LẤY CHỒNG RẮN

Đôi mắt của cô tràn ngập ánh lệ. Bản thân cư nhiên lại bị đem ra làm vật chia sẻ của bọn yêu quái? Nhất là mấy con rắn???
Thanh Hiên nghe Thanh Kiêu nói vậy thì khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ. Có thể nói trong tứ đại mãng xà thì Thanh Hiên là người có vẻ đẹp của thiếu niên ngây thơ nhất. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, bản chất con người hắn là một mãng xà dâm dục. Hắn muốn nếm thử tất cả các cô gái khiến hắn chú ý. Nhất là cô, nếu hắn đã không nắm được thì hắn càng quyết tâm lấy cho bằng xong mới thôi.
- Theo ý tam ca... chúng ta nên san sẻ...
Thanh Hiên hài lòng. Miễn làm sao hắn phải có được cô, còn chuyện cô san sẻ cho ai hắn không quan tâm. Thanh Phong nắm chặt tay. Rốt cuộc cũng tranh nhau? Nhưng hắn sẽ không để bọn họ có cơ hội.
- San sẻ? Tam đệ có lòng như vậy... hay là san sẻ luôn chiếc ghế Vương hiện tại đi?
Tất cả mọi người im lặng. Thanh Phong nói vậy khác gì đang đe dọa vương vị. Câu nói ẩn ý này ai cũng hiểu được nhưng Thanh Kiêu lại tỏ ra bình thản. Hắn nhận lấy ly trà đỏ từ tay một cung nữ nhấp một ngụm.
- Nhị ca quả thật biết nói đùa. Nhưng... ca nên biết rằng câu nói đùa này sẽ có ngày hại tới bản thân đấy!
Cuộc trò chuyện của các vị thế tử nhanh chóng kết thúc khi Thanh Kiêu đứng dậy. Đôi mắt hắn đỏ đậm hệt như thanh huyết. Trên trán xuất hiện một con rắn hình ấn kí tỏa sáng. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều lập tức quỳ xuống dù không cam tâm.
Hắn nhìn chằm cô. Thẩm Tiêu cảm giác thân thể không ngừng run rẩy. Ánh mắt của hắn như là đang nhìn xuyên thấu mọi thứ vậy. Thanh Kiêu đưa tay chỉ vào người cô. Một con rắn đỏ lao tới thâm ngập vào vết bớt trên cổ tay của cô. Cả người cô nóng ran, cơ thể đau nhói vô lực nằm dưới đất thở dốc. Đau tới nỗi như có hàng vạn con kiến cắn vậy... rất đau....
Đôi mắt của cô mơ hồ, không cam thân nhìn lên phía trên kia, nơi bốn vị thế tử đức cao vọng trọng. Bọn họ nhìn cô mỗi người một ánh mắt khác nhau, tâm tư tính kế.
- Nô lệ! Từ giờ... cô là nô lệ của ta!
Tiếng nói vang vọng bên tai của cô. Thẩm Tiêu cắn chặt môi khiến bản thân phải tỉnh táo nhưng cơn đau khiến cô dần chìm vào bóng tối.
[...]
- Thẩm Tiêu? Em tỉnh rồi?
Đôi mắt cô mơ màng hé mở, cả người mệt mỏi. Thượng Quan liền vội vàng đỡ cô dậy từ từ dựa vào giường. Mùi thuốc khử trùng sộc tới khiến cô ý thức được mình đang ở trong bệnh viện.
Thượng Quan nhìn cô, đôi mắt tràn ngập sự yêu thương. Anh là người lai. Quả thật rất đẹp! Một sự kết hợp giữa Châu Âu và Châu Á. Thượng Quan nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ, anh ngồi xuống ghế.
- Thượng Quan? Sao em lại ở đây???
Thẩm Tiêu khó hiểu hỏi anh. Cô nhớ cô bị bắt đến một nơi toàn rắn là rắn.
- Em làm anh lo lắm biết không? Bỗng dưng ngất ở nghĩa địa... cũng may sáng sớm có người đi qua nhìn thấy đưa em vào bệnh viện.
Vừa nói Thượng Quan vừa vuốt nhẹ mái tóc của cô sang bên. Thẩm Tiêu mỉm cười nhẹ. Anh và cô vốn là bạn học lâu năm, nhớ hôm đó anh tỏ tình với cô. Cả hai đã quyết định sẽ tổ chức hôm lễ trong tháng tới. Nghĩ lại giấc mơ hôm qua, cô nuốt một ngụm nước bọt đưa tay lên nhìn. Vết bớt đó biến mất rồi? Tại sao???
Nhìn hành động của cô khiến Thượng Quan khó hiểu. Anh nhẹ xoa đầu của cô, gương mặt hơi cúi xuống sát lại gần mặt cô hơn.
- Thẩm Tiêu? Em không sao chứ? Sắp tới hôn lễ rồi. Em nên giữ gìn sức khỏe một chút, gầy đi mặc váy cưới không đẹp đâu.
Thượng Quan lúc nào cũng như vậy. Lúc nào cũng dịu dàng như thế. Chắc chuyện tối đó chỉ là mơ... đúng! Chỉ là giấc mơ. Sắp tới cô cưới Thẩm Quan rồi theo anh ấy ra nước ngoài. Như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô sẽ có cuộc sống an ổn. Thẩm Tiêu tự nhủ thầm phải quên đi... quên đi... nó không có thật...
Khi cô định lên tiếng nói gì đó, cửa phòng bỗng bật mở. Hai vị bác sĩ bước vào. Thượng Quan đứng dậy đi sang bên cạnh thì hai vị bác sĩ đó lên tiếng.
- Đến giờ tiêm. Phiền anh ra ngoài giúp tôi!
Thẩm Tiêu chợt có dự cảm không lành. Đôi mắt cô ngước lên, vị bác sĩ kia có đôi mắt màu đỏ? Hình ảnh một con rắn đỏ hiện lên phía sau khiến cô sợ hãi vội nắm chặt lấy tay Thượng Quan.
- Đừng... đừng ra ngoài...
- Thẩm Tiêu? Em sao thế?
Cô lắc đầu liên tục, cơ thể bất giác run rẩy.
- Thượng Quan... đừng ra ngoài mà... ở lại với em... em sợ tiêm...
Bây giờ cô chỉ có mỗi lí do đó để Thượng Quan ở lại đây. Vị bác sĩ kia lấy ống tiêm rồi rót một chất lỏng vào xong điều chỉnh.
- Phiền cô đưa tay qua!
Vị bác sĩ kia cũng chẳng phản đối Thượng Quan ở lại. Anh ta cầm mũi tiêm nói. Cô thở dốc rồi từ từ đưa tay ra. Thượng Quan liền xắn cao tay áo cô lên giúp bác sĩ dễ tiêm hơn.
Mũi tiêm từ từ rót chất lỏng kia vào cơ thể của cô. Thẩm Tiêu cắn răng nhắm mắt lại. Bỗng giọng nói đó lại vang lên trong đầu cô. Đầu óc của cô hoảng loạn vội mở mắt ra thì bác sĩ kia đã cất mũi tiêm kia đi từ bao giờ.
Khi hai người đó rời khỏi phòng, Thượng Quan quay người nói là đi đóng viện phí. Cô gật đầu. Cửa phòng đóng lại, Thẩm Tiêu một mình bên trong. Một tờ giấy từ đâu rơi xuống lơ lửng trước mặt cô. Tay cô run run nhận lấy tờ giấy, cầm lên xem. Cảm giác sợ hãi bao phủ, thoắt cái tờ giấy đó liền biến mất trên tay cô không thấy đâu.
Trò chơi thứ nhất của nô lệ: giết người!

Bình luận

Truyện đang đọc