.
Ví dụ như khi bà trẻ tuổi mối quan hệ giữa bà và Lâm Tùng Bách vô cùng không tốt, thường xuyên rời nhà trốn đi, còn nháo tới mức cha con đoạn tuyệt quan hệ.
Lại ví dụ như thời đại học bà đã bắt đầu nói chuyện yêu đương cùng Nguyễn Chính, nhưng cuối cùng bà lại biến mất không dấu vết còn Nguyễn Chính thì cưới bạn học đại học của bà.
Về việc bà từng mang thai và sau khi mang thai đi nơi nào, bao gồm cả manh mối sau khi bà mất tích. Lâm gia tìm nhiều năm nhưng vẫn chưa tìm được, còn Cố Quyết cũng không tìm thấy manh mối hữu ích nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An từng nói, mọi người đều nói mẹ cô đã chết, chỉ có mình cô tin tưởng mẹ cô vẫn còn trên nhân thế.
Bà không tới tìm cô, nhất định là có nguyên nhân.
Thế nhưng…… Người thật sự đã trở lại.
Tiệc tối giằng co hơn hai tiếng, khách khứa dần dần rời khỏi khách sạn, vừa rồi có không ít người tới bắt tay tạm biệt cùng Lâm Tùng Bách, Nguyễn An An đứng bên cạnh duy trì nụ cười tiêu chuẩn. Lúc này đưa tiễn những vị khách cuối cùng, rốt cuộc cô cũng có thể thoát thân.
Sau đêm nay, cô cảm thấy mình có thể xuất bản một cuốn sách.
——《 Danh sách các doanh nghiệp nổi tiếng tại Thanh Thành》
Cố Quyết đi về phía Nguyễn An An, cũng đúng lúc Nguyễn An An quay đầu lại nhìn anh.
Nguyễn An An xách váy đi về phía anh “Có chuyện gì với anh vậy? Hai người bạn kia của em hỏi anh cái gì anh cũng nói sao?” Cô nói nhanh y như súng máy bắn phá thịch thịch “Vốn dĩ em muốn tự mình nói với bọn họ, kết quả anh kể một lèo như vậy, vừa rồi hai người bọn họ suýt chút nữa lột sống em anh có biết không!!!”
Nguyễn An An làm ra vẻ hung ác, đôi mắt trừng lớn, một vài chiếc răng nhỏ lộ ra ngoài, đáng yêu như một chú mèo hoang.
Tuy nhiên hiện tại Cố Quyết không kịp khen, cũng không kịp nói lời âu yếm.
Anh nắm lấy cổ tay cô, trấn định nói: “Bảo bối, trước tiên em bình tĩnh một chút.”
“?” Nguyễn An An cảm thấy anh dùng từ rất kỳ quái “Em bình tĩnh cái gì?”
“Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn.”
“Em biết” Nguyễn An An liếc nhìn anh “Anh đã nói rất nhiều lần rồi.”
Cố Quyết đối diện với cô, thấp giọng nói: “Hiện tại, trên lầu, có một món quà lớn hơn nữa đang chờ em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An: “……Quà gì vậy? Thần thần bí bí ——”
“Mẹ của em, Lâm Dao.”
“……”
“Bà ấy đã trở lại.” -
Có rất nhiều phòng bao được trang trí xa hoa đẹp mắt trên tầng 2 khách sạn Li Giang, trên cửa đều chạm khắc những hoa văn sinh động như thật, tinh tế và sang trọng.
Cách trang hoàng này, vừa nhìn liền biết hợp khẩu vị Châu Âu cổ xưa của Cố phu nhân.
Sau khi Nguyễn An An đi vào, Cố Quyết đứng chờ ở bên ngoài.
Không lâu sau, từ mặt bên cầu thang xoắn ốc lại xuất hiện một người đàn ông.
Bộ âu phục màu đen, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sâu, ngũ quan có chút sắc bén, nhìn không ra tuổi tác.
Ông ta dừng bước chân ở khoảng cách cách Cố Quyết 5 mét.
Hai người đàn ông trầm mặc không nói gì, mỗi người đứng canh giữ ở một bên cánh cửa, rất giống hai môn thần.
Không khí có chút xấu hổ.
Cố Quyết biết thân phận của Nguyễn An An lâu như vậy, nhưng thật đúng là chưa từng hỏi qua chuyện liên quan đến bố mẹ vợ.
Bởi vì lúc trước biết mẹ Nguyễn An An bị mất tích, mà quan hệ của cô và ba cô cứng nhắc đến cực điểm, nếu cô không đề cập tới, đương nhiên anh cũng không cần suy xét.
Như vậy hiện tại vị này……

Rõ ràng……
Là mùa xuân thứ hai của mẹ vợ?
Đúng lúc di động trong túi rung lên, dòng suy nghĩ trong đầu Cố Quyết bị ngắt quãng, anh móc di động ra.
Chu Thần Sơ là người: 【 Fuck, tôi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, nếu tôi nhớ không lầm, hình như tôi vừa nhìn thấy lão đại 】
Cố Quyết mỉm cười, gõ chữ trả lời: 【Lão đại cái gì? Nói rõ ràng chút 】
Chu Thần Sơ là người: 【 Rõ ràng hơn sao? Cậu không hiểu? Định nghĩa lão đại đương nhiên là black】(theo mình ý chỉ hắc bang)
Cố Quyết có chút hứng thú.
【 Gọi là gì, trông như thế nào? 】
Chu Thần Sơ là người: 【Rất nhiều năm trước tôi từng đi theo ba tôi nhìn thấy, tên Thẩm Nguyên. Loại người này khẳng định không có ảnh chụp, nhưng cũng rất dễ nhận ra, tuổi có lẽ không còn nhỏ, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ hơn 30…… Trong ngoài một thân quần áo màu đen, khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, chỉ cần cậu liếc mắt một cái là có thể bị dọa mềm nhũn chân. 】
Ngón tay đang gõ chữ của Cố Quyết hơi dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện.
Trong ngoài một thân quần áo màu đen, khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng, liếc mắt một cái……
Giờ phút này, đúng lúc người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng, nhưng khi đối diện anh lại có thể cảm giác được đây là  ánh mắt thực chất.
Cố Quyết: “…………”
Mùa xuân thứ hai của mẹ vợ còn rất lợi hại.
Cố Quyết thu hồi điện thoại, cả người dựa vào trên tường, cứ như vậy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Hiển nhiên đối phương đã nhận ra tầm mắt của anh, nhưng người nọ cũng không tính tránh né.
Ông ta móc một hộp thuốc từ trong túi quần ra, động tác lấy thuốc vô cùng thành thạo.
Cố Quyết nhìn, lên tiếng nhắc nhở.
“Nơi này không được hút thuốc.”
“……”
Động tác rút thuốc của người đàn ông hơi dừng lại.
Ba giây sau, thế nhưng thật sự cắm điếu thuốc trở lại hộp.
Lão đại không mặn không nhạt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Quyết một cái, có vẻ như cảm thấy chơi rất vui.
Cố Quyết cũng cảm thấy chơi rất vui.
Tầm mắt anh đảo qua đảo lại phần eo bị áo khoác che khuất của lão đại, híp híp mắt, nghi ngờ nói: “…… Cũng không cho mang súng.”
“……” 
Nguyễn An An đã từng sống cùng mẹ trong căn phòng nhỏ, lúc trước thời điểm rời đi cũng mang theo ảnh chụp, thậm chí trong thư phòng của Lâm Tùng Bách, phòng ngủ của bà ngoại cũng bày rất nhiều ảnh chụp của Lâm Dao.
Thời gian chưa từng khắt khe với bà.
Nhiều năm như vậy, hầu như không nhìn thấy dấu vết trên mặt Lâm Dao, dường như bà vẫn là cô công chúa nổi tiếng Thanh Thành thích cười như xưa.
Phía trước được Cố Quyết đưa lên lầu, máy móc bước vào cửa, trong toàn bộ quá trình đầu óc Nguyễn An An đều trống rỗng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy người trong phòng, cảm xúc trong lòng mới bộc phát.
Cô há miệng thở dốc, muốn nói lời nói gì đó nhưng nước mắt lại chảy xuống trước một bước.
Nguyễn An An đã suy nghĩ rất nhiều lần, kỳ vọng về một người thật lâu thật lâu cuối cùng khi gặp lại sẽ mang tâm tình như thế nào.
Cô cho rằng mình sẽ vô cùng sung sướng, thậm chí là trực tiếp mất đi lý trí.

Nhưng mà tới khi chân chính trải qua cô mới biết được…… Tuy rằng trong lòng tràn trề vui vẻ, tuy nhiên chóp mũi vẫn chua xót như cũ, nước mắt giống như vòi nước bị bật mở, trào ra bên ngoài hốc mắt.
Từ ngày Nguyễn An An trưởng thành tới nay chưa từng liên tục rơi nước mắt quá một phút, nhưng hôm nay đã bỏ xa một phút, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ.
Nhiều năm trước, pháp luật đã phán định Lâm Dao tử vong, những người khác bao gồm cả bà ngoại, ông ngoại cũng đã chấp nhận kết quả này.
Nhưng trước nay Nguyễn An An chưa từng cảm thấy bà thật sự “Tử vong”.
Mỗi năm tới ngày Lâm Dao bị phán định là tử vong, bầu không khí ở Lâm gia đều phá lệ trầm thấp, chỉ có Nguyễn An An là tâm lặng như nước.
Mặc kệ ai nói gì, mặc kệ ai làm gì.
Không phải không xúc động, mà là bởi vì cô chưa từng có một giây phút nào cảm thấy Lâm Dao không còn trên nhân thế.
Nói thần giao cách cảm cũng được, mù quáng tự tin cũng tốt, Nguyễn An An vẫn luôn cảm thấy mẹ cô chỉ mất tích mà thôi…… Về phần lâu như vậy vẫn không có tin tức, TV đài báo đều có những trường hợp người mất trí nhớ mười mấy năm sau mới khôi phục được ký ức, vì sao chuyện như vậy lại không thể phát sinh trên người mẹ cô?
Không nghĩ tới.
Lý do mà khi còn nhỏ cô sắp xếp cho mẹ, trời xui đất khiến lại thành sự thật.
“Thực xin lỗi……”
Đây là câu nói được Lâm Dao nói nhiều nhất trong đêm.
Lâm Dao vẫn ôm chặt cô nói chuyện, giống như cái ôm mềm mại ấm áp khi còn nhỏ mỗi lần bà ôm cô kể chuyện xưa.
Cũng là chuyện xưa, nhưng lần này lại là câu chuyện trong nhiều năm được cô đọng thành những lời nói ngắn ngủi.
Ở trong trí nhớ của Nguyễn An An, sau khi Lâm Dao lên núi, một đi không trở về. Mà nghe xong lời nói của Lâm Dao, cô mới phát hiện kỳ thật chuyện xưa này vô cùng đơn giản.
Năm đó Lâm Dao lên núi cùng mấy người trong trấn, bà trượt chân ngã xuống một triền núi đặc biệt chênh vênh.
Mọi người chia nhau ra hành động, thời điểm đám người phát hiện ra không tìm thấy bà lúc ấy đã qua vài tiếng đồng hồ.
Triền núi kia rất dốc, không có khả năng đi bộ xuống dưới tìm người, mọi người lại phải phí thời gian một phen, đầu tiên là xin giúp đỡ từ đại đội cứu hộ trong trấn, rồi sau đó lại gọi điện thoại báo nguy tìm người, lúc ấy đã qua một ngày một đêm, tất cả mọi người đều không thu hoạch được gì.
Lâm Dao cũng không lăn xuống tận dưới chân núi, bà bị mắc kẹt trên một tảng đá nằm nhô ra, phần đầu bị thương nặng lâm vào trạng thái hôn mê, sau đó được người cứu đi.
Bởi vì bà không lăn xuống dưới chân núi nên đương nhiên nhân viên cứu hộ không thu hoạch được gì.
Chẳng qua, giống như bị thương ở phần đầu sau khi bị tai nạn xe cộ dẫn đến việc mất trí nhớ. Sau khi Lâm Dao tỉnh lại, trí lực không biến mất nhưng lại hoàn toàn quên mất mình là ai.
“Mẹ biết trí nhớ của mình không hoàn chỉnh, sau này khi cuộc sống ổn định, mẹ đã không ngừng trị liệu, nhưng mà……”
Quá trình thật sự vô cùng thống khổ mà hiệu quả lại cực nhỏ.
“Thỉnh thoảng mẹ sẽ nhớ lại một chút, sau đó quên, rồi lại nhớ, trải qua rất nhiều rất nhiều lần lặp lại như vậy……” Dừng một chút, Lâm Dao nói “Trong buổi tối hôm trước, mẹ nằm mơ, một giấc mơ rất dài.”
Nguyễn An An hít hít cái mũi “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Lâm Dao mỉm cười “Sau đó, mẹ liền trở lại nơi này tìm con đó.”
Hai người im lặng hồi lâu.
“Không thể tham dự vào quá trình trưởng thành của con …… mẹ xin lỗi.” Lâm Dao lại đỏ mắt, thanh âm run rẩy “Những chuyện đã qua không có cách nào bù đắp được, nhưng mẹ vẫn muốn thỉnh cầu con, hãy để mẹ được tham dự vào cuộc sống sau này của con.”
Nguyễn An An lại muốn khóc.
Nguyễn An An chưa bao giờ tin rằng Lâm Dao đã qua đời, cô luôn tin tưởng chắc chắn rằng nếu không phải vì yếu tố bất khả kháng, mẹ cô không có khả năng không trở lại tìm cô.
Cho nên cô chưa từng có giây phút nào oán hận Lâm Dao.
Ngoại trừ nhớ mong, cô chỉ hy vọng Lâm Dao có thể sống thật tốt ở đâu đó trên thế giới này.
Nguyễn An An nghẹn ngào không nói nên lời, cô gật đầu lia lịa, Lâm Dao duỗi tay sờ lên gương mặt cô.
Ngón tay lành lạnh, chạm vào da thực thoải mái: “Con gái mẹ…… Lớn lên thật xinh đẹp.”

Những lời này nháy mắt đưa Nguyễn An An trở về thời thơ ấu.
Người mẹ trẻ tuổi mỹ mạo thắt cho cô con gái nhỏ bím tóc thời thượng nhất toàn trấn, rồi sau đó hôn “Bẹp” một tiếng lên gương mặt cô bé, tận hết sức lực mà khích lệ: “An An của chúng ta thật xinh đẹp, quả thực là một tiểu công chúa!”
Con gái thích nhất nhân vật tiểu công chúa trong truyện cổ tích, nghe được lời khích lệ như vậy,  cô bé vui vẻ mắt to lấp lánh tỏa sáng.
Ánh mặt trời tiến vào từ song cửa sổ, khiến bức tranh trong trí nhớ nhuộm đẫm màu sắc ấm áp, mỗi một góc mỗi một chỗ đều như bừng sáng lên.
Cả hai người đều nhớ rõ cảnh tượng hạnh phúc này.
Mặc dù phần lớn ký ức thời thơ ấu của Nguyễn An An đều mơ hồ rời rạc, nhưng cô vẫn nhớ rõ mẹ mình là người rất thú vị. Ví dụ như bà sẽ thường xuyên nói ra những từ ngữ kinh người dọa đến các dì các chị gái sợ hãi, cũng sẽ thường xuyên nói ra một số lời nói cô nghe không hiểu.
Sau khi khóc xong, cách xa nhau mười mấy năm, vốn dĩ cứ tưởng rằng giữa hai người sẽ có chút mới lạ xấu hổ. Nhưng cuối cùng hai người vẫn bị hai đề tài “Người cứu mẹ là ai” và “Sau khi mất trí nhớ đã phát sinh chuyện gì” hấp dẫn.
“Ông ấy là Thẩm Nguyên.”
“Ban đầu em không nhớ nổi tên của mình, ông ấy hỏi mẹ thích chữ gì, khả năng tiềm thức ăn quá sâu, mẹ nói đồng dao dao…… vì vậy cho tới nay, mẹ vẫn luôn được người ta gọi bằng cái tên Thẩm dao.”
“Chúng ta sống ở dưới chân núi, gần đó có một ngôi làng nhỏ.”
“Kỳ thật mẹ là người không có chí lớn, trước kia mẹ đã từng nói với con, chắc hẳn con nghe không hiểu cũng không nhớ rõ, chí hướng của mẹ đương nhiên là thiên sứ áo trắng…… Nề hà bị ông ngoại con ép học kinh doanh. Nhưng vì sở thích, mẹ vẫn sẽ vụng trộm học tập, cũng từng đăng ký học lớp điều dưỡng.”
“Lúc ấy thời điểm ông ấy cứu mẹ, đầu mẹ bị thương, nhưng từ khi mẹ tỉnh lại cứ cách mấy ngày trên người ông ấy lại có vết thương…… Mẹ đã cứu ông ấy, mẹ cũng không ngờ mẹ thật sự dám xuống tay.”
“Chúng ta sống ngây người ở đó hơn một năm, sau này Thẩm Nguyên đưa mẹ rời đi, mẹ mới biết được nguyên nhân ông ấy ngủ đông, cũng phát hiện ra ông ấy là……”
Lâm Dao thả nhẹ thanh âm nói mấy chữ.
Nguyễn An An sợ ngây người.
Tuy rằng thời điểm Cố Quyết thẳng thắn nói hết mọi chuyện cô cũng từng tức giận không còn lời nào để nói, đồng thời cảm thấy thẹn vì hành vi của mình.
Nhưng cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn câu chuyện tình yêu tuyệt vời nhất hẳn là câu chuyện 《Vợ chồng đoạt giải Oscar 》của cô và Cố Quyết.
Không nghĩ tới…… Nơi này còn có《Cô vợ nhỏ mất trí nhớ x Tà thiếu 》.
Có thể là biểu tình của Nguyễn An An quá mức khiếp sợ, Lâm Dao thở dài, đỡ trán “Mẹ biết con không tiếp thu được…… con thật sự tin tưởng mẹ bị mất trí nhớ, mẹ đã vô cùng vui vẻ rồi, chuyện sau này con cứ coi như chuyện cổ tích là được rồi……”
“Cũng không tới mức không tin” Nguyễn An An vẫy tay “Kỳ thật, quá trình yêu đương của con cũng vô cùng kỳ quặc, con ——”
“Ừ, chuyện này mẹ biết” Lâm Dao vừa nhớ tới lại không nhịn được muốn cười “Chồng con vừa nói hết với mẹ rồi.”
Nguyễn An An đột nhiên im bặt.
“???”
Cô sửng sốt một chút, sau đó buột miệng thốt ra: “Anh ấy nói hết với mẹ? Mẹ biết chồng con là ai sao? Từ khi nào……”
Lâm Dao: “Vừa rồi lúc con và ông ngoại con đứng cùng nhau, không thoát thân được, mẹ đi tìm chồng con hàn huyên một lát……”
“Sau đó anh ấy nói?” Nguyễn An An dừng một chút, không thể tưởng tượng được “Toàn bộ???”
Lâm Dao gật đầu: “Ừ, đứa nhỏ này cũng thật buồn cười, nó còn đặt tên cho câu chuyện của hai đứa là 《 Osc……”
“Được rồi.”
Nguyễn An An lập tức ngắt lời bà “…… Con biết rồi.”
Nếu không phải giá trị vũ lực không đủ, Nguyễn An An quả thực muốn treo Cố Quyết lên mà đánh.
Người này rốt cuộc vì sao miệng lại rộng như vậy chứ?????? 
Đêm nay xác định là một đêm không ngủ.
Thời gian kế tiếp Nguyễn An An đưa Lâm Dao trở lại Lâm gia, thời điểm ông bà ngoại và Lâm Dao ôm nhau khóc nấc, trong nhà hai bảo mẫu từng chăm sóc Lâm Dao cũng nhịn không được mà ở bên cạnh gạt nước mắt.
Chuyện lớn như vậy ở trước mặt, việc cô và Cố Quyết tiền trảm hậu tấu lãnh chứng dường như đã trở nên hoàn toàn không quan trọng.
Hơn nữa ——
Đại khái khoảng hơn một giờ sau, thời điểm Lâm Dao dẫn theo vị lão đại nhân vật chính trong câu chuyện 《Cô vợ nhỏ mất trí nhớ x Tà thiếu》đứng trước mặt Lâm Tùng Bách, nét rưng rưng trong ánh mắt Lâm Tùng Bách còn chưa kịp biến mất, ông vỗ đùi “Con hiện tại đúng là có năng lực!”
“……”
“Lúc trước kết hôn không nói cho ba! Hiện tại kết hôn ba cũng không biết!” Lâm Tùng Bách vừa ngẫm lại liền tức muốn chết “Con có biết không, con còn di truyền lên người con gái con? Nguyễn An An kết hôn, thế nhưng cũng không nói cho ba!!!”
Nguyễn An An ở bên cạnh lôi kéo cánh tay Cố Quyết, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Người bị giáo huấn biến thành Lâm Dao, mình lại trở thành người xem diễn.
Nếu không phải bà ngoại kịp thời ngăn cản, Lâm Tùng Bách còn muốn nói tới sáng.
Sau khi ông hơi nguôi giận một chút, bắt đầu dò hỏi: “Chứng minh thư và sổ hộ khẩu của con đều tìm được trong phòng con, con kết hôn bằng cách nào?”

“Cái này sao……” Lâm Dao nghiêng đầu, chỉ về phía Thẩm Nguyên: “Ba hỏi anh ấy ý.”
Thân phận Thẩm Nguyên rất đặc biệt, thời điểm nghe đến tên Lâm Tùng Bách vẫn chưa nhớ lại, sau nhiều lần ám chỉ ông mới biết con gái dẫn trở về một nhân vật lợi hại cỡ nào.
Ông cũng không thật sự hỏi Thẩm Nguyên, chỉ “Hừ” một tiếng, không tiếp tục đề tài này.
Trận khôi hài kéo dài tới 3h sáng.
Cuối cùng thời điểm Cố Quyết lái xe đưa cô về nhà, Nguyễn An An còn cảm khái với anh “Anh biết không? Trước kia em đọc rất nhiều tiểu thuyết, em luôn cảm thấy mẹ em là nữ phụ trong kịch bản……”
Bởi vì trong tình huống bình thường, nếu nữ chính dẫn con gái rời đi, cuối cùng nam chính đều truy thê gấp gáp muốn chết. Tuy nhiên chuyện này lại không phù hợp với tình huống của 2 mẹ con cô, cho nên vốn dĩ Nguyễn An An cho rằng mẹ mình là nữ phụ một mình nuôi con.
Không nghĩ tới mẹ cô đúng thật là nữ chính.
Chẳng qua trong câu chuyện này, chỉ thay đổi nam chính mà thôi.
Từ tra nam đổi thành Long Ngạo Thiên cấp bậc lão đại, quả thực là một sự thay đổi ngược chiều gió, nhân vật truyền kỳ, chiến thắng cuộc sống.
Cố Quyết nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Lão đại đúng là lão đại, truyền kỳ thì truyền kỳ, nhưng……
“Nói đến nói đi, anh vẫn thích 《Vợ chồng đoạt giải Oscar 》của chúng ta hơn……”, anh cười nói “Câu chuyện của bọn họ cũng quá khấp khuỷu đi, em xem, chúng ta ngọt ngào biết bao nhiêu nha.”
“………” -
Chuyện Lâm Dao trở về Thanh Thành căn bản không có người biết, nhưng Lâm Dao giáo huấn mấy tiểu nha đầu thiếu hiểu biết, tiếng gió vẫn truyền từng chút một ra ngoài.
Chỉ cần trở về hỏi ba mẹ mình “Lâm Dao là ai”, câu trả lời nhận được không có một trăm câu thì cũng 80 câu.
Nhưng điều này chỉ giới hạn trong giới thượng lưu.
Trong mắt thế nhân, với những sinh viên đang kỳ nghỉ đông, điều bắt mắt nhất trong mấy ngày này đương nhiên là loạt sản phẩm“Phồn Lâm” được tung ra thị trường của Lâm thị.
Sau cuộc họp báo ra mắt sản phẩm, bởi vì bỏ ra số tiền lớn để chế tác video quảng cáo cao cấp, cộng thêm kết hợp tuyên truyền cùng《 Lục giới 》, tổng lượng tiêu thụ của loạt sản phẩm Phồn Lâm trên website chính thức đã vượt quá 1 vạn trong vài giờ đầu tiên, hết ngày đầu tiên tổng lượng tiêu thụ đã vượt quá mười vạn, vượt quá mong đợi của bất kỳ chương trình nào.
Một tuần sau, với tư cách là giám đốc mới nhậm chức, Nguyễn An An trải qua giai đoạn bận rộn nhất kể từ khi bước chân vào công ty tới nay, mỗi ngày đến công ty từ sớm, bận rộn tới 7-8h tối mới có thể về nhà. Ngược lại Lâm Tùng Bách giao toàn bộ trọng trách cho cô còn mình lại ở nhà hưởng thụ niềm vui đoàn viên cùng vợ và con gái.
Nguyễn An An bận rộn năm ngày liên tục, mỗi ngày cô đều đưa Cố Quyết tới Lâm gia ăn tối. Mãi cho đến cuối tuần, cuối cùng cô cũng có thời gian chuyển nhà.
Nói thật, ở lâu một nơi thật sự sẽ có tình cảm, phòng nhỏ có chỗ tốt của phòng nhỏ, Nguyễn An An đã quen với việc cho Bổn Bổn ăn trong căn phòng nhỏ hẹp, tới lúc dọn đi cũng vô cùng luyến tiếc.
Cố Quyết còn an ủi cô: “Căn hộ này cũng đứng tên anh, sau này em lúc nào cũng có thể trở về.”
Dù sao đây cũng là nơi hai người yêu nhau kết hôn và phát sinh rất nhiều “Lần đầu tiên” ở nơi này…….
Nhưng có người không cảm thấy như vậy.
Hoặc có thể nói…… Có một con mèo không cảm thấy như vậy.
Tuân thủ nguyên tắc làm mọi thứ vì con trai nên hai người vẫn thu thập số lượng hành lý không nhiều lắm tới khu biệt thự Lâm Giang, tổng cộng chỉ có hai rương hành lý, nhưng có tới một nửa là đồ vật của Bổn Bổn.
Thời điểm ở trên xe, Bổn Bổn cực kỳ phấn khích, phảng phất như nó đã biết trước bọn họ định đi đâu, không ngừng nhìn lên nhìn xuống.
Mãi cho đến khi Cố Quyết đậu xe vào ngoại viện của biệt thự, sau khi nhảy xuống xe Bổn Bổn liền đứng ở trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự xinh đẹp này.
Một khắc kia, Nguyễn An An cảm thấy dường như mình thấy được rất nhiều cảm xúc đan chéo nhau từ trên người một con mèo.
Ví dụ như khổ tận cam lai.
Cũng nhờ lần chuyển nhà này Nguyễn An An mới biết được, đồ vật của Bổn Bổn mà cô từng nhìn thấy chỉ là sợi lông trên thân trâu mà thôi.
Nó không phải dọn đồ từ căn hộ của hai người, mà còn phải dọn đồ từ khu chung cư cao cấp của Cố Quyết nữa.
Trong chung cư của Cố Quyết có nhiều đồ vật của Bổn Bổn hơn, tất cả đều là đồ lớn, Nguyễn An An nhìn chiếc xe chở đồ phía sau, nghe anh giới thiệu, cô trợn mắt há hốc mồm.
“Đây là máy hút mùi…… anh gọi nó là máy hút mùi phân thối.”
“Đây là quạt thông gió, không sai, cũng phục vụ cho việc ị phân của nó.”
“Đây là máy sấy lông cho mèo……”
“Đây là cầu thang trượt của Bổn Bổn.”
Nguyễn An An nhìn Bổn Bổn hưng phấn bên chân, nó nhìn thang trượt, bàn đu dây, từng món đồ chơi của mình từng bước từng bước được dọn vào căn phòng lớn như vậy ……
Bổn Bổn kích động quay đầu lại kêu: “Meo $v$!!!”
Nó trừng to mắt, mỗi một sợi lông trên người đều thể hiện sự hạnh phúc, tựa như sắp được bay lên thiên đường.

 


Bình luận

Truyện đang đọc