Lục Đồng Quân nhìn tin nhắn của Tô Lan Huyên, trong mắt tràn đầy yêu thương. Bạn gái của anh đang báo tin cho anh đấy.
Lục Đồng Quân gửi tin nhắn trả lời: Ừ!
Hạ Đình thấy Lục Đồng Quân có vẻ đang vui, bèn nói: “Lão đại, bên phía Vạn Hoài Bắc truyền tin tới, Lục Tử Việt đã bị trọng thương nhập viện, cụ Lục đã chạy tới, động tĩnh ở bến tàu cũng làm kinh động cảnh sát. Cảnh sát đã tham gia vào điều tra.”
Ánh mắt Lục Đồng Quân trầm xuống: “Hai năm nay chú hai của tôi quá càn rỡ, lá gan cũng càng ngày càng lớn, cũng là lúc khiến ông ta thu liễm lại, không thì nhà họ Lục sẽ hoàn toàn bị hủy hoại trong tay ông ta.”
Hạ Đình nói: “May mà trước đó chúng ta nhận được tin tức, chứ để lô hàng đó chảy vào thị trường thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”
Một gia tộc trăm năm muốn vùng dậy không dễ dàng, kéo dài càng khó khăn, nhưng muốn hủy diệt nó lại rất đơn giản.
Lục Đồng Quân châm một điếu thuốc, ánh mắt sâu thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ông nội tôi cũng không phải là người hồ đồ. Lần này Lục Tử Việt mất cả chì lẫn chài. Chuẩn bị quà giúp tôi, sáng mai đi thăm chú hai của tôi.”
“Vâng, thưa lão đại.”
Phòng bên cạnh, Tô Lan Huyên đang ngâm mình trong bồn cảm, cảm thấy cả người được thư giãn. Cô rửa mặt xong rồi ra ngoài, thay đồ ngủ thoải mái, chui vào ổ chăn, cơn buồn ngủ liền ập tới. Tô Lan Huyên vốn cho rằng ở một nơi xa lạ, mình sẽ bị mất ngủ, không ngờ lại yên tâm như vậy. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được bên giường lõm xuống, ngẫm lại trước khi ngủ mình đã khóa trái cửa nên cô chẳng bận tâm, trở mình tiếp tục ngủ.
Lục Đồng Quân nằm bên cạnh nhìn Tô Lan Huyên đang say giấc, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Đúng là nha đầu ngốc.”
Lục Đồng Quân khẽ hôn lên trán Tô Lan Huyên, ôm cô vào lòng mình. Tô Lan Huyên ngủ không yên thân, thường xuyên xoay tới xoay lui trong lòng anh, hai tay sờ mó lung tung. Lục Đồng Quân rất bi thảm, cô nhóc yêu tinh này! Bây giờ anh đang là người cầm quyền của nhà họ Lục nên không dám làm gì Tô Lan Huyên. Anh bỗng hối hận, sớm biết vậy thì lúc nãy nên cho Tô Lan Huyên về nhà.
Đêm nay Tô Lan Huyên ngủ rất ngon giấc, còn Lục Đồng Quân thì phải đi xối nước lạnh không biết bao nhiêu lần mới dập tắt ngọn lửa trong người.
Hôm sau, Tô Lan Huyên tỉnh dậy, lười biếng duỗi eo. Ánh nắng chiếu vào ấm áp khiến người ta sung sướиɠ. Tô Lan Huyên thay quần áo, lúc xuống lầu thì phát hiện Lục Đồng Quân đang ăn bữa sáng.
“Cậu Lục, chào buổi sáng.” Tô Lan Huyên cười nói.
“Ừ.” Lục Đồng Quân không buồn ngước mắt. Cả đêm anh không được ngủ ngon giấc, đêm qua có mấy lần muốn tử hình yêu tinh này ngay tại chỗ. Mặc dù khả năng tự kiềm chế rất mạnh, nhưng Lục Đồng Quân thật sự không nhịn được.
Tô Lan Huyên cười xấu hổ, đi qua ngồi xuống ăn bữa sáng. Sau khi cô ngồi vào ghế, người hầu lập tức bưng bữa sáng nóng hổi lên bàn cho cô. Tô Lan Huyên nhìn sang Lục Đồng Quân, mặc dù người này rất lạnh lùng, sớm nắng chiều mưa, nhưng cũng coi như là chính nhân quân tử, đêm qua cô ngủ rất ngon giấc.
Tô Lan Huyên nào biết mình đã coi đối phương như gối ôm ôm ngủ suốt cả đêm.
Động tác lúc ăn cơm của Lục Đồng Quân rất tao nhã lịch thiệp, trông rất thích mắt. Tô Lan Huyên vốn định bưng bát lên uống cháo, nhưng thấy Lục Đồng Quân tao nhã như vậy, cô lại xấu hổ không dám làm bừa, hôm nay cũng thục nữ một lần, tao nhã ăn bữa sáng.
Hai người im lặng dùng bữa. Tô Lan Huyên cảm giác như mình đang ăn sáng với bạn trai ở nhà trọ, nhưng cũng cảm thấy khang khác. Lục Đồng Quân trước mắt rất lạnh lùng, còn Lục Đồng Quân của cô thì lại là người rất dịu dàng. Mặc dù họ tên y hệt nhau, nhưng tính cách lại chênh lệch quá lớn.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Lan Huyên nói: “Cậu Lục, không còn sớm nữa, tôi nên về nhà.”
“Ừ, tôi kêu Hạ Đình chở cô về.”
Tô Lan Huyên còn tưởng Lục Đồng Quân sẽ không dễ dàng thả mình rời đi, cho nên cô đã nghĩ sẵn những câu nói để thuyết phục anh ta, nào ngờ Lục Đồng Quân lại đồng ý nhanh đến thế. Tô Lan Huyên sửng sốt một hồi mới nói: “Vâng, cảm ơn anh.”
Hạ Đình đi tới: “Mời cô Tô đi theo tôi.”
“Vâng.” Tô Lan Huyên gật đầu, định nói thêm câu nữa với Lục Đồng Quân, nhưng không biết phải nói gì nên cuối cùng cô rời đi luôn.
Nửa đường, Tô Lan Huyên nhớ lại hôm qua mình rời khỏi công ty quá vội vàng, còn rất nhiều thứ chưa thu dọn.
“Hạ Đình, đưa tôi tới công ty đi.”
“Vâng.”
Khi chiếc xe đến dưới lầu công ty đã sắp tới mười giờ. Tô Lan Huyên nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, cô đã đắc tội Trịnh Tùng Dân, chắc chắn không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa. Tô Lan Huyên đã sẵn sàng từ chức, nhưng vừa vào công ty thì Thái Thu Tâm hấp tấp chạy tới: “Tô Lan Huyên, sao bây giờ em mới tới? Đều trễ giờ rồi. Mau chuẩn bị đi, chủ tịch sắp tới công ty rồi.” Nhớ đọc truyện trêи ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
“Em tới từ chức.” Tô Lan Huyên cười khổ: “Đắc tội chủ tịch, em nào dám lại gần nữa.”
“Em từ chức làm gì? Công ty đã bị tập đoàn Đại Lục thu mua rồi, bây giờ công ty này không phải của họ Trịnh, là họ Lục.” Thái Thu Tâm hỏi: “Em không biết hả? Không xem tin tức trong nhóm chat à? Tập đoàn Đại Lục đã phái người tới tiếp quản công ty, toàn thể nhân viên đều phải ra mặt nghênh đón.”
Tô Lan Huyên khϊế͙p͙ sợ vô cùng: “Công ty đã đổi chủ ư?”
Chỉ trong một đêm mà tập đoàn Trịnh thị đã đóng cửa rồi ư? Lúc trước cô đã từng nghe nói tập đoàn Đại Lục sẽ thua mua công ty này bao giờ đâu? Đột nhiên quá!
“Hôm qua sau khi em rời đi, quản lý Lưu đã bị Trịnh Tùng Dân ném ra ngoài, miễn bàn bối rối cỡ nào.” Thái Thu Tâm cười vui vẻ: “Cái này gọi là báo ứng đấy.”
Những chuyện xảy ra sau đó, Tô Lan Huyên đều không biết, nhưng nghe cũng thấy hả dạ. Tô Lan Huyên hỏi: “Chị có biết người tiếp quản công ty là ai trong nhà họ Lục không?”
“Nghe nói là Lục Tây Anh.”
Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Chẳng phải anh ta vào showbiz, đang đóng phim hay sao?”
Hầu như ngày nào Lục Tây Anh cũng xuất hiện trêи màn ảnh nhỏ, Tô Lan Huyên đương nhiên cũng biết anh ta. Lục Tây Anh chính là con trai út của ông ba nhà họ Lục, em họ của Lục Đồng Quân.
“Đóng phim cũng không ảnh hưởng anh ta tiếp quản công ty. Công ty chúng ta lại không lớn, nhà họ Lục thiếu gì tiền, tùy tiện lấy ra chơi mà thôi, phá sản cũng chẳng ảnh hưởng là mấy.” Thái Thu Tâm bắt đầu háo sắc: “Lúc nãy em có thấy không? Mấy đứa trong phòng thư ký hôm nay đều ăn diện chỉnh chu, nghe nói Lục Tây Anh vẫn độc thân. Nếu lọt vào mắt của nam thần Lục thì sẽ hạnh phúc chết mất.”
Nói rồi, Thái Thu Tâm nhìn Tô Lan Huyên: “Em có bạn trai rồi, đừng giành với bọn chị đấy nhé.”
“Chị yên tâm, em không có hứng thú với Lục Tây Anh đâu. Anh ta không phải gu của em.”
Tô Lan Huyên vừa dứt lời thì bất thình lình, một giọng nói vang lên sau lưng cô: “Vậy à? Thế cô có hứng thú với tuýp đàn ông nào?”
Tô Lan Huyên giật mình, vội quay đầu lại, thấy gương mặt của Lục Tây Anh đang chình ình ngay trước mắt mình. Thật xui xẻo, bàn tán sau lưng người ta mà lại bị đương sự bắt quả tang tại trận. Tô Lan Huyên xấu hổ tới mức chỉ hận không thể tự cắn lưỡi mình.
Lục Tây Anh cười tà mị, nhìn chằm chằm Tô Lan Huyên, hứng thú hỏi: “Cô thuộc ngành nào?”
Tô Lan Huyên thoáng căng thẳng, chẳng lẽ cô lại đắc tội thủ trưởng, không giữ được bát cơm? Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Lan Huyên vẫn to gan trả lời: “Phòng thư ký.”
Lục Tây Anh trầm tư gật đầu: “Tôi nhớ kỹ cô.”
Lúc này, quản lý cấp cao của công ty là Chu Vĩ Nhân dẫn một đám người hối hả đi tới: “Tổng giám đốc Lục, tôi là Chu Vĩ Nhân thuộc phòng tiêu thụ của công ty.”
Từ ban đầu Chu Vĩ Nhân đã dẫn mọi người ra ngoài cửa nghênh đón, hoàn toàn không chú ý thấy Lục Tây Anh vào công ty một mình bằng cách nào.
Lục Tây Anh nhìn chằm chằm Tô Lan Huyên một lát, sau đó nói với Chu Vĩ Nhân: “Triệu tập toàn bộ nhân viên, mười phút sau họp.”
Bỏ lại câu này, Lục Tử Việt cất bước rời đi. Nếu không phải Lục Đồng Quân kêu người lôi anh ta ra khỏi chăn bắt tiếp quản công ty này thì bây giờ Lục Tây Anh còn đang ngủ ngon giấc ở nhà.
Hết cách rồi, ai bảo toàn bộ nhà họ Lục, anh ta sợ Lục Đồng Quân nhất làm chi.
Tô Lan Huyên cúi đầu xuống, cười khổ nói: “Xem ra gần đây em ra ngoài không xem hoàng lịch rồi.” Hôm qua mới đắc tội ông chủ cũ, hôm nay lại đắc tội ông chủ mới. Cô nên từ chức hay vẫn tiếp tục làm việc đây?
Thái Thu Tâm cũng cảm thấy Tô Lan Huyên thật sự quá xui xẻo.
“Em đừng lo. Dù sao công ty có rất nhiều người, lát nữa em đứng trong góc, đừng để nam thần Lục chú ý là được.”
“Cũng chỉ còn cách này thôi.”
Tô Lan Huyên nhanh tay thu dọn một chút rồi vào phòng họp, đồng nghiệp cùng công ty đã lần lượt vào phòng. Hôm nay còn rất đủ người, 90% nữ nhân viên của công ty đều đến họp với mục đích là Lục Tây Anh. Mỗi người đều ăn diện lộng lẫy, ngang ngửa với cuộc thi hoa hậu.
Tô Lan Huyên cố ý đứng trong góc, được đồng nghiệp vóc dáng cao che khuất, rất an toàn.
“Tổng giám đốc Lục, mời anh vào phòng.”
Theo giọng nói của Chu Vĩ Nhân truyền tới, bóng dáng Lục Tây Anh cũng tiến vào tầm mắt mọi người. Tô Lan Huyên lại xê dịch qua bên cạnh một chút, hạ thấp sự tồn tại của mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Lục Tây Anh bước vào phòng, nhìn lướt qua mọi người trong phòng họp, cuối dừng lại trêи người Tô Lan Huyên đang rụt đầu như đà điểu. Nói đúng hơn là Lục Tây Anh chỉ thấy nửa bóng dáng của Tô Lan Huyên.
Cô gái này thật thú vị. Lục Tây Anh nhếch môi cười tà mị, khiến các nữ nhân viên trong phòng họp đều say mê, đôi mắt biến thành hình trái tim, thậm chí kϊƈɦ động khẽ reo lên:
“Đẹp trai quá!”
“Nam thần Lục cười trông thật đẹp! Tim tôi đập nhanh quá!”
“Nam thần Lục đang cười với tôi sao?”
“Gì mà cô hả? Rõ ràng anh ấy cười với tôi!”
“Má ơi! Nam thần Lục đi tới kìa!”
Có nữ nhân viên to gan bước tới trước, ngượng ngùng hỏi: “Nam thần Lục, anh có thể ký tên cho em được không?”
Lục Tây Anh mỉm cười, thái độ rất ôn hòa, để lộ hàm răng trắng tinh, trông vừa sáng sủa lại vừa tà mị: “Được chứ.”
Má ơi! Nụ cười này quả thực là đâm trúng trái tim, nữ đồng nghiệp kϊƈɦ động ngất xỉu tại chỗ, Chu Vĩ Nhân lập tức kêu bảo vệ khiêng cô ta ra ngoài.
Lục Tây Anh đút tay vào túi quần tây, đôi chân dài sải bước, khí chất xuất chúng bước lên ghế chính. Nơi anh ta đi qua gây ra không ít rối loạn. Thế này sao giống cuộc họp của quản lý cấp cao trong công ty? Càng giống như fans meeting của ngôi sao.
Lục Tây Anh cũng không có kinh nghiệm quản lý công ty, hoàn toàn bị Lục Đồng Quân ép vào chỗ góp cho đủ số. Trêи đường đi anh ta cũng đã tìm hiểu công ty này, không biết Trịnh Tùng Dân đã đắc tội anh họ của anh ta chỗ nào mà lại thu mua công ty trong vòng một đêm, ra tay nhanh chuẩn ác.
Tô Lan Huyên vẫn núp trong góc phòng. Cuộc họp vừa kết thúc, cô lập tức chen vào đám đông đi ra ngoài.
Tô Lan Huyên vào phòng trà nước, rót một ly nước an ủi. Coi như thoát được một kiếp.
“Lan Huyên, em ở đây à.” Thái Thu Tâm hưng phấn đi vào phòng trà nước, tay bưng sổ nhật ký: “Thấy chưa? Đây là chữ ký của nam thần Lục đấy. Tối nay chị sẽ ôm sổ nhật ký đi ngủ, vậy thì nam thần sẽ vào giấc mơ của chị, hẹn hò với chị trong mơ.”
Tô Lan Huyên dở khóc dở cười: “Chẳng qua là chữ ký thôi mà, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn đu idol hả?”
“Không chiếm được mà còn không cho chị nằm mơ à?” Thái Thu Tâm trợn trắng mắt nhìn Tô Lan Huyên: “Em là ăn no nên không biết cái đói của người đói. Bạn trai em còn bảnh hơn cả nam thần Lục, em đương nhiên không rung động.”
“Dĩ nhiên rồi.” Tô Lan Huyên rất tự hào: “Ai cũng không đẹp trai bằng bạn trai em.”
“Đừng khịa chị. Biết chị là FA mà còn khoe với chị, chia tay đi.”
Tô Lan Huyên cười nói: “Được rồi, hôm khác gặp chàng trai nào chất lượng cao, em sẽ giới thiệu cho chị trước tiên.”
Thái Thu Tâm cười nói: “Hứa đấy nhé.”
“OK.” Tô Lan Huyên cười nói: “Đúng rồi, lát nữa nghỉ trưa em phải tới bệnh viện một chuyến. Có việc gì thì gọi điện cho em.”
“Không thành vấn đề.” Thái Thu Tâm giơ tay ra dấu OK.
Tô Lan Huyên định tới bệnh viện thăm Tô Hạo Trần, nhân tiện nghiên cứu di vật mà mẹ để lại. Rốt cuộc trong rương gỗ lim đó chứa thứ gì?
Bệnh viện nằm ở gần công ty. Tô Lan Huyên rời khỏi công ty, đang định bắt taxi thì lại gặp một người mà cô không muốn thấy nhất.
Tô Lan Ninh bước xuống từ một chiếc xe thể thao Ferrari, đeo kính đen, mái tóc dài thả sau lưng, mặc váy caro không tay, chân mang giày martin, vừa tươi mát lại vừa gợi cảm. Vừa thấy là Tô Lan Ninh, Tô Lan Huyên lập tức cảm thấy xúi quẩy.
“Chị.” Tô Lan Ninh xách theo hộp quà, cười khẽ lại gần Tô Lan Huyên. Ai không biết còn tưởng hai chị em thân nhau lắm.
“Chị à, em chờ chị cả buổi. Đây là sản phẩm dưỡng da mà em mua để tặng cho chị, một bộ trị giá mấy chục triệu lận, chị chưa từng dùng loại nào xịn hơn đúng không? Cái này xài được lắm, chị lấy đi dùng thử xem.”
Không có việc gì mà hiến ấn cần, không phải trộm cũng là cướp. Lời nói của Tô Lan Ninh tràn đầy khinh thường đối với Tô Lan Huyên. Một bộ sản phẩm dưỡng da mấy chục triệu thực sự xa xỉ đối với Tô Lan Huyên, cô cũng chưa từng dùng bao giờ, nhưng đối với Tô Lan Ninh lại chẳng đáng là bao. Tô Lan Ninh đang nhắc nhở cô, tuy hai người đều là thiên kim nhà họ Tô, nhưng lại chênh lệch quá lớn.
Tô Lan Huyên thản nhiên liếc nhìn hộp quà, giọng điệu hờ hững: “Tôi thiên sinh lệ chất, không cần dùng mấy thứ này, cô tự mang về nhà mà dùng.”
Những lời này khiến sắc mặt Tô Lan Ninh lúc đó lúc trắng. Nề hà Tô Lan Huyên lại nói đúng quá. Bàn về nhan sắc, cô ta bị Tô Lan Huyên bỏ rơi mấy con phố.
Trong mắt Tô Lan Ninh tràn ngập ghen tỵ, cũng không biết Tô Lan Huyên dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào mà làn da mịn màng trắng nõn y hệt như trứng gà bóc.