LÃO ĐẠI LÀ CHỒNG TÔI


Cô căng thẳng để anh tựa vào người mình,rút khăn tay mang theo bên người ra đè mạnh vào vết thương để cầm máu tạm cho anh rồi mới trả lời:
"Nói vớ vẩn gì thế,anh chết thì liên quan gì mà tôi không được lấy chồng chứ"
Trả lời nghe có vẻ tuyệt tình và phong thái thế thôi chứ thật ra cô cũng lo rằng viên đạn nằm quá gần tim sẽ gây ra nguy hiểm cho tính mạng của nam nhân này.

Vô thức tay cô nắm chặt lấy tay anh,ánh mắt lo âu chợt thoáng xuất hiện làm anh cảm thấy ấm lòng.

Cô không ngừng thúc giục em trai đang cầm lái rằng:
"Bạch Lĩnh bình thường em lái nhanh lắm mà,sao nay chạy như rùa vậy?Nhanh lên chút đi.

"
Bạch Lĩnh bất lực than oán với chị mình:
"Chị à em chạy nhanh nhất rồi đó,đến đèn đỏ phải dừng mà"
Cô nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Thiếu Tùng rồi nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của anh liền không nghĩ gì nhiều nói lớn với Bạch Lĩnh:
"Giờ này còn dừng cái gì?Vượt nhanh đi,hắn sắp mất máu đến nơi rồi này!"
A Lĩnh có vẻ hơi chừng chừ,anh không ngại chạy nhanh nhưng nếu liên quan đến cảnh sát thì thực sự rất phiền toái bởi thông tin họ đang dùng đều làm giả,chỉ sơ sẩy một chút là toang ngay.

Thấy em ấy chưa chịu chạy cô siết chặt lấy tay anh hít một hơi sâu bảo với em ấy rằng:
"Có chuyện gì chị sẽ đích thân giải quyết,chạy nhanh!"
Em ấy gật đầu và rồi chân cũng đạp mạnh ga vượt cả đèn đỏ phóng như hỏa tiễn về đến Huyết Sắc Bang.


Cô không quan tâm đây là đâu chỉ biết xe đã dừng là lập tức đưa anh vào trong.

Cô nóng lòng cởi áo anh ra xem vết thương thì!.

"Cái tên đáng ghét này còn!.

"
Bạch Lĩnh cáu gắt định chửi cho một trận nhưng bị cô ra hiệu ngăn lại,nếu hắn thực sự giả vờ cô nhất định sẽ đánh cho hắn tàn phế.

Thứ cô thấy là một túi máu giả nhỏ đang chảy ra,đúng là bực thật nhưng thử chạm vào vệt máu cô đưa lên mũi ngửi thử thì đây không hoàn toàn là máu giả đâu,mà hắn thực sự bị thương rồi.

Cô nhìn em trai nói:
"Ra ngoài đi,đóng cửa lại không ai được làm phiền biết chưa?"
Dù không an tâm để chị một mình với cái tên háo sắc đó nhưng cuối cùng cũng ra ngoài trả lại căn phòng yên tĩnh cho cô.

Sau khi cánh cửa khép lại cô giằng bàn tay đang bị nam nhân kia nắm ra nhưng bất thành,cô lạnh lẽo âm trầm gọi hắn:
"TỐNG! THIẾU! TÙNG!Tỉnh dậy ngay cho tôi,anh còn giả vờ tôi đánh chết anh thật đó"
Vì tông giọng quá đổi to của cô khiến anh giật mình ngồi bật dậy ngay ngắn đưa đôi mắt đáng thương như cún con nhìn cô.

Cô đánh nhẹ vào chỗ vết thương làm anh có chút đau,cô thuận miệng mà cằn nhằn:

"Còn biết đau cơ đấy,tôi cứ tưởng anh phải chết rồi.

Làm chuyện gì cũng không bàn bạc trước với tôi,làm tôi sợ chết đi được"
Anh chăm chú nhìn cô rồi nhếch nhẹ miệng cười hỏi lại một câu làm cô có hơi ngại:
"Em là đang lo cho tôi à?"
Cô vì ngại mà gấp gáp phủ nhận:
"Còn lâu mới lo cho cái tên háo sắc nhà anh,tôi chỉ sợ bị anh liên lụy thôi!"
Bất ngờ anh dồn cô vào góc giường kề mặt sát nhau thỏ thẻ,cô có cố đẩy cũng không ra:
"Háo sắc?Em có muốn biết tôi háo sắc đến mức nào không?"
Cạch!.

Một khoảng lặng bao trùm không gian,tám mắt nhìn nhau vô cùng ngượng ngùng.

Tề Hân vì lo cho anh mà theo chân Tuấn Kiệt mở cửa vào.

Ai ngờ lại thấy tư thế đầy ám muội này.

Đầu Tề Hân nhảy số nhanh chóng bóp miệng Tuấn Kiệt lại kéo ra ngoài trước khi đi còn không quên nhắn nhủ:
"Anh hai cố lên!"
"Nè! đừng hiểu lầm mà! "
Lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch hiểu lầm được.

Cô bực bội dùng hết sức xô hắn ra còn bản thân thì hậm hực ra ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc