LẠT MỀM


"Cậu nghĩ sao?" Trần Cảnh Vũ hỏi.
"Tôi đã nói cậu nghe hết chuyện về cậu ta rồi, sao cậu vẫn còn giữ liên lạc với cậu ta?" Trần Cảnh Vũ nói, "Mà quan hệ của hai người từ bao giờ đã tốt đến mức cậu có thể dẫn theo cậu ta đến sơn trang chơi?"
Trần Cảnh Vũ nói đến đây, mày cũng cau lại.

Anh ta cảm thấy quan hệ của Tần Đông Loan và Kiều Diên phát triển quá nhanh.

Tần Đông Loan cũng không phải người dễ kết bạn, khiến anh ta cảm thấy Kiều Diên không hiền lành như bề ngoài.

Biết đâu là Kiều Diên đang lợi dụng sự đồng tình của Tần Đông Loan, kéo gần quan hệ giữa hai người.
Như thế nói ra, trong mắt Trần Cảnh Vũ, chắc chắn là Kiều Diên có toan tính gì đó.

Cậu tiếp cận Tần Đông Loan, đương nhiên là vì muốn đạt được gì đó từ anh.

Không cần biết là cậu muốn cái gì, đều khiến Trần Cảnh Vũ cảm thấy ngập tràn nguy cơ.
Anh ta không thể trơ mắt đứng nhìn Tần Đông Loan bị Kiều Diên dắt mũi đi vào cái bẫy đã bày sẵn kia.
Tần Đông Loan lúc này mới lên tiếng: "Cậu ấy là thầy giáo dạy kèm của Tề Dĩ Phạm, cuối tuần có lịch dạy kèm, nên tôi dẫn cậu ấy theo thôi."
"A, cậu vẫn còn không biết xấu hổ mà nói thế.

Không phải tôi đã nói ba cậu ta mắc bệnh thần kinh, tra tấn người rồi gi3t chết, chưa biết chừng cậu ta sẽ bị di truyền bệnh thần kinh đó rồi sao? Cậu vậy mà còn dám cho cậu ta ở riêng với tiểu Tề, cậu có còn nhớ mình là cậu ruột của thằng bé không thế?" Nói đến đây, dũng khí của Trần Cảnh Vũ càng tăng cao.
Tần Đông Loan nhìn dáng vẻ hùng hồn của anh ta, nói: "Ngày hôm đó sau khi cậu nói với tôi, tôi đã đi xem lý lịch nhậm chức của cậu ấy.

Trung học Khải Du cũng có điều tra bối cảnh, kẻ giết người kia không phải ba ruột của cậu ấy.


Ba ruột của cậu ấy đã qua đời rồi, sau đó mẹ cậu ấy tái giá, sau nữa bà ấy mất tích, cậu ấy mới luôn sống cùng người ba dượng kia."
"Không có quan hệ huyết thống." Tần Đông Loan kết luận.
Trần Cảnh Vũ: "..."
Lúc Trần Cảnh Vũ nghe Đường Văn Danh kể chuyện về Kiều Diên, chỉ biết sợ hãi, cũng không nghiên cứu sâu như thế.

Tần Đông Loan nói xong, Trần Cảnh Vũ hơi ngẩn ra mấy giây, sau đó hồi thần, nói.
"Dù không có quan hệ máu mủ thì cả ngày ở với nhau như vậy, ai biết có bị tiêm nhiễm cái gì không?" Trần Cảnh Vũ nói.
(*) thôi bạn ạ, bạn đúng là ví dụ của câu nói dai thành nói dại, nói cho cố vào rồi càng nói càng thấy thiếu suy nghĩ.

Cái kiểu bảo thủ nói cùn như bạn thì nên gia nhập netizen xứ Hàn giết người bằng miệng lưỡi chứ ở đây làm bạn tốt của Tần tổng chi nữa hạ thấp cả giá trị của người ta
Tần Đông Loan nâng mắt nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt của Tần Đông Loan bình thường nhìn tới người khác rất trầm, giống như mặt biển về đêm.

Mà một cái nhìn vừa rồi, lại có thêm ánh sáng sắc bén khiến người ta chột dạ.
Trần Cảnh Vũ bị ánh mắt đó làm cho giật mình, sau khi hồi thần, một lần nữa nhìn về phía Tần Đông Loan.
Tần Đông Loan rất ít khi để lộ ra cảm xúc rõ ràng như thế, đối với anh ta lại càng chưa bao giờ có.

Hiện tại lại vì một Kiều Diên mà dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ta.
Trần Cảnh Vũ vừa chột dạ, vừa sinh ra một loại cảm giác nguy cơ không thể nói rõ.
Nếu như tính kỹ, Kiều Diên và Tần Đông Loan chỉ mới gặp lại nhau hai hay ba tuần.

Vậy mà bây giờ Tần Đông Loan đã hoàn toàn đứng về phía Kiều Diên.
Ánh mắt của Trần Cảnh Vũ còn rụt rè, nhưng vẫn dán chặt trên người Tần Đông Loan.

Tần Đông Loan đón lấy ánh mắt đó của anh ta, nói: "Cậu ấy không làm gì cả."
"Là tôi đề xuất cậu ấy làm thầy giáo dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm.

Lần đó đến buổi tụ tập, cũng là tôi gọi điện hỏi cậu ấy.

Nếu không phải tôi chủ động, thì tôi và cậu ấy sớm đã không còn liên hệ gì rồi."
Tần Đông Loan nói đến đây, khẽ mím môi, tiếp tục.
"Toàn bộ những gì giữa tôi và cậu ấy, đều là do tôi chủ động."
-
Thứ hai Kiều Diên không có tiết tự học tối nên tan làm khá sớm.

Sau khi rời khỏi trường thì ngồi xe buýt đến nhà của Tần Đông Loan.

Lúc đi vào khu căn hộ, cậu phát hiện ra xe của Tần Đông Loan, thân xe màu đen phản chiếu ánh sáng, đứng dưới tàng cây với khá nhiều lá vàng.

Kiều Diên vừa đi qua, cửa kính xe đã hạ xuống.


Hai người, một người ngồi trong xe, một người đứng ngoài xe, cách lớp cửa kính xe, Tần Đông Loan nhìn cậu, nói.
"Lên xe."
Kiều Diên mở cửa xe ngồi vào.
Tần Đông Loan cho xe chạy về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Hai người ngồi trong xe, bầu không khí tĩnh lặng.

Tần Đông Loan nắm vô lăng, bánh xe nghiền trên mặt đất phát ra âm thanh nhỏ vụn.
"Hôm nay sớm." Tần Đông Loan nói.
Kiều Diên nhìn anh một cái, đáp.
"Không có tiết tự học tối."
"Tôi cũng chưa ăn cơm." Tần Đông Loan nói, "Có thể ăn cùng nhau."
Kiều Diên lại nhìn sang anh, cuối cùng thu mắt về, "ừm" một tiếng.
Kiều Diên ăn tối ở nhà Tần Đông Loan một tuần, đây cũng là lần đầu tiên đúng dịp như thế, có thể cùng ăn với Tần Đông Loan.
-
Hạ tuần tháng mười một, Bắc thành đã tiến vào mùa đông, trời tối nhanh.

Chỉ mới bảy giờ, bên ngoài cửa sổ sát đất đã hoàn toàn tối đen.
Đèn chùm trên đỉnh đầu được bật sáng, Kiều Diên ngồi trước bàn ăn, cùng Tần Đông Loan ăn bữa tối.
Ăn tối xong, Kiều Diên theo thường lệ sẽ ngồi lại nhà Tần Đông Loan uống một cốc nước.

Cậu ăn khá chậm, Tần Đông Loan ăn xong thì ngồi tại chỗ chờ cậu.
Chờ cậu ăn xong, Tần Đông Loan đứng dậy, bỏ bát đ ĩa vào bồn rửa.

Sau đó, Tần Đông Loan mở vòi nước ấm rửa tay, đi tới trước quầy bar rót hai cốc nước.
Anh cầm hai cốc nước đi tới trước ghế sô pha ngồi xuống, một cốc cho mình, một cốc còn lại đặt lên mặt bàn màu đen bằng đá cẩm thạch.
Kiều Diên bên này rửa tay xong, thoáng nhìn qua cốc thủy tinh đặt trên bàn, ở trong bếp lau khô tay xong, cũng đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, Kiều Diên cầm cốc nước im lặng uống.


Tần Đông Loan trầm mặc một lát, sau đó nhìn sang Kiều Diên, hỏi.
"Muốn xem phim không?"
Kiều Diên đang uống nước: "..."
Tối hôm trước ở sơn trang, hai người có cùng nhau xem phim.

Nhưng phim còn chưa xem xong, Kiều Diên đã ngủ mất.
Cuối cùng còn nửa tỉnh nửa mơ được Tần Đông Loan bế vào giường.
Kiều Diên ngước mắt nhìn anh, hơi nước từ cốc nước bay lên phủ trên mắt kính của cậu, khiến nó bị mờ đi.
Cậu còn chưa trả lời, Tần Đông Loan đã xoay người lấy điều khiển mở ti vi.
Lần này Tần Đông Loan không mở phim quỷ nhập tràng, mà chọn một bộ phim với tình tiết khá cũ, khá bình lặng.
Trong phòng khách, sau khi ti vi bật lên đã tự động chỉnh sang độ sáng thấp hơn.

Phòng khách rộng lớn cứ như thế giống như chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ chiếc ti vi.
Ánh sáng trong phòng theo từng cái chuyển cảnh mà thay đổi.

Tần Đông Loan xem phim, một lát sau, nghiêng đầu nhìn sang Kiều Diên.
Kiều Diên ngồi bên cạnh anh, cách một khoảng không xa, tay cầm cốc nước, đang vừa uống nước vừa xem phim.
Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, chợt gọi.
"Kiều Diên."
Kiều Diên quay đầu sang.
Tần Đông Loan đưa tay đặt trên đầu cậu.
Sau đó nhẹ nhàng xoa..


Bình luận

Truyện đang đọc