LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT?

Hạnh phúc, đôi khi chỉ hai người là đủ. Có thêm người thứ ba, lại thành bất hạnh.

Hà Nguyệt Anh cũng từng tưởng tượng, anh rời viện gấp như thế, về nhà, chắc chắn muốn gặp chị.

Nhưng chưa bao giờ dám nghĩ, họ lại thân thiết tới vậy.

Khổ công cô đã coi Hà Nguyệt Dương là tỷ tỷ tốt, cô đã cầu xin như vậy, mà vẫn còn trơ lì gặp anh, đúng thật không thể chấp nhận nổi.

Nếu hôm nay cô không tới bất ngờ, không biết còn có thể xảy ra chuyện động trời gì nữa…

-“Nguyệt Anh!”

Hà Nguyệt Dương thấy em gái, lại quay lại nhìn Phong đang nằm chễm trệ xem tivi trên ghế sofa nhà mình, cảm giác tội lỗi dâng trào, cô lí nhí:

-“Ta, ta xin lỗi…gọi cho mi không được, cả Vân nữa…”

Nguyệt Anh tỏ vẻ không để ý, cô cười rất tươi:

-“Có gì chứ, dù sao hai người cũng là bạn, lần trước là muội hơi quá lời, cũng vì lo cho anh ấy thôi…”

-“Ừ…”



Thấy Hà Anh, Phong chỉ chào hỏi qua loa rồi về…lòng cô tan nát. Có lẽ, lần trước cô đùa anh hơi quá đáng!

Tối đó, cô ngủ lại nhà chị gái, cố gắng hỏi khéo về những ngày vừa qua.

Hà Nguyệt Dương tới là khó xử, cô chẳng muốn nói dối em gái, nhưng cũng sợ nó biết Phong ăn cơm nhà cô, nó sẽ buồn…lòng cô thấy áy náy nặng nề.

-“Phong bệnh, có lúc sang nhà ta ăn cơm, dù sao cũng là bạn, nó tai nạn cũng vì ta, ta không thể làm ngơ…”

Cô cố gắng giải thích, mong Hà Anh sẽ hiểu.

Em gái cô không những không tức giận, ngược lại, nó còn thì thầm:

-“Không sao, muội biết tỷ và anh ấy chỉ là bạn mà, chỉ có điều, tỷ thấy đấy, anh ấy cứ lạnh nhạt mãi với muội, muội…thì rất nhớ anh ấy…”

Nhìn em gái bị dày vò, Hà Dương cũng khổ sở không kém.

Hai người nói rất nhiều chuyện, ríu rít như thủa thơ ấu.

-“Tỷ này! Muội nhớ nhà quá…”

-“Ừ, hôm nào về thăm bà ngoại, hôm nọ cậu mợ gọi đấy…”

-“Ý muội là muội nhớ ba mẹ, nhớ nhà của chúng ta…”

Nguyệt Dương an ủi em gái.

-“Ba mẹ đã giành mọi thứ tốt đẹp nhất cho chúng ta rồi mà, đây là lúc ba mẹ được tận hưởng…”

-“Nhưng ba mẹ ác quá, tỷ xem, một năm ba mẹ ở trong nước được mấy ngày?”

-“Ừ thì cũng ít, lần trước ta cũng thấy tiếc, tưởng được về gặp hai người, hôm sau gọi điện, ba đã bảo đang ở sân bay đi Thái Lan rồi. Nhưng mi phải thấy vui chứ, ba mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới, yêu nhau là thế, mi phải thấy hạnh phúc cho ba mẹ chứ? Chúng ta lớn rồi, có việc gì thì dựa vào nhau, đừng để ba mẹ nhức đầu…”

-“Muội biết rồi, muội rất yêu tỷ, tỷ biết không?”

-“Tất nhiên ta biết…”

Nguyệt Dương nở nụ cười hạnh phúc, vỗ về Nguyệt Anh.

-“Nếu được làm tỷ thì thật tốt!”

-“Mi nói linh tinh cái gì vậy?”

Hà Anh giọng buồn buồn.

-“Muội nói nếu muội được sinh ra làm tỷ thì thật tốt!”

-“Hả?”

-“Tỷ xem, ngay tới tên tỷ cũng đẹp hơn. Nguyệt là Trăng. Dương vừa là tên một loài cây, mang vẻ mỏng manh, yểu điệu, vừa có nghĩa là ánh dương tươi sáng…nói chung, tên của tỷ rất đặc biệt!”

Hà Nguyệt Dương bật cười.

-“Mi thật, chẳng phải hồi đó ba mẹ để hai cái bảng tên cho chúng ta tự chọn sao? Mi không nhớ ba mẹ kể ta chọn cái màu xanh, có chữ Nguyệt Anh nhưng mi lại khóc ầm ầm đòi à?”

-“Hồi ấy muội bé, biết gì đâu…thế mới nói số tỷ may mắn, sinh ra đã được ông trời ưu ái!”

-“Mi nói thế thì ta cũng chịu…”

-“Sự thật mà, mọi người đều quý tỷ hơn, tỷ có mọi thứ…chẳng bù cho muội…”

Thấy em gái tâm trạng, Nguyệt Dương giọng điềm tĩnh.

-“Hà Nguyệt Anh, sở hữu fanpage mấy triệu like, đi đâu cũng có người hâm mộ điên cuồng xin chữ kí, người cô từng hẹn hò là Vũ Huỳnh Phong, chàng trai hot nhất nhì showbiz, cũng là người cô yêu, tuy đã chia tay, nhưng cũng gọi là có những năm tháng hạnh phúc. Tất cả các sản phẩm nghệ thuật của cô đều được fan và giới chuyên môn đánh giá cao. Cô sở hữu ba chiếc siêu xe hạng sang và rất nhiều bất động sản, quần áo cô mặc nhất định phải là hàng hiệu…Hà Nguyệt Dương, một mảnh tình vắt vai còn chưa có, tài sản lớn nhất là căn hộ và cái xe gom góp mua được hồi đi du học, hiện tại lương hàng tháng cũng chỉ ba cọc ba đồng, quần áo thì toàn hàng chợ…”

Đoạn, cô véo má em gái, đùa đùa:

-“Nào, mi đã thấy được thực tế trước mắt chưa? Mi thấy ai sung sướng hơn ai?”

Nguyệt Anh không nói, chỉ thở dài…

-“Dạo này muội mệt mỏi quá tỷ ạ…”

-“Sao vậy?”

-“Dư luận!”

-“Dư luận làm sao?”

-“Họ ném đá muội!”

-“Mi kệ đi, làm người nổi tiếng thì cái đó là chuyện bình thường!”

-“Nhưng muội đau lòng, họ nói muội tham tiền, tham đóng quảng cáo mà không chịu tiến bộ, tại mấy lần muội biểu diễn ở tụ điểm nhỏ ý…”

Cô trình bày.

-“Đợt này có lễ hội lớn mấy ngày, tất cả các nghệ sĩ đều tham gia góp vui, muội chắc chắn không thể vắng mặt, năm năm rồi, muội chủ yếu tập trung diễn xuất, hát hò cũng là trong phòng thu, bây giờ người hâm mộ mong chờ lắm, mà nếu muội hát, muội sợ sẽ lộ…”

Hà Nguyệt Dương còn chưa kịp phản ứng, Hà Nguyệt Anh đã chui vào chăn, rúc trong lòng cô nài nỉ:

-“Tỷ tỷ, biểu diễn thay đi…”

-“Ta…”

-“Đi mà…đi mà…”

Nguyệt Anh vừa xin, vừa nắm tay chị gái nũng nịu, ỉ ôi, miệng cô chúm chím đáng yêu, Hà Nguyệt Dương chẳng thể từ chối.

-“Được rồi, ghét mi…ngủ đi…”

-“Yêu tỷ nhất!”

Ánh đèn mờ mờ, có người chị hạnh phúc ôm đứa em gái bé nhỏ, chìm vào giấc ngủ.

Lại có người em, nhẹ tay tháo lấy chiếc vòng trên cổ chị gái, nở nụ cười bí hiểm.

‘Hà Nguyệt Dương, em rất tiếc, em đã cố nhẫn nhịn lắm rồi, nhưng có lẽ đã tới lúc em phải lật bài ngửa với chị, chúng ta trực tiếp đấu ván cuối cùng, xem rốt cuộc là ai thắng nhé, chị gái yêu quý!!!’

*****

***************

Một ngày không lâu sau đó…

Ở trong khu ổ chuột cũ rích, có người con gái ngồi đối diện với người đàn ông mình đầy những hình săm quái dị. Họ thì thầm to nhỏ gì đó, một tập tiền polyme mới cứng và dầy cộp đặt trên bàn…

Trong khán phòng rực rỡ nọ, ánh đèn sân khấu sáng lấp lánh, có người con gái khác cất tiếng hát du dương, ngọt ngào.

Có người con trai ngồi dưới, ánh mắt dần từ hững hờ, sang ngạc nhiên, rồi sửng sốt…

Bình luận

Truyện đang đọc