LÊ NGỌT

Cô nói xong, Vu Vũ không kiêng nể gì cười to một hồi lâu.

Đây là bảo bối sao, hồi mới quen nhau, Vu Vũ không nghĩ rằng cô có thể đáng yêu như vậy.

“Được, không đùa cậu nữa, ăn xong rồi còn đi.” Vu Vũ dọn dẹp hộp cơm, còn chưa lau đi mấy giọt nước mắt sau một trận cười thoải mái.

Hai người cùng nhau về công ty.

Hai cô ở cùng một tầng, nhưng lại không cùng tổ, cho nên khu vực làm việc cũng khác nhau.

Khi đang sắp tách nhau ra, hai người lại nghe được tiếng nói chuyện từ phòng trà, rõ ràng đã bắt đầu từ lâu, hai cô cũng chỉ nghe được một nửa.

“Cho nên mới nói mấy nữ sinh vẫn nên rửa mắt một chút, cha mẹ sinh ra xinh đẹp như vậy, gia cảnh cũng không tồi, sao không chọn được mấy người ưu tú?”

“Kiến thức hạn hẹp thôi, trong đầu chỉ có yêu, thấy ai miệng ngọt là không đi nổi, thật uổng phí điều kiện tốt của mình.”

“Đi xe bảy vạn, vậy một năm kiếm được mười vạn không, rồi còn nói đến mua nhà, mười năm tới cũng sẽ chẳng có gì, cố làm gì chứ?”

“Loại đàn ông này cũng thật đáng buồn.”

“…”

Lúc Thời Lê nghe mấy chị đồng nghiệp vu khống cũng không có tức giận lắm, nhiều lắm là hiểu rõ người ta rồi thì sau này ít qua lại, nhưng khi nghe họ trào phúng Cận Ngộ Bạch, cô tức giận rồi.

Đó là sự tức giận mà trước nay chưa từng có.

Vu Vũ biết Thời Lê tính tình tốt, còn muốn thay cô mắng bọn họ một trận, không ngờ Thời Lê lại vào trước một bước, âm thanh ngọt mềm, nhưng cô lại tức giận hơn bao giờ hết.

“Mấy người đang nói hươu nói vượn gì đấy!”

Người trong phòng nghỉ nhìn thấy cô, ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng dù sao mà cũng là nhân viên cũ, đối với thực tập sinh nằm tận cùng của chuỗi thức ăn cũng chẳng mấy để tâm, kinh ngạc hóa cười cợt.

Một người ngồi trên ghế, nhướng mày nhìn cô, “Có phải nói cô đâu, làm sao vậy, với cả không đúng là vậy à?”

“Mấy người còn chưa gặp anh ấy, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân?” Con thỏ nóng nảy hôm nay còn biết cắn người.

“Chưa gặp qua, nhưng đã thấy xe.”

“Tức giận đến vậy sao? Thời buổi này đến nói sự thật cũng không được à, còn nữa, chúng tôi còn chưa chỉ tên nói họ, cho cô chút mặt mũi, cô còn chỉ trích chúng tôi à?”

“Từng gặp qua không ít thực tập sinh, người hung dữ như cô tôi lần đầu thấy, dù sao chúng tôi cũng có thể coi là tiền bối của cô, cô có thể nói chuyện không khách khí như vậy à?”

“…”

“Muốn được tôn trọng trước tiên phải tôn trọng người khác, cười chết, một đám người miệng thối như bồn cầu, lại còn cảm thấy mình hơn người khác?” Vu Vũ ở đằng sau không nhịn được, đệm thêm một câu.

“Cô là ai nữa?”

“Tôi là bà cô của cô.” Cô không sợ bị sa thải, càng không sợ mấy người này.

“Cô là thực tập sinh sao tính tình lại kém như vậy?”

“Cô là nhân viên cũ sao lại cậy già lên mặt?”

“…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mắt thấy cục diện biến thành tranh cãi kịch liệt, Thời Lê đi đến trước mặt những người kia, nói: “Các người phải xin lỗi, là xin lỗi với anh ấy.”

Không ai để ý đến cô, nhìn cô như bệnh nhân tâm thần.

Thời Lê lặp lại, “Tôi cảm thấy anh ấy tự mua cho mình một chiếc xe là một điều đáng kính trọng, xe nào và bao nhiêu tiền cũng là anh ấy chọn, xe cũng chỉ là công cụ thay cho đi bộ thôi mà, không đại diện cho ai cả.”

“Chẳng lẽ bây giờ cô mặc Gucci hàng nhái loại một thì đại diện cho con người cô sao?”

Đồng nghiệp bị nói mặc hàng nhái loại một sợ sệt rụt cổ, sắc mặt mất tự nhiên, “Cô mới mặc đồ giả, không có mắt đừng nói bậy.”

“Đồ của cô đây là hàng giả thật đấy, như thể không ai mua được vậy, mẹ tôi cũng có cái áo giống của cô, mà logo của cô nhìn như bị gặm ấy, sao mà là hàng thật được.”

Vu Vũ khịt mũi coi thường.

Nói tới đây, liền không cần nói tiếp.

Người đồng nghiệp ấy bĩu môi, vừa xấu hổ lại tức giận trừng mắt nhìn hai cô, mang giày cao gót “lộc cộc” bước đi, những người khác cũng không còn kiêu ngạo như vừa rồi, cũng rời đi theo.

Đám người kia đi rồi, Vu Vũ vỗ vai cô, “Được đó, con thỏ mắt đỏ của tôi sức chiến đấu cũng không tồi, mắt cô cũng có thể phân biệt được hàng thật và hàng nhái.”

“Hồi trước ở trường có một hoạt động nhận diện thương hiệu, tổ chúng tôi làm về Gucci nên có nhìn thấy qua mấy sản phẩm của họ.”

“Không hổ là học bá.” Vu Vũ tâm phục khẩu phục.

“Đi về thôi.”

Đúng là không quản được miệng người khác.

Chuyện vừa xảy ra giữa trưa, mấy người đồng nghiệp kia còn không biết kiềm chế, lại còn không kiêng nể gì mà đi tung tin, ngay cả Lý Tư Tư, người sau lần kia chỉ có công việc cũng biết đến.

Giọng nói của cô có chút khó xử, nhưng cũng nhắc nhở Thời Lê, “Có người tung tin bịa đặt cô, nói rất khó nghe, cô nên cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn.”

Cô cũng biết miệng của người mình không chặn được, cứ để họ nói đi, cô cũng không mất miếng thịt nào.

“Thời Lê.”

Là tiếng nói vang dội của người quản lý.

Thời Lê theo bản năng còn tưởng rằng chuyện này đã truyền tới tai quản lý, nên giờ ông mới tới tìm cô, quay đầu lại mới thấy bên cạnh còn một người nữa đang đứng, xung quanh là thần khí, có thân hình mập mạp của người quản lý làm phụ trợ, trong giây lát cô rốt cuộc cũng đã hiểu cái gì gọi là chi lan ngọc thụ*.

(*) Chi lan ngọc thụ: CHỉ người ưu tú.

Cô mở to mắt, không nghĩ sẽ gặp Cận Ngộ Bạch ở đây.

“Tìm cô.” Người quản lý nói.

Nhưng không biết vì sao, cô cứ cảm thấy sự nghiêm túc thường ngày của ông đã thu liễm vài phần, thoạt nhìn hết sức thân thiện.

Thời Lê vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn lại, cũng không phải chỉ có mình cô kinh ngạc.

Thời Lê đứng dậy khỏi bàn làm việc, bước hai ba bước qua, nhận thấy có mấy chục đôi mắt đang nhìn mình.

Có nhiều người vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của Cận Ngộ Bạch.

Dù sao cũng là nhân viên lâu năm, có một số dịp gặp được Cận Ngộ Bạch, tuy chỉ gặp một hai lần, nhưng ngoại hình anh quá nổi bật, làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

Lần trước nghe đồn Cận Ngộ Bạch đánh người nhập viện, bây giờ anh đột nhiên xuất hiện, làm cho nhiều nhân viên cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.

Nhưng người được gọi là thực tập sinh, còn là nữ sinh nữa, không phải anh tàn nhẫn đến mức đánh cả phụ nữ chứ.

Hình như không phải không có khả năng.

Nhân viên trong tập đoàn không ai không biết ông chủ Cận Ngộ Bạch là ác ma nhân gian, bắt bẻ nghiêm khắc còn có thói quen ở sạch, vô cùng ghét việc bị người khác chạm vào.

Đang lúc những người khác đều nín thở, thừ người  ra đó, Thời Lê đã đi qua.

Cô chớp đôi mắt, còn chưa rõ tình hình, có chút cẩn thận nắm lấy tay Cận Ngộ Bạch, vừa vui vẻ lại bất ngờ nói: “Tiểu Bạch, sao anh lại tới đây?”

Tiếng Thời Lê nhỏ, bọn họ nghe không rõ lắm.

Nhưng nhìn động tác rõ ràng kia, cô không chỉ chạm vào ông chủ, còn nắm lấy tay anh!

Xong rồi.

Cô gái nhỏ này hôm nay phải đi rồi.

Trong khi những nhân viên khác đang mặc niệm cho cô, Cận Ngộ Bạch cứ để cô nắm lấy tay mình, trên mặt hồng hồng mất tự nhiên, đưa cô đồ trong tay mình, “Bé ngốc, hôm nay em quên mang thuốc.”

Một câu bé ngốc và vẻ ngoài lạnh lùng của anh tạo nên thế đối lập, trình độ chiều chuộng này đã có thể viết ra một bài luận văn ngắn 5000 chữ.

“A, tôi quên mất, mẹ tôi làm phiền anh rồi.” Thời Lê mới nhớ ra, mỗi ngày cô ăn xong rồi sẽ uống thuốc, nay thay thuốc mới, cô đi ra ngoài mà quên mang theo.

“Không sao, tôi tiện đường.”

“Lại làm phiền anh rồi, xin lỗi.” Mặt Thời Lê lại đỏ lên.

Cô cảm giác đang có rất nhiều người đang nhìn về hướng này, lại nghĩ đến những lời Vu Vũ nói hồi trưa, lập tức nghĩ ở đây có khả năng cũng có cô ấy.

Thời Lê liền di chuyển, chắn hướng bàn làm việc của Vu Vũ, cố gắng chắn tầm nhìn của cô.

“Sao vậy?” Cận Ngộ Bạch nhìn thấy động tác của cô.

Ánh mắt Thời Lê trở nên mơ hồ, chột dạ, “Chân hơi tê, tôi đổi chỗ một chút.”

Cận Ngộ Bạch quay đầu lại, không nhịn được mà cong môi, ngữ khí càng dịu dàng, “Mới đừng chút đã mệt như vậy rồi.”

Thấy Thời Lê bĩu môi, anh lại bổ sung, “Bé yếu ớt.”

Bé yếu ớt · Thời Lê trợn to mắt, “Tôi không phải.”

“Em phải.”

Hệt như hai con gà nhỏ đang cãi nhau.

Vì để không bại lộ mục đích của mình, Thời Lê có bị gọi là bé yếu ớt cũng đành nhịn.

Cận Ngộ Bạch nhìn cô, “Đi làm đi, nhớ uống thuốc rồi hãy ngủ trưa.”

Này là lời dặn của mẹ Thời, anh chỉ lặp lại.

“Ờm, phiền anh rồi, còn nữa… Cảm ơn.” Thời Lê trịnh trọng nói.

Cô biết bây giờ chắc chắn có người đang chế giễu cô, nhưng Thời Lê không để bụng, trong mắt cô, Cận Ngộ Bạch là người tốt nhất thế gian này, dù có đi xe ba bánh thì vẫn vậy.

“Đi thôi.”

Cận Ngộ Bạch chào hỏi, quay đầu rời đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Lê mang thuốc về chỗ của mình, bước chân nhẹ như thỏ, chuyện vừa nãy cãi nhau với đồng nghiệp nhanh chóng tan đi như mây đen gặp mặt trời.

Bây giờ, cô chẳng thấy ai cả.

Nhưng khi Thời Lê về chỗ của mình, nhìn thấy mấy đồng nghiệp khác như đang hóa đá, phức tạp nhìn cô.

Cô cũng không quan tâm mấy, mở bình nước của mình ra, uống thuốc.

Uống thuốc xong, bọn họ vẫn là vẫn duy trì động tác vừa rồi.

Thời Lê: “…”

Đến mức này sao?

Một lúc sau, Vu Vũ gửi cô một tin nhắn.

Vu Vũ: “Người bạn mà cậu nói với tôi không phải cái anh hồi nãy ấy chứ?”

Thời Lê giật mình một cái: “Cậu thấy à?”

Cô hỏi rất cẩn thận, rõ ràng vừa rồi cô đã che lại, vậy mà vẫn bị nhìn thấy.

Bây giờ cô có chút lo Vu Vũ vừa ý gương mặt Cận Ngộ Bạch, muốn đùa bỡn tình cảm anh.

Vu Vũ: “Mẹ ơi!!!”

Quả nhiên!

Thời Lê hít sâu một hơi, tim đập thình thịch, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím, lần này trả lời lại rất nhanh.

Thời Lê: “Tôi sẽ không giới thiệu anh ấy với cậu đâu, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi.”

Vu Vũ: “??? “

Vu Vũ: “Cậu biết anh ta là ai sao?”

Người nào đó đang nhắn tin trong lòng chỉ muốn ẩn hết tất cả thông tin liên quan đến Cận Ngộ Bạch: “Đừng có mà lừa tôi! Anh ấy là bạn tôi, tôi không cho cậu đùa giỡn với anh ấy được.”

Vu Vũ: “???????”

Hồi lâu sau, cô ấy mới gửi một sticker mặt cười.

Vu Vũ: “Đôi khi tôi cảm thấy con mẹ nó cậu đúng là một đứa ngốc bạch ngọt.”

Nửa tiếng cũng chưa có hồi âm, ngay khi Vu Vũ cho rằng cô đã ngủ, Thời Lê lại trả lời cô ấy, chỉ vẻn vẹn bốn chữ.

“Tôi thích anh ấy.”

Từ trước đến nay cô không phải là một cô gái hướng ngoại, có thể đánh ra được mấy chữ kia, để những người khác nghe được tiếng lòng của mình, cần phải có dũng khí gấp mười lần người bình thường.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Lê hôm nay hơi bị đáng yêu á.

Bình luận

Truyện đang đọc