LÃO BẢN, EM SAI RỒI!

“Chân Nam Nhân tiểu thư nếu thân thể của cô không thoải mái như vậy việc đàm phán hôm nay cô không cần đi hãy thật tốt ở trong phòng nghỉ ngơi đi.” Từ Tri Lễ còn đặc biệt quan tâm thuộc hạ nói.

“Không cần, tôi không sao, mọi người đều đang bận rộn, tôi lại không biết xấu hổ một mình ở trong khách sạn nghỉ ngơi chứ?” Chân Nam Nhân khách sáo cười hé ra mặt vốn là rất bình thường trong nháy mắt liền biến thành một bộ mặt dở khóc dở cười nhìn xem 2 người bên cạnh vẻ mặt khác thường nàng thấy mặt mình thật đen?

“Ai được rồi, nhìn cô dáng vẻ tích cực như vậy vậy liền theo chúng ta cùng đi nếu  không thoải mái nhớ phải nói với tôi đó.”

Hu hu~ Từ Tri Lễ, ta van cầu nhà ngươi không cần phải quan tâm ta như vậy được không, ta đây quá cảm động  Cảm động đến thật sự là không chịu nổi! Ta thà tình nguyện ngài đối với tôi ác càng ác càng tốt!

Rốt cục sau khi Chân Nam Nhân tỏ thái độ tích cực nàng rốt cục đã được như ý nguyện tham dự thương vụ hôm nay, ngồi ở trong phòng họp nhìn xem một phòng nghề nghiệp 1 đống các tinh anh vì lợi ích của công ty thúc đẩy đầu óc của mình, Chân Nam Nhân cảm thấy phấn chấn, ai ~ chính mình khi nào thì cũng có thể biến thành 1 loại nhân viên nòng cốt rồi đây… đi ra ngoài, là khí chất đó… phong độ thế kia ngẫm lại nàng rất vô cùng hâm mộ, như nàng hiện tại đã nói nghe là một trợ lí giám đốc nói như thế nào cũng là 1 nhân vật quan trọng đúng là nói trắng ra chính là một tạp vụ! So với một nhân viên làm việc vặt mà nói nàng có chút thanh nhàn một chút, tiền lương cũng nhiều hơn một chút, người khác hầu hạ chính là hết thảy người, nàng cần hầu hạ tốt 1 người là Từ Tri Lễ là đủ rồi.

“Đi, giúp tôi lấy ly cà phê.” Đang thảo luận Từ Tri Lễ vuốt vuốt thái dương của mình lộ làm ra một bộ mặt có chút mệt mỏi lặng lẽ nói bên tai Chân Nam Nhân.

Nếu lão bản đã lên tiếng chính mình dám ngồi im sao? Vì vậy Chân Nam Nhân đành phải thừa dịp người chung quanh không có chú ý nàng nhanh như mèo, lặng lẽ chạy ra khỏi phòng họp lục lọi tìm được phòng có đồ uống nhanh tay giúp Từ Tri Lễ rót 1 ly cà phê, đang lúc Chân Nam Nhân bưng ly cà phê đang chuẩn bị đưa cho Từ Tri Lễ đột nhiên di động vang lên một chút, mở ra dĩ nhiên là Từ Tri Lễ nhắn.

【 bây giờ tình huống có 1 chút căng thẳng, cô chờ 1 lúc hãy mang cà phê vào 】

Xem ra tình huống hiện tại có gì không đúng? Chân Nam Nhân bưng cà phê nóng hôi hổi theo bổn phận yêu cầu của Từ Tri Lễ không có đi vào quấy rầy bọn họ, ngược lại là ngồi ở trong phòng trà nước nghỉ ngơi, ngay từ đầu thấy người khác ra vào phòng giải khát nàng còn có chút lúng túng không biết nên cùng làm thứ gì, bất quá rất nhanh Chân Nam Nhân liền tìm chuyện làm nàng mở ra di động của mình  chơi trò chơi quá là nhàm chán.

Nhưng Chân Nam Nhân hoàn toàn quên mất Từ Tri Lễ là một người như thế nào, Từ Tri Lễ phúc hắc là vậy. Chuyên dùng ác chỉnh Chân Nam Nhân làm niềm vui thú nếu là ngày nào đó Từ Tri Lễ không chỉnh Chân Nam Nhân đó mới là ngày thế giới này đều đổi tính! Nhưng bạn biết đó Chân Nam Nhân đột nhiên thần kinh không ổn định  nàng thậm chí ngay cả chuyện này đều quên vì vậy, nàng ….bi thảm.

Một người đáng thương ngồi ở một quốc gia khác lại còn ở phòng giải khát lại chơi game… cuối cùng còn chơi đến ngủ! Còn ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh đây hết thảy đều  là Từ Tri Lễ ban tặng!

Vì vậy, khi Từ Tri Lễ cùng công ty kia lần này đàm phán chuyện trò vui vẻ vừa từ phòng họp đi ra, bừng tỉnh đại ngộ đột nhiên nhớ ra Chân Nam Nhân trong phòng giải khát lấy một ly cà phê sau đó lại mất….

Thiệt là! Hiện tại chỉ cần vừa nhìn thấy cái mặt Từ Tri Lễ lúc đó, nàng liền muốn dã man!

LễNins����|-spacerun:yes’>  lộ ra loại vẻ mặt này nàng hôm nay cũng đừng nghĩ sống khá giả!

“Ơ, Chân Nam Nhân tiểu thư như thế nào sáng sớm sắc kém như vậy?”

” Ách… Không có việc gì ” Không có việc gì mới là lạ! Nhìn đến nhà ngươi là không chuyện tốt!

“A, như vậy Chân tiểu thư thật sự không cần đi bệnh viện xem một chút sao?” Từ Tri Lễ một bộ mặt quan tâm thuộc hạ thấy thế nào như thế rất không tự nhiên, Từ Tri Lễ xem như tôi cầu xin ngài… không cần phải lộ ra loại vẻ mặt sắc bén chứa dao này… được không? Này để cho tôi buổi tối ngủ không yên!

” Chủ tịch…tôi thật sự không có việc gì!”

Từ Tri Lễ trầm mặc tỉ mỉ đánh giá Chân Nam Nhân 1 phen, lộ ra bẻ mặt bừng tỉnh chọc cho Chân Nam Nhân trong lòng một hồi sợ hãi.

Lão Đại! Ngài rốt cuộc là hiểu cái gì! Lên tiếng sẽ chết! Không nên để cho tôi  tim gan run sợ như vậy được không!

“Chân Nam Nhân, tôi hiểu rõ nữ nhân sẽ có vài ngày như vậy, không sao…tôi sẽ không vì vậy tức giận” Nói xong, còn đặc biệt vẻ khéo hiểu lòng vỗ vỗ bả vai của nàng, lộ ra một nụ cười ôn nhu đi ra.

Chân Nam Nhân quay mặt sang hít một hơi thật sâu, bình phục ý định giết người. Từ Tri Lễ, ngài để cho ngài nói thật cái gì không tốt! Thần chết ơi mau dẫn tôi đi với….

Bình luận

Truyện đang đọc