LÃNH CHỦ TẬN THẾ


Gần tiểu khu, nơi có nhiều tài nguyên nhất chính là siêu thị.

Ở đó chất đầy hàng hóa, đầy đủ các loại, hàng tồn kho còn nhiều hơn chục cửa hàng nhỏ xung quanh cộng lại.
Có điều nguy hiểm cũng tỷ lệ thuận với lợi ích, rất đông người âm thầm theo dõi siêu thị.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Lăng quyết định đi thử một chuyến.

Nói không chừng có thể đục nước béo cò, nhặt được vài thứ.

Còn nếu không lấy được gì thì coi như đi dạo, tuần tra địa hình.
“Cái thứ này nhìn thì chẳng có bao nhiêu nhưng cầm theo nặng muốn chết tao.”
Bốn gã đàn ông vừa mới phiêu lưu xong, đang trở về trại, vừa đi vừa nói
chuyện: “May là cả đám đều khỏe mạnh, bằng không đi được nửa đường đã mệt sấp mặt rồi.”
Vân Lăng theo bản năng liếc mắt nhìn Hộ Vệ Giáp một cái.

Khuôn mặt phổ thông không có gì đặc biệt, nói không chừng gặp một lần là quên luôn.
Nhưng cô vẫn không yên tâm.
Suy nghĩ một lát rồi đi vào nhà kho lấy một miếng vải đen đưa cho Hộ Vệ Giáp: “Bịt lại đi.”
“Vâng.” Hộ Vệ Giáp rất nghe lời, lập tức lấy miếng vải đen che mặt lại.
Vân Lăng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng hài lòng: “Đi thôi, đến siêu thị.”
Hộ Vệ Giáp yên lặng đi theo.
**
“… Trong siêu thị có hơn bảy mươi người, chủ siêu thị tên Dư Huy.

Giữa trưa hôm qua có quái vật xông vào, là anh ta tổ chức cho bảo vệ phản kích lại.

Anh ta cũng là người đầu tiên phát hiện ra thẻ cảm ứng có thể học được kỹ năng.” Dọc theo các cửa hàng, Tề Trường An cúi đầu quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy.
“Sau khi dọn dẹp quái vật, Dư Huy dẫn người niêm phong siêu thị lại, chỉ chừa một cửa ra vào.”
“Bất cứ ai xông vào cướp hàng trong siêu thị đều bị anh ta đánh.

Nghe ý của anh ta giống như định canh giữ ở siêu thị, chờ cứu viện tới.”
Ngón trỏ của anh Vu nhẹ gõ lên mặt bàn, rất lâu sau mới hỏi: “Siêu thị có bao nhiêu người?”
Tề Trường An không dám nói dối: “Lúc tôi rời khỏi đó thì có mười bốn người học được kỹ năng.”
Không chờ anh Vu hỏi lại, anh ta liền vội vàng bổ sung: “Chỉ là vận may tốt mà thôi, may mắn nhặt được kỹ năng cấp C, không có tác dụng mấy.


Trong mười bốn người đó còn có ba cô gái.”
Ánh mắt chị Yến sắc lạnh như dao: “Mày có ý kiến gì với nữ giới?”
Tề Trường An giật mình phát hiện bên phía đối phương có phụ nữ, vì thế cuống quít lắc đầu: “Tôi không nói tất cả người chơi nữ, chỉ nói 3 người trong siêu thị kia.

Lúc chiến đấu, họ nấp vào một bên… Không khác gì người bình thường.”
“Nói cách khác thì chỉ có 11 người có khả năng chiến đấu.” Anh Vu tổng kết lại: “Chúng ta ít người nhưng năng lực mạnh.

Bọn họ nhiều người, sức chiến đấu giống nhau, tổng thực lực hai bên coi như ngang bằng.”
Khi nói chuyện, ánh mắt như có như không mà liếc về một bên, thở dài cảm khái: “Nếu có người mạnh hỗ trợ thì có thể nắm chắc phần thắng rồi.”
Trong góc, một người tay cầm cung gỗ, dáng người cao lớn, khuôn mặt kiên nghị như tạc tượng, anh nghe vậy thì lẳng lặng suy nghĩ, cũng không lên tiếng.
Anh Mạnh thiếu kiên nhẫn, đợi được một lúc đã nóng nảy thúc giục nói: “Lục Xuyên, được hay không thì nói một câu, nhanh lên!”
Người được gọi là Lục Xuyên không trả lời, ngược lại cất giọng hỏi Tề Trường An: “Nghe qua thì thấy hoàn cảnh siêu thị có vẻ không tồi, vì sao lại chạy ra?”
Tề Trường An cười chua xót: “Tôi thì không sao nhưng còn có vợ con ở nhà.”
“Tôi đề nghị mọi người thành lập một đội nhỏ để tìm người, Dư Huy lại nói tình hình trước mắt không rõ, ra khỏi siêu thị không chỉ khó tìm người mà còn dễ gặp nguy hiểm.”
“Vì mọi người không thống nhất ý kiến nên tôi bèn mang theo lương khô chạy ra ngoài.”
Ai ngờ vừa mới ra ngoài thì đã bị bắt, còn bị ép khai ra tình hình bên trong siêu thị.

Vì mạng sống, Tề Trường An chỉ có thể phối hợp.
Thật ra lúc này anh ta cũng rất hối hận.
Dư Huy đã sớm khuyên nhưng anh ta lại không nghe, còn cảm thấy Dư Huy nhát gan sợ phiền phức, không có trách nhiệm.

Sau khi bị bắt mới biết, đối phương phân tích không sai.
Tình thế không ổn, nên ở lại chờ đợi.

Nóng vội sẽ không cứu được người nhà, chỉ mất mạng vô ích mà thôi.
Tiếc là bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Sống hay chết đều nằm trong tay người khác.
Lục Xuyên suy xét hồi lâu, cuối cùng nói: “Tôi đồng ý hợp tác.

Điều kiện là không gây thương tích cho người khác, lấy một ít vật tư rồi đi.”
“Vậy mới được chứ.” Anh Vu cười tủm tỉm nói: “Tình cảnh đang hỗn loạn, người có năng lực tụ tập lại với nhau mới có thể sống tốt hơn.”

“Chúng ta thương lượng phương án hành động rồi lập tức xuất phát.”
“Cái kia…” Tề Trường An ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Tất cả những gì tôi biết tôi đã khai hết rồi, có thể thả tôi đi không?”
Anh Mạnh cười nhạo: “Thả mày đi? Để mày trở về báo tin à?”
Nói xong, lấy con dao ra lập tức đâm chết người.
Lục Xuyên nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.
Chị Yến lơ đễnh ngắm nghía móng tay, trên thực tế cô ta vẫn luôn quan sát.

Thấy Lục Xuyên lộ vẻ không vui, cô ta nắm chặt Quyền Trượng, ra đòn phủ đầu: “Đóng Băng!”
Chân Lục Xuyên đóng băng ngay lập tức, tốc độ di chuyển và tốc độ ra đòn giảm 20%.
Mắc bẫy rồi!
Lục Xuyên nhanh chóng phản ứng lại, kéo cung móc lấy mũi tên, lập tức bắn ra, nhanh gọn và dứt khoát.
Một tiếng “Ầm” vang lên, vách tường xuất hiện một lỗ thủng lớn, xuyên thẳng ra ngoài đường.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh Mạnh xông lên phía trước.

Con dao đâm vào vai Lục Xuyên.

Miệng vết thương rất sâu, máu chảy không ngừng.
Cùng lúc đó, anh Vu kéo dây cung móc lấy mũi tên.

Dây cung được thả ra, mũi tên bay về phía mục tiêu với tốc độ cực nhanh.
Chị Yến giơ Quyền Trượng lên: “Quả Cầu Lửa!”
Lục Xuyên nhanh chóng rút lui, đồng thời kéo cung phản kích.
Mũi tên bay thẳng về phía hai mắt, anh Mạnh phải tạm né đi.
Mũi tên, và cầu lửa đánh trúng mục tiêu liên tiếp, Lục Xuyên kêu lên một tiếng, bước chân vẫn không ngừng, tiếp tục lùi lại.
Không ngờ chạy được hai bước đã bị hơn mười người chặn đường.
Thấy con mồi bị bao vây xung quanh không có chỗ trốn, anh Vu ung dung bước ra, trên môi vẫn nở nụ cười vô hại: “Mày chết chắc rồi nhóc con à.”
Chị Yến nói: “Gϊếŧ nó sẽ rớt ra trang bị cam, sau đó đi cướp siêu thị, chúng ta cũng thoải mái sống qua ngày.”
Lục Xuyên lạnh mặt: “Tìm tôi giúp đỡ hóa ra là để gϊếŧ người cướp trang bị.”
“Bây giờ mới nhận ra à? Chậm quá đó.” Chị Yến cười khẽ.
“Sắp chết rồi còn nhiều lời? Ra tay đi!” Anh Mạnh chê đồng đội quá mất thời gian, cầm dao lao ra trước.
Lục Xuyên không nhiều lời, nhanh chóng cầm mũi tên.

Mũi tên đóng băng, làm chậm 30% tốc độ di chuyển của kẻ thù.
Mũi tên thiêu đốt, trúng mục tiêu thì ngọn lửa sẽ quấn lấy người, mỗi giây tạo thành 5 điểm sát thương ma pháp.
Mũi tên xuyên thấu, vượt qua phòng thủ, tạo thành sát thương bạo kích.
Bắn một phát ba mũi tên, anh Mạnh không tránh được, chết ngay tại chỗ!
Về phần Lục Xuyên, vết thương bị đâm trên vai nhanh chóng kết vảy, có dấu hiệu hồi phục rõ rệt.
Biến cố xảy ra đột ngột, anh Vu chị Yến đều kinh ngạc đến ngây người, những người bao vây bốn phía không khỏi sợ hãi.
“Bọn mày sẽ chết trước mặt tao.” Lời còn chưa dứt, Lục Xuyên đã lấy ra 3 mũi tên phát nổ, lại bắn ra cùng lúc.
“Đóng Băng! Quả Cầu Lửa! Hỏa Tiễn Ma Thuật!” Chị Yến nóng nảy, bất chấp mana tuột dốc mà ném ra kỹ năng.
“Hai Liên Kích!” Anh Vu vừa bắn tên vừa tung kỹ năng.
Mũi tên bay ra nổ mạnh.
Mặc dù tốc độ di chuyển của Lục Xuyên bị hạn chế nhưng thân thủ vẫn rất linh hoạt.

Anh né tránh Nhị Liên Kích nhưng dính phải sát thương phép, thế mà lại không chết!
Một khi có sơ hở sẽ lấy ra mũi tên từ giỏ tên màu cam để tấn công.
Từng người một ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Rốt cuộc sắc mặt anh Vu cũng thay đổi: “Má nó! Rốt cuộc giới hạn HP của thằng này là bao nhiêu? Tại sao dính đòn nhiều như vậy mà nó vẫn không sao?”
Nếu là người khác thì đã chết hai ba lần rồi!
Mà Lục Xuyên càng đánh càng hăng, vết thương tự nhiên từ trung bình trở thành vết thương nhẹ.
“Câm miệng! Mau đánh đi!” Chị Yến phẫn nộ rống lên.
Thời gian ban đầu mana sẽ bị hạn chế, mà thiếu mana chính là một vấn đề khá nghiêm trọng đối với pháp sư.
Hơn nữa, chị Yến lại liên tục sử dụng kỹ năng khiến đầu đau như búa bổ, có vẻ đã mất sức chiến đấu.
Anh Vu khổ không nói nên lời.
Ban đầu anh ta gặp một số Yêu Tinh trong trò chơi, vì tiện chạy trốn nên đã học kỹ năng Tốc Hành, Giảm Sát Thương và Phòng Ngự.

Còn kỹ năng tấn công chỉ có một, chính là Nhị Liên Kích.
Ngày thường nếu sử dụng cung tên tím, kết quả tương đối khả quan.

Nhưng hiện tại lại gặp phải Lục Xuyên di chuyển quá linh hoạt, khó mà bắn trúng, càng khỏi nói tới thương tích trên người.
“Sợ cái gì? Cùng nhau lên, bao vây nó lại!” Anh Vu vừa bắn tên vừa nói: “Ai gϊếŧ được Lục Xuyên sẽ ngồi lên vị trí của Mạnh Hạo!”
Nghe vậy ai ai cũng thầm tính toán trong lòng.

Anh Vu, chị Yến, anh Mạnh, ba người họ hợp lực lại cũng chưa gϊếŧ được, bọn họ xông thì có ích gì? Bởi vậy ai cũng coi như gió thoảng qua tai, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng cũng có người động tâm.

Lúc trước Lục Xuyên ở trong trạng thái hoàn hảo đương nhiên không đụng nổi anh.

Nhưng bây giờ anh đã bị thương chẳng phải là thời tới rồi hay sao?
Nghĩ vậy, bọn họ rục rịch muốn ra tay.

Nhìn xung quanh có thể thấy toàn bộ nhất cử nhất động của mọi người.

Lục Xuyên vừa chạy vừa kéo cung, chỉ trong nháy mắt đã có thêm hai người bị bắn chết.
Bầu không khí đình trệ, tình thế giằng co.
Anh Vu rất tức giận.

Nếu không phải sợ cấp dưới làm phản nên cấm bọn họ học kỹ năng thì giờ này, mỗi người ra một đòn là Lục Xuyên đã chầu trời từ lâu!
Anh ta suy nghĩ rồi bật kỹ năng Tốc Hành thu hẹp khoảng cách hai bên, định sử dụng thuộc tính siêu cao của cung tím để ép gϊếŧ.
Tim Lục Xuyên chùng xuống, anh định bỏ chạy.
“Đóng Băng!” Chị Yến dùng hết chấm mana cuối cùng ngăn cản đối thủ bỏ trốn.
“Nhị Liên Kích!” Anh Vu sử dụng kỹ năng.

Ngay lúc bắn ra đã biết đòn này nhất định bắn trúng.
Anh ta mỉm cười đầy tự tin, đến cả phát biểu cảm nghĩ sau khi thắng cũng đã nghĩ xong rồi, ai ngờ một người thình lình vụt ra từ trong một góc, giơ khiên chắn đến trước người Lục Xuyên.
Mũi tên đánh trúng khiên tròn khiến tay Vân Lăng đau buốt.
Nụ cười cứng đờ, anh Vu vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cô làm cái mẹ gì vậy?!”
Tại sao mục tiêu không chết, ngược lại anh ta còn bị trọng thương!
“Dùng kỹ năng.” Vân Lăng mặc kệ anh ta, ra lệnh cho Hộ Vệ Giáp.
“Loạn Côn.” Hộ Vệ Giáp khua múa cây gậy hiện dư ảnh, thoáng cái đã đánh chết anh Vu.
“Chạy đi!”
Không biết là ai hô to một tiếng, những người khác lập tức bỏ chạy như ma đuổi, tứ tán khắp nơi.
Chị Yến thấy vậy cũng xoay người định chuồn.
Lục Xuyên không chút do dự lấy tên ra.
Trúng phải ba mũi tên, chị Yến lập tức ngã xuống, trang bị rơi đầy đất.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại ba người Vân Lăng, Hộ vệ Giáp và Lục Xuyên.
Lục Xuyên lùi về sau một bước: “Cảm ơn đã giúp đỡ.

Nếu cô muốn thì có thể lấy mấy thứ này đi, nếu thiếu lương thực thì tôi có rất nhiều đồ dự trữ trong nhà.”
Bản thân Vân Lăng cũng là người thận trọng, vừa thấy đối phương lén lút kéo giãn khoảng cách liền biết anh đang nghĩ gì: “Đừng lo, tôi không có ác ý.”
Vì để biểu hiện thành ý của mình, cô đưa cây cung tím vừa rơi xuống ra: “Anh là xạ thủ à? Cung cho anh đấy.”
“Tại sao?” Lục Xuyên không nhận.
“Ngày hôm qua ở công viên, cung gỗ, kỹ năng cấp S, Châm Gai.” Vân Lăng liên tục nói ra mấy từ ngữ mấu chốt: “Có nhớ tôi là ai không?”
Thần kinh căng thẳng của Lục Xuyên thoáng thả lỏng: “Hóa ra là cô.”
“Tôi không thích mắc nợ người khác, chúng ta huề nhau.” Vân Lăng nhặt trang bị lên, để lại cung tím.

Sau đó vẫy vẫy tay, dẫn Hộ Vệ Giáp đi về phía siêu thị.
Lục Xuyên nhặt cung tím lên, thở dài: “Trùng hợp tôi cũng không thích nợ ân tình của người khác.”


Bình luận

Truyện đang đọc