LĂNG UYÊN CẦU MẶC

Sáng sớm, Tiêu Doanh Doanh vừa mới rửa mặt xong, liền nghe nha đầu đến thông truyền, mấy người trắc phu nhân đến thỉnh an.

Trắc phu nhân Tống thị từ nhỏ đã được Lý quý phi an bài hầu hạ bên người Túc Lăng Uyên, là người theo Túc Lăng Uyên lâu nhất, phân vị cũng cao nhất, trước khi Túc Lăng Uyên trọng sinh nàng là người hắn sủng ái nhất, khi chính Vương phi còn chưa vào cửa, nàng vẫn luôn là người cai quản nội trạch. Lúc này, nàng vận một bộ trang phục đỏ rực, đầu đội ngọc bích, thần thái sáng sủa, theo sau là hai người thị thiếp Dương thị, cùng An thị. Dương thị bận áo xanh nhạt, váy xanh, khiến người nhìn có cảm giác cao quý, An thị một thân hồng nhạt, thì lại có vẻ tinh xảo an tĩnh.

"Muội muội thỉnh an tỷ tỷ." Tống thị mở miệng đầu tiên, để thể hiện thân phận đặc quyền của một trắc phu nhân, gọi tỷ tỷ.

"Thỉnh an Vương phi." Dương thị, An thị cũng theo sau.

"Đều đứng lên đi." Tiêu Doanh Doanh liếc nhìn Tống thị một cái.

Từ sau ngày hồi môn, Vương phu nhân đã nói với Tiêu Doanh Doanh rằng, nếu muốn có được sự sủng ái của Túc Lăng Uyên, cần phải tìm được sở thích của hắn, thuận theo mà làm, còn phải nói Vương gia đem quyền quản gia giao lại cho nàng. Nhưng mà, Tiêu Doanh Doanh đã nhập phủ nửa tháng, quyền quản gia vẫn luôn do Tống thị nắm giữ, không có ý muốn buông tay. Tiêu Doanh Doanh biết nàng là người ở trong Vương phủ lâu nhất, tất nhiên không thể cùng nàng ta đối chọi gay gắt, phải tìm cơ hội hỏi thăm sở thích của Túc Lăng Uyên, nhưng mà trong khoảng thời gian này, đừng nói là cùng Túc Lăng Uyên nói chuyện, ngay cả gặp mặt nàng cũng không gặp được.

Tâm của Tiêu Doanh Doanh càng lúc càng nặng trĩu, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình, đã không thể tranh thủ được sự sủng ái của Vương gia, thì càng không thể mất đi quyền quản gia.

"Muội muội gần đây khỏe không?" Tiêu Doanh Doanh mở miệng trước tiên.

"Đa tạ tỷ tỷ lo lắng, muội muội rất tốt." Tống thị trả lời.

"Nga? Phải không? Xem sắc mặt của muội có vẻ không tốt, tỷ còn tưởng rằng muội làm việc quá vất vả." Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính: "Nhìn dung nhan của muội tiều tụy, bổn Vương phi cũng thật không đành lòng, không bằng....."

"Tỷ tỷ nói đùa, muội rất tốt." Ngươi mới tiều tụy, cả nhà ngươi đều tiều tụy.

"Bổn vương phi nhập phủ cũng đã gần một tháng, trong khoảng thời gian này muội muội đã giúp đỡ chuẩn bị tất thảy công việc lớn nhỏ trong phủ, nhân sự trong Vương phủ bổn Vương phi cũng đã chậm rãi quen dần, nên không nghĩ đến việc tiếp tục làm phiền muội muội." Tiêu Doanh Doanh dùng khăn gấm đè ở khóe miệng: "Hơn nữa, việc quản gia cũng nên là người danh chính ngôn thuận tới làm."

"Nơi nào phiền, vốn là việc mà muội muội cần phải làm, mệnh của muội chính là mệnh lao lực, Vương gia đem Vương phủ giao cho thần thiếp quản lý, thần thiếp nào dám làm việc thất trách. Vương phi mới đến, hẳn là nên lấy thân thể làm trọng, không nên làm việc vất vả." Tống thị cắn chặt răng đáp, không chịu nhượng bộ, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Việc này cũng là ý tứ của Vương gia nha." Danh chính ngôn thuận thì sao? Cũng không bằng một câu nói của Vương gia.

Tiêu Doanh Doanh tức đến ngứa răng. Quả là không phải kẻ tốt lành gì, còn dám nói đến chuyện bản thân ả được Vương gia sủng ái. Thấy Tống thị trước sau cũng không chịu buông bỏ, Tiêu Doanh Doanh bèn không tiếp tục nói nữa.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên nặng nề.

"Vương phi có biết, gần đây Vương gia thường đi đến......" Dương thị đang im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Vương gia thường đi đến đâu?" Tiêu Doanh Doanh thật sự là rất muốn biết được hướng đi, cùng sở thích của Túc Lăng Uyên, nhất thời cũng không quá chú ý đến dáng vẻ của mình.

"Thiếp nghe nói, vài ngày này Vương gia ra phủ.....Đều đi đến một nơi ở Thành Nam....Gọi là Ngọc Lam Uyển....." Biểu tình Dương thị bắt đầu trầm xuống.

"Hẳn là một nhà làm ngọc?....." Tống thị cũng bắt đầu nổi lên hứng thú.

"Không phải.....Là....Là tiểu quan......" Sắc mặt Dương thị trở nên khó coi.

"Cái gì?!!!" Tiêu Doanh Doanh kinh hãi.

"Vương gia, sao đột nhiên lại.....Yêu thích nam phong?" Tống thị không thể tin được.

"Thiếp cũng chẳng rõ, việc này còn phải phiền các vị tỷ tỷ....."

"Không sai.....Ngàn vạn lần cũng không thể để những kẻ không đứng đắn kia bước vào Vương phủ....."

.......

Từ đầu đến cuối An thị đều không hé răng lấy một lời, phảng phất như những chuyện này không có quan hệ gì đến nàng.

Lúc này, Túc Lăng Uyên đang ở bên trong Ngọc Lam Uyển, ôm một nam tử trong lòng, tay ôm chặt eo, biểu tình kích động, đầu lại ở trước ngực người kia cọ cọ: "Hoàng huynh, huynh về rồi....."

".....Như thế nào, nửa năm không gặp, đệ lại trở nên ấu trĩ như vậy?" Túc Lăng Đào vô cùng khó hiểu, sau liền kéo giãn khoảng cách với Túc Lăng Uyên: "Nghe nói đệ đã thành thân, huynh không thể cùng đệ chúc mừng, đã thành thân, sau này làm việc không thể cứ hấp tấp vội vàng nữa."

"Đệ chỉ là nhớ hoàng huynh....." Túc Lăng Uyên có chút ủy khuất.

"Thôi, không nói nữa. Nghe nói, là đệ chủ động xin phụ hoàng ban hôn?"

"Đúng vậy."

"Huynh nhất định phải đi xem đệ muội, để coi là vị mỹ nhân xinh đẹp như thế nào nha."

"Không cần, đệ không thích ả, người đệ thích là đệ đệ của ả. Nhưng lúc đó y vẫn chưa quen biết đệ, đệ cũng không có cơ hội cùng y gặp gỡ, không có cách nào xin phụ hoàng ban hôn, vì vậy chỉ có thể nương theo Tiêu quý phi, chỉ có thể nghĩ ra cách vòng vo này....."

".....Đệ sao có thể làm ra việc hồ nháo như vậy!" Nghe xong lời nói của Túc Lăng Uyên, Túc Lăng Đào không khỏi tức giận.

Túc Lăng Uyên mở to hai mắt nhìn Túc Lăng Đào, tựa như một con chó to lớn đang chịu ủy khuất. Sau một chén trà nhỏ, Túc Lăng Đào cuối cùng thỏa hiệp.

"Vậy bước tiếp theo đệ muốn làm gì? Thường đi đến phủ tướng quân? Cùng y làm loạn, sau đó tiếp y vào phủ?"

"Không cần, đệ chỉ cần chờ đợi.....Hắc hắc......" Cười như một tên ngốc.

Tam hoàng tử:.....Đầu óc của đệ đệ hình như có chút vấn đề?

"Đúng rồi, hoàng huynh, lần này huynh đi cứu tế có thu hoạch được gì không?" Nói đến việc chính, biểu tình của Túc Lăng Uyên liền thu liễm.

"Lần này thật đúng là phát hiện ra không ít chuyện đáng nghi...." Túc Lăng Đào cũng trở nên nghiêm túc: "Lần lũ lụt tại Đông Nam này tương đối nghiêm trọng, huynh mang theo lương thực cùng tiền cứu tế đến rất nhiều địa phương, phát hiện có rất nhiều đồng ruộng tốt đều bị hủy, nạn dân ăn được bữa có bữa không."

"Quả thật giống y như tình huống lúc bẩm báo lên triều đình."

"Không sai, nhưng mà sau khi huynh ở đó hơn hai tháng, mực nước dần rút đi. Liền phát hiện ra một việc, kỳ thật trừ bỏ huyện Phúc Xuyên, huyện Phúc Khang, huyện Khang Thành, ngoại thành huyện Kiến Khang gặp thiên tai nghiêm trọng, những khu vực lân cận khác ruộng tốt bị phá hủy chỉ chiếm khoảng một phần ba."

"Nói như vậy, nếu như đem lương thực những khu vực lân cận phân phối thích hợp, chỉ huy thỏa đáng, thì đã có thể cứu tế bốn khu huyện bị thiên tai nghiêm trọng nhất....."

"Không sai, cho nên huynh hoài nghi, lũ lụt lần này làm tất thảy mười hai huyện thiếu lương thực, đói chết khắp nơi, là vì có người cố ý nuốt trọn kho lương."

"Biến thành cục diện như vậy, chỉ sợ là cùng với tri phủ, thông phán, những huyện lệnh khác khó tránh khỏi quan hệ!"

"Đúng vậy, đệ có biết tri phủ Việt Châu cùng thông phán là người nơi nào không?"

"Chẳng lẽ? Là....."

"Huynh ngẫu nhiên biết được tri phủ Việt Châu - Lương Văn Tài, thông phán Việt Châu - Hà Vân Sinh đều là đồng hương Liễu Châu, hơn nữa lấy việc Lương Văn Tài chỉ là một tên tri phủ nhỏ nhoi muốn một tay che trời là không có khả năng, khẳng định là ở trong kinh thành có người làm chỗ dựa cho bọn họ, thậm chí là cấu kết với nhau làm việc xấu."

"Nếu bọn họ có thể cùng người ở trong kinh có quan hệ, vậy sợ là Công bộ thị lang Tả Đỗ phải đứng mũi chịu sào.....Nhưng mà quá mức rõ ràng, nếu việc này có thể để cho người khác dễ dàng phát hiện như vậy....." Thần sắc Túc Lăng Uyên ngẩn ra một chút: "Liễu Châu? Có quan hệ với lương thảo.... Còn có..... Binh bộ! Không nói đến Binh mã, trước nói lương thảo, chỉ cần bọn họ cùng người ở binh bộ âm thầm cấu kết, là có thể khống chế nguồn cung ứng lương thảo, nhân tiện gom tiền!"

"Không sai, vậy Binh bộ thị lang kia, là Túc Lăng Tiềm.....Cữu Cữu.....Tiêu Việt." Tiêu thị nguyên quán là ở Liễu Châu.

Túc Lăng Uyên trở nên nghiêm túc, nghĩ đến việc đời trước hắn ở Tây Bắc bại trận, còn không phải là do nguồn cung lương thảo xảy ra vấn đề sao..... Như vậy vừa thấy, Túc Lăng Tiềm với Tiêu Việt khó thoát khỏi liên can.

"Đáng tiếc, chúng ta lại không có bằng chứng, tất cả đều là phỏng đoán, nếu muốn điều tra họn họ, sợ là việc không dễ dàng......" Túc Lăng Đào nhíu mày.

"Việc này còn cần phải bàn kỹ hơn, trước tiên đệ sẽ phái người âm thầm điều tra, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không có biện pháp nào tốt.....Phải rồi, hoàng huynh, địa điểm lần sau chúng ta gặp mặt sợ là phải đổi......"

"Đệ.....Bị người theo dõi?"

"Đúng vậy, là người trong phủ của đệ, đệ cố ý làm vậy, muốn bắt lấy người ở phía sau màn."

"Được, vậy đệ phải cẩn trọng vạn phần."

Túc Lăng Đào đi rồi, Túc Lăng Uyên liền từ trên người ảnh vệ biết được, người theo dõi hắn là gã sai vặt tên Nguyên Sinh, là người bên cạnh Dương thị.

Dương thị? Chẳng lẽ Phụ hoàng đối với hắn nổi lên lòng nghi ngờ?

Trên danh nghĩa Ngọc Lam Uyển ở kinh thành là nơi thu hút đám tiểu quan đến đây làm "việc", nhưng trên thực tế đây là nơi bồi dưỡng ám trang, cũng là nơi ngẫu nhiên bí mật gặp mặt của Túc Lăng Uyên cùng Túc Lăng Đào. Túc Lăng Uyên hạ quyết tâm, nhanh chóng phân phó cho toàn bộ thám tử rút khỏi Ngọc Lam Uyển chờ lệnh.

Vừa ra khỏi cửa gặp một khúc cua, Túc Lăng Uyên liền đâm vào một người. Hắn vừa cúi đầu nhìn, nháy mắt liền sửng sốt.

"Hàm.....Ngạch.....Tiêu công tử, thật trùng hợp....." Thần sắc Túc Lăng Uyên nháy mắt hoảng loạn, nhưng vẫn nhẹ nhàng vịn vào người đối phương, làm cho y ổn định thân mình.

Hôm nay, Tiêu Mặc Hàm đi thành Nam đến một nhà họa phường, đem bức họa chính mình vẽ gửi bán lấy chút tiền, bởi vì Vương phu nhân vẫn luôn âm thầm cắt xén chi phí của y. Lúc đi trên đường, y vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ làm sao để trả lại khối mặc ngọc cho Túc Lăng Uyên, liền không chú ý đâm vào người khác, ngẩng đầu lên nhìn, còn không phải là người mà y đang nghĩ đến sao?

"Là thảo dân lỗ mãng, va phải Vương gia....." Tiêu Mặc Hàm quay đầu nhìn lại, Ngọc Lam Uyển?

Túc Lăng Uyên vội vàng ngăn cản tầm mắt của Tiêu Mặc Hàm, có tật giật mình nói: "Ta......Ta không phải......Ngươi đừng hiểu lầm......"

"Vương gia không cần phải giải thích với thảo dân, đây là..... Chuyện vô cùng bình thường......Vương gia, không có việc gì nữa, thảo dân cáo từ......" Tiêu Mặc Hàm chắp tay, rời đi.

Trong lòng Tiêu Mặc Hàm cảm thấy chua xót, rõ là đã hạ quyết tâm trả lại khối mặc ngọc cho người nọ, từ đây hai người sẽ không còn liên quan, nhưng mà vừa trông thấy đối phương liền luyến tiếc đem ra, muốn nhìn thấy hắn thêm vài lần nữa. Nhìn thấy hắn từ trong tiểu quan quán bước ra, tâm tình liền trở nên mất mát.....Rất muốn tiến đến chất vấn, hỏi hắn có còn nhớ rõ y hay không, nhớ rõ ngọc bội này không......Nhưng mà lại sợ phải nghe thấy đáp án......

Túc Lăng Uyên nhìn bóng dáng cô đơn của Tiêu Mặc Hàm, cắn chặt hàm răng.

Cái ám trang này là kẻ nào chọn. Cho dù có kéo ra ngoài treo lên đánh vẫn không thể nào hả giận!

Lần sau nhất định phải cùng Hàm nhi giải thích rõ ràng mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc