LÃO HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT


- HẢ???? CAÍ GÌ CƠ??? – Cả 2 người còn lại đồng thanh
- A..nh nói cái gì cơ?...Tôi ko đùa kiểu đấy đâu nhé!!..Trúc lắp bắp hết nhìn Hoàng rồi nhìn Long
- Tôi ko đùa, e là vợ tương lai của tôi, àh, phải nói là vợ hứa hôn của tôi mới đúng – Hoàng nói mà mắt vẫn nhìn vào mắt Long
Khỏi phải nói, Long thì sững sờ đến mức nào, vợ là sao? Hứa hôn lúc nào? Chẳng lẽ trong thời gian nó ở bên Mĩ thì đã có chuyện gì xảy ra sao?.
- Anh đừng có bịa đặt, tôi ở bên Trúc từ nhỏ, làm gì có chuyện hứa hôn nào chứ - Long bực bội
- Tôi ko bịa đặt, nhìn đi – Hoàng chỉ vào sợi dây truyền của Trúc và lôi từ trong túi nó ra 1 sợi y hệt – Đây là vật đính ước giữa tôi và Trúc, lúc nhỏ bố Trúc và bố tôi đã hứa làm thông gia, và đây là vật đính ước. Nếu ko tin Trúc có thể gọi cho bố để kiểm chứng.
Trúc cầm lấy sợi dây chuyền từ trên tay Hoàng, nó nhớ mang máng hồi nhỏ bố đã cho nó xem 1 đôi dây chuyền, bố đeo cho nó 1 chiếc, còn 1 chiếc bố cất đi.
- Tại sao anh có nó? Anh nói đi – Trúc nhìn Hoàng nói
- Năm anh lên 7 tuổi, chú Ba tức là bố e đó, có ra ngoài này chơi, bố anh và bố e kết nghĩa anh e, bố e đã đưa cho anh chiếc dây chuyền này và bảo anh giữ cẩn thận vì đó là vật đính ước giữa anh và con gái chú í. 1 lần anh bị bắt cóc, bon bắt cóc đòi tiền chuộc, trong 1 cuộc giải cứu, bố e đã ko ngại hiểm nguy lao vào cứu anh để rồi bị 1 tên trong số đó đâm vào bụng. Nếu anh ko nhầm thì vết sẹo đó vẫn còn đó. Sau hôm đó, anh luôn gìn giữ chiếc dây chuyền này như 1 vật may mắn.
Đúng rồi, đúng là bố nó có 1 vết thương ở bụng, hóa ra là nguyên nhân là thế này sao? Bố tự ý sắp xếp cuộc đời nó vậy sao?
- Ô, vậy là Trúc là vợ tương lai của anh HSo, e thật thất lễ - Minh Hồng thỏ thẻ
- Phải, cô ý là vợ tương lai của tôi, vì thế tôi sẽ bảo vệ Trúc, bất cứ ai có hành động làm tổn thương Trúc, tôi đều ko tha thứ đâu – Hoàng nhìn Minh Hồng gườm gườm đầy đe dọa làm con nhóc đang cười tí tởn liền ngậm luôn miệng, mặt tái mét và đứng nép vào Long
Long vẫn đứng như trời trồng, nó còn ko tin vào sự thật trước mắt, mọi việc càng lúc càng rối tinh lên. Nó ngước lên nhìn Trúc, ánh mắt nó lộ rõ vẻ đau đớn. Bây giờ chính nó lại chẳng có tư cách gì mà đến gần Trúc. Nó quay lưng và bỏ đi. Nó vẫn đang shock. Minh Hồng luýnh quýnh chạy theo nó…
- Long, Long ơi!!! – Trúc gọi

Trúc nhìn theo Long, thằng nhóc thậm chí còn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn nó 1 cái. Hóa ra nó chẳng là cái gì với Long cả, nó quá ngộ nhận đó thôi. Nó bật khóc nức nở và chạy đi…
- Trúc!!!! Từ từ thôi e…Đừng chạy như thế!!! Đợi anh với chứ - Hoàng vừa gọi vừa chạy theo
- Anh mặc kệ tôi….bỏ tôi ra – Trúc cố giằng tay ra khỏi Hoàng
Hoàng kéo giật nó lại ôm nó vào lòng, nó giãy dụa, nhưng Hoàng cứ ôm chặt nó lại, Hoàng sợ nó lại chạy đi mất. Nó ko giãy dụa nữa…Nó khóc…Nó đấm thùm thụp vào ngực Hoàng.
- Khóc đi…Em hãy cứ khóc đi…Đừng kìm nén làm gì…có anh ở đây rồi… Anh sẽ ko bao giờ rời xa e – Hoàng thì thầm
Nó cứ khóc trong Hoàng như vậy 1 lúc lâu, vai áo của Hoàng đã sũng nước mắt của nó. Nó ko khóc đc nữa mà chuyển sang nấc…Hức…hức….mắt nó sưng vù…mũi nó thì đỏ chót lên, trông nó i như chú hề vậy.
- Nín chưa, e khóc khỏe thật đấy, mắt sưng vù rồi nè – Hoàng vuốt nhẹ vào mắt nó
Trúc ngại ngùng, chắc bây giờ nhìn nó xấu xí lắm, khóc xong nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn 1 chút.
- Đừng nhìn tôi nữa, trông mặt tôi bây giờ kì cục lắm đúng ko
- Ko, chỉ “hơi” kì cục thôi, ko đến mức kì cục lắm – Hoàng tủm tỉm
- Anh đúng là cái đồ “cà chớn” mà
- Đợi anh chút, anh quay lại liền – Hoàng phóng vèo đi đâu khoảng vài phút và quay lại là 1 cái túi đá
- Em chườm lên mắt đi, sẽ đỡ sưng hơn đó, ko tý nữa vào trong mọi người lại tưởng anh bắt nạt e – Hoàng cười
- Cảm…ơn anh – Trúc lí nhí đón túi đá từ tay Hoàng

2 đứa ngồi bệt xuống thảm cỏ, Hoàng quay ra nhìn Trúc, trông con nhỏ có vẻ lạnh, nhìn nó run run. Hoàng cởi chiếc áo khoác ra, khoác lên vai cho Trúc, con nhỏ cười tươi mắt vẫn nhắm và đang chướm đá
- Cảm ơn anh – Giọng nó có vẻ vui vui
- Trúc này (lần đầu tiên gọi tử tế, ko gọi là gà tre)
- Ơ…gì thế - Trúc ko quen lắm nên hơi bất ngờ
- Chuyện lúc nãy anh nói í mà, chuyện hôn ước của 2 đứa chúng mình đó, anh muốn e tự nguyện đến với anh, anh ko muốn dùng cái hôn ước đó để ép buộc e. E hiểu chứ? Nếu e ko đồng ý với cái hôn ước đó, a tôn trọng quyết định của e. Chỉ cần….e hạnh phúc là đc
Trúc im lặng, ko ngờ Hoàng lại là người tốt như thế, bên ngoài là 1 vẻ lạnh lùng nhưng bên trong quả là 1 người sống tình cảm, Hoàng quả thật rất dịu dàng. Ko hiểu sao gần đây ở cạnh Hoàng nó cảm thấy rất vui vẻ
- Nhưng nếu đc…e có thể cho anh 1 cơ hội chứ? – Hoàng ngập ngừng
- Cơ hội gì cơ? – Trúc tỉnh bơ
- Thì…cơ hội đó….- Hoàng bắt đầu lúng túng, nó ko biết diến tả như thế nào cho đúng
- Mà anh xem mắt tôi hết sưng chưa? – Đổi đề tài ngay đc
- Ơ….àh, ừh,…hết rồi – Hoàng hơi bất ngờ, nó biết con nhỏ đánh trống lảng, có lẽ lời đề nghị ngay lúc này là hơi gấp gáp
- Vậy mình vào nhà thôi, kẻo mọi người đợi, chắc Dung đi tìm tôi từ nãy rồi – Trúc đứng dậy
- Ừh, vào thôi – Hoàng ỉu xìu vào nhà với Trúc

…………………………………………� �…………………………………………� ��…
- Ôi joi ơi, 2 người đây rồi, tý nữa tôi phải huy động 113 đi tìm mấy người đó, đang đinh lên đài truyền hình gửi tin “tìm trẻ lạc” rồi đây nè – Hùng vừa nhìn thấy Hoàng và Trúc tiến vào đã lao ra
- Tụi tao ra ngoài hóng gió chút mà – Hoàng đáp
- Rùi cảnh ngoài đó đẹp hok?...Gió ngoài đấy mát hok?...Rùi…- Hùng cười tủm tỉm
- Rùi…rùi cái đầu mày áh – Hoàng trừng mắt
- Tao hỏi vậy thôi mà, làm gì dữ vậy mày – Hùng cười tí tởn
Dung kéo Trúc ra 1 chỗ thì thào, nó thấy mắt Trúc hơi sưng
- Bồ sao vậy, bồ khóc àh, mình thấy mắt bồ sưng sưng, anh Hoàng chọc gì bồ sao? – Dung thì thào
- Ko, làm gì có lúc nãy mình ra ngoài đó bị bụi bay vào mắt, mãi ko lấy ra đc nên nước mắt chảy ràn rụa đó – Trúc chối bay
- Thật ko đó? Đừng giấu mình chuyện gì đó
- Thật ra có 1 chuyện rất bất ngờ…- Trúc ngập ngừng
- Chuyện gì
- Thì….đó là…sau đó…..và thế là…. – Trúc kể đầu đuôi sự việc
- HẢ??? CÓ THẬT KHÔNG???? – Dung và Hùng đồng thanh hét lên
Có lẽ 2 nhân vật đang kể cùng 1 câu chuyện, Dung và Hùng quay ra nhìn nhau và nhìn về phía Trúc và Hoàng. Đúng là ko thể ngờ lại có chuyện này xảy ra, vẫn biết là trái đất tròn nhưng ko ngờ tròn thế
- Thế bây giờ mày tính sao? – Hùng hỏi

- Tao chưa biết, mọi chuyện cứ từ từ thôi – Hoàng buồn buồn nói, nó biết Trúc ko dễ gì chấp nhận chuyện này, hơn nữa con nhóc đang dành tình cảm cho Long. Nó ko muốn con nhóc phải khó xử.
- Ừh, tùy mày vậy, nhưng có chuyện gì nhớ phải nói với tao đó – Hùng nháy mắt
- Ok
…………………………………………� �…………………………………………� ��.
Cũng muộn, Hùng đưa Dung về, Hoàng đưa Trúc về. Trên đường đi, Hoàng với Trúc chẳng nói câu gì cả, 2 đứa cứ im re. Trúc chống tay nhìn ra phía ngoài cửa, nó đang mải suy nghĩ 1 chuyện gì đó. Còn Hoàng, nó cũng chẳng biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Hoàng bật mui xe ra, gió lùa vào mặt 2 đứa, lành lạnh nhưng thoải mái. Thẳng nhóc dừng xe lại, lấy áo khoác lên vai Trúc
- Trời hơi lạnh, nhưng mở mui ra sẽ cảm thấy thoáng hơn đó. Em chưa quen khí hậu ngoài này đâu
- Ờ, công nhận mở mui xe ra thoáng thật đó, cảm ơn anh nha – Trúc cười toe. Áo của Hoàng thật là ấm, còn thoang thoảng mùi nước hoa trên áo. Con nhóc mỉm cười, nó cảm thấy lòng rất nhẹ nhõm
Về đến nhà, sau khi tắm rửa thay đồ xong, Trúc nằm vật ra giường, hôm nay phải đi đôi giày cao gót đó quả là 1 cực hình, 2 chân nó ê ẩm, người rã rời, nó ngồi nhăn nhó xoa bóp cái chân của mình.
“Tít…Tit..’
- “Em ngủ chưa?”
- Chưa, có chuyện gì hok
-“Em còn gì ăn ko? Anh đói quá hà”
- Có mì tôm thôi, ăn hok
- “Có, anh sang liền”
X


Bình luận

Truyện đang đọc