LÃNH TÀN HOAN


Xảo ngộ: Tình cờ gặp
Sắp tới năm mới, trên quan đạo chỗ nào cũng có người, xe hướng tới, sau năm nam đây là lần đầu tiên Nhâm Phiêu Linh xuống núi, lúc này thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, trong lòng tự nhiên vui thích.
Nàng chậm rãi tiêu sái, thưởng thức phong cảnh bên đường, bộ dáng rất tiêu dao. Bỗng nhiên tầm mắt của nàng bị chiếc xe ngựa xa hoa phía trước hấp dẫn, chỉ thấy xe ngựa kia trước sau đều có nha hoàn, chính giữa còn có võ sĩ bảo vệ, xem ra người ngồi bên trong nhất định rất quan trọng.
Nhâm Phiêu Linh mặc dù tò mò thân phận người trong xe, nhưng nàng biết mình không thể nhìn chằm chằm người khác như vậy, bởi vì như vậy sẽ tìm đến phiền toái không cần thiết, nhất là loại vừa nhìn đã biết gia thế hiển hách này.
Thu liễm, bước nhanh mà đi, Nhâm Phiêu Linh vội vàng biến mất ở giữa đường, nàng phải mau chút gấp rút lên đường, bằng không trước khi trời tối cũng không vào được thành.
Bóng đêm mờ mịt, hàn lộ thật sâu, Nhâm Phiêu Linh ỉu xìu tiêu sái giữa núi rừng, gục đầu, vẻ mặt uể oải, sự thật không thể nghi ngờ nói cho chúng ta biết, nàng lạc đường.
“Ai.. Xuất sư bất lợi a!” Nàng nhìn trời, thở dài, nhìn xuống chung quanh, cuối cùng chọn một gốc cây đại thụ tươi tốt đi tới. Tinh tượng cho thấy nửa đêm sẽ có mưa lớn, tuy rằng không có chỗ tránh mưa, nhưng tìm nhiều lá cây đại thụ che chắn chung quy còn hơn cái gì cũng không có.
Nhâm Phiêu Linh trèo lên cây, lựa chọn vị trí thoải mái nằm xuống. Nửa đêm, mơ mơ màng màng bị tiếng người đánh thức, chỉ nghe dưới tàng cây gầm lên giận dữ: “Cuồng đồ lớn mật, cư nhiên dám cướp kiệu của thượng thư phủ.”
Thượng thư phủ? Nhâm Phiêu Linh vừa nghe lời này, không khỏi mở to mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện, trước mắt không phải chính là xe ngựa mà ban ngày nàng nhìn thấy sao? Sao nó cũng chạy đến chỗ núi rừng này? Bởi vì gặp qua, nên Nhâm Phiêu Linh lúc này cũng không nhịn được vểnh tai nghe.
Chỉ thấy giữa đêm khuya, một giọng nói trêu tức truyền đến, “Hừ !Quản cái gì thượng thư phủ? Tướng quân phủ? Ở trong mắt ta đều tính cái rắm!” Theo tiếng khinh thường kia, một bóng trắng đạm cười từ giữa bóng râm đi ra.

“Người phương nào tới” Nhóm thủ vệ vừa thấy người đến lập tức đề phòng, tất cả đều rút ra binh khí.
“Hãy xưng tên ra, bằng không đừng trách các huynh đệ chúng ta không khách khí!” Thủ vệ cầm đầu nhảy lên xe ngựa, dùng cơ thể của chính mình chặn cửa xe.
“A! Sợ quá!” Nam tử áo trắng nghe vậy, chợt lấy ra cây quạt phía sau, trời rất lạnh nhưng lại không sợ lạnh, tao nhã tự mình quạt, nhưng lại chọc cười Nhâm Phiêu Linh trên cây, nàng mở một đôi mắt to, con mắt vẫn không lay động nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, nhìn biểu hiện kế tiếp của hắn.
Lúc này, không biết ai lại kêu to lên: “Hắn là Giang Vân Phi.” Tiếp theo, chỉ thấy nhóm thủ vệ một đám đều khẩn trương, gắt gao nắm vũ khí trong tay.
“Ngọc Phiến công tử Giang Vân Phi?” Thủ vệ cầm đầu nhíu chặt mày, giương mắt nhìn áo trắng nam tử, “Không biết các hạ lần này đi theo chúng ta, rốt cuộc là muốn như thế nào?”
“Muốn như thế nào? Ha ha—“ Chỉ thấy áo trắng nam tử nghe vậy, không khỏi cười ha ha, “Ta nói ngươi là thật không biết, hay là giả vờ không biết? Giang Vân Phi ta luôn luôn nổi tiếng hái hoa, ngươi thế nhưng hỏi ta lần này đi theo các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào!”
Hái hoa tặc? Y phục màu trắng là hái hoa tặc! Nhâm Phiêu Linh kinh ngạc nhìn nam tử, chỉ thấy dưới phong nguyệt người nọ vẻ mặt tuấn tú, nhất là cặp mắt đào hoa kia hẹp mà dài, trong đêm đen thần thái lộ vẻ phi dương, mười phần là một bộ dáng hồ ly.( A hồ ly nha, muốn săn 1 em về làm sủng vật qá ^00^)
Sau khi Giang Vân Phi tự giới thiệu, thu hồi ngọc phiến giá trị xa xỉ, vẻ mặt trêu tức tiêu sái tiến lên: “Nghe nói kinh thành đệ nhất mỹ nhân Lam Mộng Nghê đi qua nơi đây, Vân Phi ta đợi đã lâu, thật vất vả rốt cục trông mong mỹ nhân đến đây, người thị vệ đáng ghét này lại còn hỏi ta muốn làm gì? Ngươi nói ngươi đây không phải cố ý tổn hại danh dự ta. sao.”
Mộng Nghê tỷ tỷ! Nhâm Phiêu Linh vừa nghe lời này, lập tức ngồi dậy, vì để chứng thật suy nghĩ trong lòng, nàng trước lấy tĩnh xem bất biến.
“Giang Vân Phi to gan! Huynh đệ chúng ta thấy ngươi cũng là người có tiếng trong chốn giang hồ, lúc này mới đối với ngươi lễ nhượng, ngươi không cần một … mà … Lại rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ,đừng cho là các nhóm huynh đệ chúng ta sợ ngươi!” Thủ vệ đứng đầu hét lớn một tiếng, huy động kiếm trong tay, luồng gió lành lạnh thổi tới thân kiếm, kích khởi vô số hàn quang.

“Chút tài mọn!” Chỉ thấy áo trắng nam tử phất tay một cái, “Ba ba” vài tiếng, những thủ vệ vốn đang hoạt động, lập tức như cọc gỗ ngây ngẩn cả người.
“Cách không điểm huyệt.” Thủ vệ thấy thế kinh hãi, khi nhìn thấy nam tử từng bước một đến gần xe ngựa, hắn mặt xám như tro: “Giang Vân Phi, cầu ngươi đừng tổn thương tiểu thư, ngươi muốn ta như thế nào ta đều đồng ý đáp ứng.”
“Phốc—“ Khụ mạnh một tiếng, Giang Vân Phi buồn cười quay sang: “Ôm tiểu thư các ngươi, ta còn có thể cùng mây mưa một phen, ôm ngươi, ngươi nói ta có khả năng sao?”
“Ngươi !” Nhìn thấy khuôn mặt thủ vệ tức giận đỏ bừng, Giang Vân Phi bay nhanh vén rèm xe lên, chỉ thấy một đại mỹ nhân chim sa cá lặn lúc này đang ngồi ở bên trong, mặc dù thần sắc kích động, nhưng tổng thể coi như trấn tĩnh.
“Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân, phong thái chính là không đồng nhất! Ngươi xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, rõ ràng là sợ hãi muốn chết, lại cố gắng trấn định, tiểu bộ dáng này, thật sự là làm cho ta đau đến tận tâm.” Giang Vân Phi nghiền ngẫm nói, ánh mắt không kiềm được lưu luyến dừng trên khuôn mặt nữ tử.
Thật là Mộng Nghê tỷ tỷ! Trên cây, Nhâm Phiêu Linh cả kinh, nhưng nàng đảo mắt vừa nghĩ tình hình trước mặt, ánh mắt chợt lóe, xấu xa cười ra tiếng.
“Người nào!” Áo trắng nam tử nghe vậy quát lạnh một tiếng, khi hắn thấy người đến là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, không khỏi vuốt cằm, miệng cười mi khai, “Trời cao đối với Giang Vân Phi ta không tệ, cư nhiên một lần đưa tới hai cô nương! Tuy nói dáng người có chút gầy, nhưng dung mạo coi như xuất chúng!”
“Khanh khách—- Hồ Ly ca ca, ngươi cảm thấy người ta gầy sao?” Một thân ảnh hạ xuống, Nhâm Phiêu Linh thẳng tắp đứng ở trước xe ngựa, “Vị tỷ tỷ này thật khá nha! Hồ ly ca ca muốn bắt nàng về làm nương tử sao?”
“Hồ Ly ca ca?” Giang Vân Phi hứng thú nhìn vẻ mặt vô hại của thiếu nữ trước mặt, lông mày thanh tú không khỏi giương lên: “Tiểu nha đầu, Hồ Ly ca ca tên này ta không thích, không bằng ngươi gọi Vân Phi ca ca đi !”
“Không đâu! Người ta cảm thấy kêu Hồ Ly ca ca rất thích hợp với ngươi, ngươi xem mắt ngươi này, cùng Dung Địch lớn lên thật giống a.” Thiếu nữ cảm thán nói.

“Dung Địch là ai ?” Giang Vân Phi khó hiểu hỏi.
“Dung Địch a…. Chính là một con hồ ly a! Nhưng mà nó đã bị Tuyết tỷ tỷ đả bại, đã thật lâu không xuất hiện ở trên núi nữa.” Giọng nói thiếu nữ ngây ngô, làm cho những thủ vệ có mặt tại đây đều bật cười.
“Một con hồ ly!” Giang Vân Phi đầu đầy hắc tuyến, nhưng suy xét đối phương chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, liền ẩn nhẫn xuống, hắn tươi cười nói: “Nói vậy, Tuyết tỷ tỷ cũng là một con hồ ly?”
“Sai! Tuyết tỷ tỷ là lang! Hồ Ly ca ca ngươi thật ngốc, khó trách lại giống Dung Địch!”
“Phốc–“ Mọi người lúc này rốt cuộc nhịn không được, tuy rằng lúc này cơ thể bọn họ bị điểm huyệt, nhưng vẫn là có thể tự do phát ra tiếng.
“Tiểu nha đầu, ngươi dám nói bậy, cũng đừng trách ta không khách khí” Lúc này, Giang Vân Phi sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, sống hai mươi năm, còn chưa có nữ tử nào giỡn cợt hắn như thế, thế nhưng hôm nay lại là một tiểu cô nương gầy yếu như vậy.
“Được rồi, ta không nói nữa.” Thiếu nữ thấy vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng không quá một giây đồng hồ liền hưng phấn mở miệng: “Hồ Ly ca ca, ngươi chuẩn bị lấy vị tỷ tỷ này làm tân nương tử sao?”
“Lấy nàng?” Giang Vân Phi nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Giang Vân Phi ta đời này sẽ không lấy bất cứ nữ nhân nào.”
“Ngươi đã không cưới tỷ tỷ, vậy không bằng tặng nàng cho ta đi.”
Hả?
“Ngươi nói ngươi muốn nàng?” Giang Vân Phi nghe vậy vẻ mặt không thể tin, hắn kinh ngạc nhìn thiếu nữ, nghi hoặc nóo.
“Đúng vậy! Ta đem nàng gả cho ca ca ta làm tân nương tử.”

Thì ra là có chuyện như vậy!
“Thật sự?”
“Thật!”
“Hảo! Chúng ta đây một lời đã định”
“Một lời đã định!” Giang Vân Phi gật đầu đáp ứng, tay thon dài đang muốn giơ lên giữa không trung, không ngờ thiếu nữ lúc này kinh hô ra tiếng: “Hồ Ly ca ca, ngươi sẽ không tùy tiện như vậy chứ.”
Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt Giang Vân Phi khó hiểu, nhất thời làm ra vẻ khẩu khí nói: “Ngươi đứa nhỏ này, đã là một lời đã định, dù thế nào cũng phải đập tay tuyện thệ ch.”
“Ngươi thật đúng là lộn xộn.” Giang Vân Phi khẽ khiển trách, đổi lại hắn trước kia, căn bản không có khả năng để ý tới mục tiêu kế tiếp của mình. Mà hôm nay, nhìn thấy một đôi mắt to tròn trong suốt trước mắt, hắn mê mẩn, ma xui quỷ khiến vươn tay, nhưng khi đập tay liền bừng tỉnh nhận ra: “Tiểu nha đầu, ngươi hạ cái gì cho ta.”
“Ha ha! Không có gì! Chỉ là một ít thuốc bột làm võ công của ngươi tạm mất mà thôi!” Thiếu nữ cười sáng lạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn trề thần khí tươi đẹp, bộ dáng kia không khỏi làm Giang Vân Phi có chút ngây ngốc.
“Thối hồ ly, còn không mau đi! Lúc này võ công ngươi tạm mất, nói thực, ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta a.”
“Ngươi!” Giang Vân Phi căm giận trừng mắt nhìn thiếu nữ, mắt thấy miếng thịt béo bở tới tay cứ thế bay mất, trong lòng sinh khí a! Nhưng mà hắn lại không có bạo phát như mọi khi, ngược lại vẻ mặt xấu xa cười nói :“Nha đầu, ta sẽ nhớ ngươi! Chúng ta sau này còn gặp lại!” Dứt lời vẻ mặt ý vị thâm trường ẩn thân mà đi.
Sau này còn gặp lại? Hắn đây là ý gì! Nhìn thân ảnh hắn phiêu dật, thiếu nữ không khỏi nghi hoặc……


Bình luận

Truyện đang đọc