LANG GIA KHÔNG CÓ BẢNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cảnh Diễm, là ta không tốt! Ta sớm nên nói cho huynh biết, vô luận như thế nào, cõi đời này Tiểu Thù cũng sẽ không lừa huynh, Hoàng trưởng huynh của huynh sẽ không hại huynh. Ở thế gian này, huynh vẫn còn người chí thân. Ở nơi Kim Lăng phong vân quỷ quyệt này, chúng ta cùng huynh đứng chung một chỗ. Dù cho thiên hạ to lớn, năm tháng qua lâu thì chúng ta cũng chưa bao giờ quên huynh. Sau này, nơi nào có chúng ta, nơi đó chính là nhà của huynh.”



Có lẽ quãng thời gian niên thiếu quá mức rực rỡ, liền khiến cho cuộc sống trong mười hai năm này vô cùng vô vị. Nhưng mà, Lâm Thù trước ngày hôm nay chưa từng nghĩ qua, với Tô Diễm mà nói, há chỉ có mười hai năm yếu ớt? Một buổi sáng tỉnh mộng, ngay cả chính mình là ai cũng không biết, thiên hạ này trời cao biển rộng, nhưng bản thân lại bất lực tựa như anh hài.

Lâm Thù liền đau hơn một phần, đau vì nỗi đau của y.

Nhớ đến nhung mã thiếu niên, Bắc cảnh gió lớn, chiến kỳ bay phấp phới, bố y quấn trong thiết giáp, hàn băng như sắt. Đảo mắt nhìn sang, cỏ cây thưa thớt, tầm mắt mênh mông, một người cường tráng như tuấn mã, xinh đẹp tựa bạch vân, vạn không phải bộ dạng thống khổ trước mặt.

Chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ, lấm tấm. Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, quả thật muốn đốt bỏng lòng Lâm Thù. Đôi mắt kia cho tới bây giờ cũng đều hết sức chân thành, nhìn hắn tha thiết, chỉ là hiện tại, y lại chắp tay thi lễ, nói, “Lâm huynh, là ta sai!”

Lâm Thù nhìn y thật sâu, bất động.

Tô Diễm lại nói, “Lâm huynh đối đãi ta chân thành, ta cũng không phải là không biết. Mở miệng tổn thương huynh là sai lầm của ta, mong Lâm huynh lượng thứ ta!”

Thần sắc Lâm Thù hơi động.

“Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng trong lòng ta đã xem Lâm huynh là chí hữu.”

Dứt lời, Tô Diễm xá dài đến mức thấp nhất. Y nói xong những lời này, trong tâm còn có một nửa ngưỡng mộ cùng hổ thẹn chưa xuất ra, nhưng y không cần phải nói thì Lâm Thù cũng hiểu. Cũng bởi vì phần ăn ý này, phảng phất lại có một cổ đau đớn theo gân cốt tứ tán ra. Lâm Thù nhìn đôi môi Tô Diễm cóng đến tím bầm, nhưng lại cứ muốn đứng trước mặt hắn, cùng hắn nói xong mọi chuyện. Cuối cùng, hắn không dằn được thương xót trong lòng, dang tay ôm lấy Tô Diễm.

Thân thể Lâm Thù nóng hổi, trên y sam lại dính mưa, một lạnh một nóng áp vào người càng khổ sở. Tô Diễm nới lỏng khẩu khí đang ngăn ở cổ họng, liền không tự chủ mềm oặt, gần như tê liệt trong lòng Lâm Thù. Lâm Thù vội vàng phản ứng kịp thời, bế người đi vào trong, gấp rút phân phó Lê Cương đi tìm Yến đại phu.

Vào trong phòng, Lâm Thù mới nhớ hắn thường không đốt lửa, đốt một địa long[1] trong ngày mùa đông cũng ngại nóng, vì vậy liền gọi người mang chậu than đến. Tô Diễm đã hoàn toàn không còn ý thức, để mặc Lâm Thù an trí. Hắn cởi trung y ướt đẫm của mình, thay một bộ sạch sẽ, sau đó xoay người cởi luôn y phục Tô Diễm, cảm nhận được khung xương của thanh niên trong ngực mình thật sự quá mức gầy.

Y phục trên người Lâm Thù lay động một chút, hắn dứt khoát đem Tô Diễm ôm vào lòng để sưởi ấm. Mặc dù vậy, một hồi lâu sau Lâm Thù cũng cảm thấy rùng mình, mới phục hồi lại tinh thần, thật thấp giọng gọi, “Cảnh Diễm…”

Người kiên định như Lâm Thiếu tướng quân, cho dù đối mặt với côn gậy trách mắng của phụ soái cũng chưa từng rơi lệ, nhưng giờ khắc này, lại nhỏ xuống vài giọt nước mắt.

Trong lòng hắn bây giờ hỗn loạn, như có nghìn vạn con ngựa chạy qua, lao nhanh như sấm, nhất thời cảm thấy phải nổi giận, nhưng lại không biết giận cái gì, nhất thời cảm thấy tinh thần suy sụp, không giống chủ tâm của hắn ngày thường, nhất thời lại nghĩ tới những lời của Cảnh Diễm vừa rồi, thép luyện trăm năm cũng hóa thành mềm nhũn.

Thời điểm Yến đại phu bước vào thì Lâm Thù đã khóc giống như một hài tử. Điều này khiến cho cơn phẫn nộ chửi rửa góp nhặt ngập tràn trên đường đi của lão đại phu bị nghẹn lại ở cổ họng, thở dài hận thiết bất thành cương[2]. Ông cầm lấy cổ tay Tô Diễm trong lòng Lâm Thù, sờ hai cái vào mạch, liền cảm thấy yên tâm, than thở nói, “Lại là náo loạn mà ra!”

“Yến thúc, công tử ngài…”

“Chỉ là cảm lạnh thôi. Hiện tại vạn hạnh vẫn còn chưa sốt cao, tạm thời không chết được.”

“Vậy cũng còn tốt…”

“Tốt?” Tay Yến đại phu ghim châm xuống, lời nói không loạn, “Hàn khí vào phổi, chỉ là dựa vào phế mạch yếu kém trước giờ, e rằng muốn tìm chỗ kém hơn cũng không ra. Nộ khí hại gan, bi hỉ hại tim, chờ tim gan tì phổi cùng nhau thương tổn… Lận Thần hả? Hừ, Đại La thần tiên cũng cứu không được! Đợi Diêm Vương tới nhận đi!”

Liệt Chiến Anh bị dọa sợ, lập tức ngậm miệng. Người trong phòng thấy Lâm Thù cũng không nói lời nào nên ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chờ đến khi Yến đại phu châm cứu xong, đưa tay sờ cổ tay Lâm Thù, một tiếng ‘ôi’ vang lên, không khí bên trong phòng mới hơi thoải mái.

“Ngươi làm sao nóng như vậy?” Yến đại phu vừa nói vừa bắt mạch cho Lâm Thù, “Chẳng lẽ ngươi vừa mới phát sốt? Không giống…”

“Ta từ nhỏ đã thế, Yến lão tiên sinh phí tâm.” Lâm Thù hướng mặt về mọi người, nhưng vẫn như cũ không buông người trong ngực ra, chỉ nói, “Thuốc xin cứ việc phân phó người của Lâm phủ. Cảnh Diễm sợ lạnh, nên ta sẽ ở đây coi chừng y.”

Đánh giá tình trạng của hai người, vẻ mặt Yến đại phu liền giận dữ, lại cảm thấy ‘lò sưởi’ Lâm Thù quả thật tốt hơn so với chậu than, buộc lòng phải coi như không có gì, phẩy tay áo ly khai. Người trong phòng theo đó tản đi, lưu lại Liệt Chiến Anh thế nào cũng không chịu rời khỏi. Lâm Thù lắc đầu một cái, ra hiệu cho Lê Cương đang muốn mạnh mẽ cưỡng chế Liệt Chiến Anh ra ngoài, “Để hắn ở nơi này đi! Ngươi ra ngoài nói với Mục Thanh, chuyện đêm nay đã đè xuống, vậy thì bí mật này không được nói ra. Khi Cảnh Diễm vừa tỉnh lại, lệnh Vệ Tranh nhập cung bẩm báo bệ hạ, bái thỉnh ngài hạ cố Lâm phủ, gặp Cảnh Diễm một chút.”

“Hả?” Lê Cương cả kinh, “Thiếu tướng quân!”

“Đi ngay!” Thần tình Lâm Thù bi thương đau đớn, “Việc đã đến nước này, đã là địch trong tối ta ngoài sáng thì người ngoài sáng tự có biện pháp ngoài sáng. Ta không muốn giấu giếm Cảnh Diễm nữa.”

Lê Cương chưa bao giờ nhìn thấy qua vẻ dịu dàng của Lâm Thù lúc này, trong lòng cảm động lạ thường, liền lĩnh mệnh rời đi.

Từ lúc Lê Cương đi xa, Liệt Chiến Anh vẫn ngồi xổm một bên. Lâm Thù do dự trong chốc lát, cuối cùng nói, “Liệt thiếu hiệp có thể làm hộ tại hạ một chuyện được không? Cũng là vì Cảnh Diễm.”

Liệt Chiến Anh biết người trong lời nói của Lâm Thù chính là Tô Diễm, bèn cứng cổ trả lời, “Ngươi nói đi!”

“Ta biết vị Lận Thiếu các chủ kia có lưu lại nội ứng bên cạnh Cảnh Diễm, xin Liệt thiếu hiệp giúp ta liên lạc bọn họ, nhất thiết phải để Lận Thiếu các chủ sớm ngày vào kinh.”

Liệt Chiến Anh nghe vậy liền cả kinh, ngẩng đầu cùng Lâm Thù đối mắt, thấy ánh mắt tràn đầy thê lương của người này hoàn toàn không giống thời điểm nói chuyện với Lê Cương khi nãy, rồi lại tựa như khổ sở càng sâu. Hắn nhớ tới bóng lưng của Lâm Thù ở Mục vương phủ, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác tôn kính khó thể nói rõ. Người này sợ rằng thật sự là hảo hữu năm đó đã chờ đợi công tử gia nhà hắn, hoặc giả còn hơn như thế, bất luận ra sao, đều là bốn chữ ‘tình thâm ý trọng’.

Như thế, có lẽ Lâm Thù đối với tâm tư của công tử gia nhà hắn có thể hiểu được vài phần. Càng thân cận càng so đo, càng mật thiết càng không thể khoan dung, núi càng cao thì nghĩ nước chảy càng dài, lòng người bất quá lớn cỡ nắm tay, tình cảm chứa đủ, vốn nguyện không có một phân tạp chất.

Sợ rằng người thông minh sắc sảo như Lâm Thù đều không có ngoại lệ, huống chi công tử gia nhà hắn một lời nhiệt tình, đối với người, đối với chuyện chỉ biết chân thành đối đãi, tính bướng như trâu. Trước kia không bằng hữu, ở Lang Gia Sơn chỉ có Lận Thần phóng túng, không tránh khỏi cơn giận trong lòng tự nhiên phát tiết, khiến cho hổ thẹn từ bên trong đến mức phải khăng khăng đến tận cửa nói lời xin lỗi. May mà cõi đời này một nhân vật như Lận Thần cũng trêu chọc không được hỏa khí lớn như thế của công tử gia nhà hắn, nào ngờ lại có một Lâm Thù.

Liệt Chiến Anh năm đó là một thiếu niên bơ vơ, được Tô Diễm nhặt về từ Đông Hải, võ công thừa hưởng từ Lận Lão các chủ, quanh năm ở bên cạnh Tô Diễm và Lận Thần, nhạy bén tất nhiên có. Mặc dù hắn không biết nội tình rốt cuộc là như thế nào, nhưng cũng biết tình cảnh trước mắt thật hiểm trở và Lâm Thù tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với công tử gia của hắn. Ngược lại Lận Thần chậm chạp lề mề như vậy, cuối cùng lại náo hơn mấy trận, sợ rằng thật chỉ có thể thuận theo Lận Thần, để hắn đưa công tử gia về Lang Gia Sơn.

Liệt Chiến Anh tự có phán đoán của mình, trước hết là lấy lợi ích của Tô Diễm làm mục tiêu. Giờ phút này hắn đã nghĩ ngợi minh bạch, liền hồi đáp, “Được, ta lập tức đi tìm bọn họ.”

“Cẩn thận.”

Ánh mắt Lâm Thù hơi di động, coi như là cảm tạ. Liệt Chiến Anh ôm quyền thi lễ, bước ra khỏi cửa. Sự tình đến đây coi như là an bài thỏa đáng, Lâm Thù nhắm mắt hồi tưởng tình hình ở bờ biển mấy tháng trước, mặc cho trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng ôm Tô Diễm ngủ mê mệt.

Một đêm ngon giấc.

Bệnh lần này của Tô Diễm đại khái đúng như lời của Yến đại phu, chính là trạng thái hư nhược bình thường của cơ thể. Ba ngày sau, y tỉnh lại khi trời quá Ngọ, cơn mưa thu đầu tiên của Kim Lăng đã ngừng, tức thì lại lạnh một chút. Trời sáng thật tốt, Tô Diễm muốn chống tay ngồi dậy, lại phát hiện hai tay bị người siết chặt. Thanh âm người nọ trầm thấp, mơ hồ hàm chứa nhẹ nhàng, “Đã tỉnh?”

Trên tay truyền tới nhiệt độ rất cao, Tô Diễm nhận ra đây là Lâm Thù. Trận tranh cãi nửa đêm hôm ấy hiện rõ mồn một trước mắt, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ buộc lòng đáp một tiếng, “Ừ.”

“Đến đây, uống chút nước ấm.” Lâm Thù đỡ Tô Diễm dậy, từ trên chậu than lấy ấm trà, nước đổ ra thật sự là nước ấm, từng chút từng chút đút cho Tô Diễm, “Nếu vẫn còn mệt mỏi thì hãy ngủ thêm một chút. Vệ Tranh đã đi đưa tin rồi, trước khi mặt trời lặn huynh trưởng sẽ đến thăm huynh.”

“Huynh trưởng?”

“Huynh hôm đó không phải nói muốn gặp huynh trưởng sao? Mười hai năm trước, huynh ấy còn là Kỳ vương, năm năm trước đăng cơ, hôm nay phải gọi bệ hạ. Nhưng ta nghĩ huynh ấy sẽ càng vui lòng nếu huynh chỉ gọi huynh ấy bằng hai tiếng ‘huynh trưởng’ mà thôi.”

“Không phải, ta…”

“Cảnh Diễm, là ta không tốt!” Lòng bàn tay Lâm Thù nóng hổi, giống như sự thành khẩn trong ánh mắt hắn, “Ta sớm nên nói cho huynh biết, vô luận như thế nào, cõi đời này Tiểu Thù cũng sẽ không lừa huynh, Hoàng trưởng huynh của huynh sẽ không hại huynh. Ở thế gian này, huynh vẫn còn người chí thân. Ở nơi Kim Lăng phong vân quỷ quyệt này, chúng ta cùng huynh đứng chung một chỗ. Dù cho thiên hạ to lớn, năm tháng qua lâu thì chúng ta cũng chưa bao giờ quên huynh. Sau này, nơi nào có chúng ta, nơi đó chính là nhà của huynh.”

Những lời này nói ra quá mức khẩn thiết, Tô Diễm không biết làm gì để trả lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâm Thù, trong khoảnh khắc, bật ra hai chữ đã lâu không gọi:

“Tiểu Thù…”

~*~

Lại nói đến hoàng cung.

Đầu tiên, Tiêu Cảnh Vũ biết được chuyện Mục vương phủ bị ám sát, giận đến tím cả mặt. Vị Lương đế trẻ tuổi từ khi thành niên lấy được phong tước đến nay luôn tu thân dưỡng tính, thường ngày ôn hòa, đây là lần đầu tiên nổi giận như thế. Hắn hận không được lập tức xử trảm hai tên giang hồ đạo chích kia, nhưng vì biết hai kẻ này là đầu mối, sử dụng tốt thì chính là một bó tiễn nhọn, không động được. Vì vậy, hắn phái người theo dõi chặt chẽ phủ Tạ Ngọc, lại triệu Ngôn tiểu hầu gia vạch ra một lý do để báo với Lỵ Dương Trưởng công chúa. Còn chưa bố trí ổn tất cả thì lại nghe toàn cảnh Tô Diễm và Lâm Thù tranh chấp, hắn lập tức nắm lấy vạt áo người đến báo cáo là Mục Thanh, bãi lui tả hữu, trách mắng, “Trẫm xem ngươi hay là sớm ngày trở về Vân Nam đi! Nghê Hoàng bảo trẫm thay muội ấy chiếu cố ngươi một chút, nhưng trẫm vô năng, chiếu cố không được ngươi!”

“Cái này… Cái này không phải hoàn toàn do thần!” Mục Thanh vùng vẫy nói, “Lâm Thù ca cũng không nói với thần người đó là Thất điện hạ thì thần làm sao nghĩ đến? Lại nói Cảnh Diễm ca cũng quá bướng bỉnh, không trách tỷ tỷ thần năm đó gọi huynh ấy là Trâu… Ôi ôi ôi, thần sai rồi! Bệ hạ tha mạng!”

“Mục, Thanh!”

Mắt nhắm lại, hạ quyết tâm, Mục Thanh cứng cổ nói, “Được! Chỉ cần không nói cho tỷ tỷ thần biết, dù ngài có đánh thần, dù là cùng Lâm Thù ca hợp sức đánh thần, thần cũng nhận!”

“Hừ!” Lương đế cười lạnh, “Trẫm không dám thay mặt Quận chúa trách mắng ngươi.”

“Thần thật sự sai rồi, còn chưa được sao…” Mục Thanh méo miệng, tâm tư chuyển một cái, “Còn có, tin tức của Hiến vương và Dự vương điện hạ cũng qua nhanh đi. Nếu không phải Dự vương điện hạ ở trong phủ thần bắt gặp Thất điện hạ thì e rằng chẳng có mấy chuyện sau này.”

“Không cần nói sang chuyện khác! Cuộc thi Hương năm nay, ngươi phải nộp mười bài sách luận. Nếu trong mười cái tên thi Đình mà không thấy tên ngươi, trẫm liền đem phu tử nổi danh trong kinh thành đóng gói cùng ngươi, đưa về Vân Nam!”

Tiền cảnh quá mức đáng sợ, Mục Thanh run lập cập, không dám tiếp tục giảo biện. Hắn tạ ân trong cực kỳ đau xót, sau đó vội vàng rời khỏi ‘Tu La Điện’ này.

Tiêu Cảnh Vũ phát tác với Mục Thanh xong, trong lòng liền ‘thăm hỏi’ đến hai vị đệ đệ bất tỉnh tâm kia. Hắn hiểu tính tình của Hiến vương, tâm tư âm mưu dương mưu[3] đều không có, thành tích bình thường, một bụng hoa thiên tửu địa, may mà có một mẫu phi hừng hực dã tâm, chính bản thân hắn cũng không muốn người khác quấy nhiễu nguyện tưởng phú quý nhàn vương của mình.

Về phần Ngũ đệ…

Nhớ đến thân thế của Ngũ đệ mà Tiên đế trước khi từ trần đã giao phó cho hắn, sắc mặt Tiêu Cảnh Vũ buồn bã, liền căn dặn thuộc hạ, “Đi điều tra một chút, Dự vương gần đây đã gặp những ai, còn có Tần Bàn Nhược ở trong phủ hắn!”

Trải qua chuyện này, Tiêu Cảnh Vũ cho dù không cần Lâm Thù báo lại thì cũng đã hạ quyết tâm phải đi Lâm phủ một chuyến. Chỉ là trùng hợp gặp được Vệ Tranh tiến cung lai thỉnh, nên hắn vội đi theo.

Vừa tới phủ thượng của Lâm Thù, liền thấy một cái bóng từ đỉnh đầu xẹt qua, một góc bạch y tung bay, một người thanh âm suồng sã lên tiếng, “Ôi chao, có phải Tiểu Phi Lưu nhớ ta nên vội vã tới tìm ta?”

Sắc mặt đương kim bệ hạ nhất thời xanh đen, trong lòng chắc chắn đây chính là vị ‘Lận Thiếu các chủ’ trong miệng Lâm Thù.

Hắn đột nhiên nhớ tới nguyên văn lời của Lâm Thù… Cẩu thíLận Thiếu các chủ.

Hoàn Chương  12

~oOo~

[1] – Đốt địa long: hiểu đơn giản là bên dưới căn phòng và bốn vách đều rỗng, có thể thông khí nóng hoặc đốt củi ở đó, như vậy bên trong phòng sẽ ấm áp. Nói tóm lại, đốt địa long là làm ấm nguyên phòng, chỉ những gia đình giàu có thời cổ đại mới sử dụng.

[2] – Hận thiết bất thành cương: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

[3] – Âm mưu dương mưu: trước tiên nói một chút về âm mưu, là có ý tứ âm thầm làm chuyện xấu. Như vậy, vậy âm mưu cùng dương mưu đều là muốn đạt tới mục đích nhất định. Chúng khác nhau ở chỗ, âm mưu có dấu vết để tìm, là sơ hở, còn dương mưu theo tình thế mà động, theo tình thế mà phát, không vết tích để tìm, so với âm mưu cao minh hơn, càng khó áp dụng. Dương mưu đem tất cả mưu kế đặt trước mặt mọi người, không có lý lịch, không có bí mật, hết thảy gần như trong suốt, cho nên không có sơ hở. Âm mưu là nghĩa xấu, dương mưu có thể là nghĩa tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc