Các sinh viên đều đang đói meo và đứng tập trung trên bãi cát khi đến giờ lịch trình. Giáo sư đã đến đó từ trước và đợi mọi người.
“Một vòng quanh bãi biển sẽ kết thúc buổi huấn luyện địa ngục ngày hôm nay.”
Ai nấy đều lập tức thở phào nhẹ nhõm.
‘Đến 5h lận nên cứ thong thả mà chạy.’
‘Nghe như kiểu chúng ta sẽ đi dạo chơi một vòng quanh Silmido vậy!’
Bất chợt, cánh tay của Kim Hyeonjun, một học sinh năm nhất, giơ lên.
“Thưa Giáo sư, em có một câu hỏi, nhóm chúng em vẫn chưa được ăn. Nếu chúng em kết thúc yêu cầu của Giáo sư sớm hơn thời gian quy định, chúng em có được phép đi ăn không ạ?”
Giáo sư thoải mái gật đầu.
“Tất nhiên rồi. Nếu các bạn hoàn thành xong nhiệm vụ cuối trong khoá huấn luyện địa ngục này, các bạn sẽ đuợc tự do nghỉ ngơi cho đến khi thực hiện mục tiếp theo trên lịch trình của chúng ta. Vậy, tất cả đã sẵn sàng chưa?”
”Vâng, thưa Giáo sư.”
Tất cả các sinh viên đều thay những đôi giày thoải mái đã được chuẩn bị từ trước để chạy bộ trên bãi biển.
“Được, chuẩn bị. Bắt đầu!”
Vị Giáo sư vừa dứt lời, hơn 100 sinh viên hăm hở lao về phía trước.
“Những làn gió biển mát lạnh, quả là một khung cảnh lí tưởng để đi dạo bên bãi biển.”
“Tốt cho sức khoẻ nữa. Em nghĩ thật là tốt khi chúng ta đã đến đây, có phải không, tiền bối?”
“Phải. Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Các sinh viên chạy thong thả như một cuộc dạo chơi bách bộ trên bãi biển.
Dù chân bước trên bãi cát nóng rực, quãng đuờng đi cũng không quá khó khăn.
Những hạt cát nhỏ mịn trôi nhè nhẹ dưới chân khi họ giẫm lên.
Nhưng, một nhóm sinh viên khối trên đang chạy thục mạng.
“Heokheok!”
“Nhanh lên, nhanh nữa lên!”
Phần lớn học sinh năm nhất đều ngơ ngác trước hành động của các sinh viên khoá trên.
“Làm ơn chạy chậm lại xíu đi.”
“Sao mà theo kịp tốc độ này chứ”
Tiếng ai đó than phiền.
Nhưng, một đàn anh quay đầu lại nhìn và mỉm cười hết sức rạng rỡ.
"Oh, vậy mấy đứa cứ từ từ mà đi."
"Chứ tụi này không chờ đâu, chạy tiếp đây."
Các sinh viên ấy dần dịu lại và hỏi:
"Tại sao mọi nguời lại phải chạy nhanh? Có lí do đặc biệt nào không ạ?"
Những sinh viên lớp trên lắc đầu.
"Không có gì cả, chỉ là tụi anh muốn chạy hết sức, thế thôi."
"Anh không cảm thấy phí hoài khi chỉ biết cắm đầu vào chạy thay vì thưởng thức những cơn gió biển trong một dịp hiếm có như thế này sao?"
"Cậu nói đúng, nhưng chúng tôi muốn chạy."
Dứt lời, các học sinh khoá trên lại lao đi như những mũi tên bật khỏi dây cung
Weed cũng rứa, cậu cũng không quá quan tâm việc chạy bộ.
Cậu chỉ nghĩ đây là một cuộc chạy bộ tự do vòng quanh đảo. Tuy nhiên, quan sát hành vi kì lạ của các sinh viên khoá trên làm lòng cậu dấy lên một dự cảm bất an mơ hồ.
'Có gì đó rất lạ.'
Weed vốn không tin bất cứ ai.
Cậu chỉ làm những gì vì mục đích chu toàn gia đình mình.
Bản thân cậu đã đánh mất niềm tin vào thứ được gọi là tình người, lòng nhân ái, sự cảm thông, chia sẻ.
Khi phải đối diện với sự gai góc khắc nghiệt của cuộc sống, cậu đã sớm không còn ngây thơ nữa.
Cậu cư xử hà khắc với bản thân và sống lúc nào cũng chỉ nghĩ tới “tiền tiền tiền”.
Ngay cả khi thế giới này muốn nhấn chìm cậu sâu xuống tận cùng đáy, cuộc đời nghiệt ngã của cậu vẫn chưa kết thúc ở đó.
Nó cho cậu hưởng thụ cảm giác cầm chắc trong tay 30 tỷ won rồi đùng một phát mang niềm hy vọng của cậu đi mãi mãi.
Hiện thực bất công!
Đã vấp ngã đau đớn một lần, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tuởng vào người khác.
'Phải cẩn thận kẻo bị đánh lén. Còn lâu tôi mới tin mấy nguời.'
Khi Weed tiếp tục theo dõi các sinh viên khóa trên ban nãy, cậu bất giác tăng tốc độ.
Lối suy nghĩ và hành động này không chỉ được hình thành từ khoảng thời gian cậu ở võ đường mà nó đã thấm nhuần trong tiềm thức cậu, trở thành bản năng con người từ lúc nhà cậu mang món nợ khổng lổ ngày trước, vì thế mà cậu không bao giờ chịu bỏ tiền ra bắt xe buýt để có thể đi được những quãng đuờng xa hơn và nhanh hơn.
Nhờ quá trình rèn luyện lâu dài, cậu có thể dễ dàng chạy bộ trên loại địa hình này.
Dadadadadadak!
Tốc độ bỏ xa những nguời khác!
Gần như ngay lập tức bắt kịp những sinh viên đàn anh đã chạy lúc nãy!
Không phải cậu ham hố cái vị trí dẫn đầu, mà cậu chỉ muốn tìm ra lí do khiến sinh viên lớp trên chạy một cách vội vã bạt mạng như vậy.
Rất nhanh chóng, cậu đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.
Dù họ chạy hết sức cỡ nào, họ vẫn chỉ thấy bãi biển Silmido kéo dài bất tận không điểm dừng.
"Heokheok! Tôi chắc chắn rằng chúng ta đi lạc hướng rồi. Tại sao chạy thẳng nhưng cứ kiểu như không đến nổi đích ấy?"
"Tôi nghĩ chúng ta chạy được hơn 15 phút rồi đấy."
"Tui đói quá."
“Ôi mẹ ơi! Con đói sắp chết rồi.”
Một vài sinh viên khoa trên đã biết trước chuyện bất thường này.
Thoạt nhìn qua, mọi người đều mắc một sai lầm tai hại, họ tưởng rằng những hòn đảo thuộc Biển Vàng trông rất nhỏ.
Nhưng, việc chạy hết quãng đường vòng quanh đảo hoàn toàn không phải một nhiệm vụ dễ dàng.
Bãi biển Silmido có chu vi dài hơn 6km! Chỉ cần chạy thử một vòng, tuyệt đối sẽ không muốn thử lại lần thứ hai!
'Xin lỗi mấy bạn trẻ nhé.'
Đối với các sinh viên khóa trên đã biết điều ấy, ai đến trước thì hưởng trước.
Đó chính là động lực đã thôi thúc các sinh viên khác đẩy nhanh tốc độ chạy.
Tâm trí của họ sắp không thể chịu nổi nữa khi cứ chạy mãi trên bãi cát kéo dài vô tận này.
Cơn đói đạt ngưỡng giới hạn!
Một vài sinh viên cố chạy cho kịp, nhưng một lúc sau, họ bắt đầu thở gấp, tốc độ giảm dần và ngay lập tức bị tụt lại phía sau.
Đối với những sinh viên đã gần như bỏ cuộc, thử thách này thật chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Chỉ duy trì tốc độ chạy này được một lần, cuối cùng tất cả bọn họ đành chuyển sang đi bộ từ từ.
Về phần Weed, cậu dễ dàng hoàn thành một vòng chạy và về đích trong đợt 30 người đầu tiên.
Trong số các sinh viên về đích đầu tiên, có rất nhiều sinh viên nợ môn, sinh viên khóa trên và cả sinh viên năm nhất, tất cả nhìn vẫn còn khá sung sức.
Seoyoon cũng ở trong số đó. Nhiệm vụ này còn dễ hơn so với việc chạy bộ mỗi sáng với Cha Eunhee. Và trở thành một thói quen của cô.
Những nguời về đích sau sẽ phải chạy thêm một vòng.
Trong tình trạng kiệt sức vì đói lả, quãng đường khó khăn tưởng như kéo dài vô tận!
"Ôi chết tiệt."
"Ai đó làm ơn giúp với."
Những sinh viên này đang rất cần được giúp đỡ nhưng có vẻ chẳng ai muốn đưa tay ra giúp họ cả.
Khoảng cách là 6km!
Mặc dù ban đầu nhìn có vẻ ngắn, nhưng thật ra nó rất dài.
Họ không ngờ tới việc phải chạy đến hai lần.
Giờ thì họ đã hiểu vì sao lại được cho những 3 tiếng.
Nếu bạn không thể chạy thì vẫn có thể từ từ đi bộ để hoàn thành nó.
Nhưng đến lượt thứ 2, họ chẳng còn sức để đi nữa và đang đứng trước bờ vực sụp đổ.
“Làm ơn giúp em với.... Em rất xin lỗi nhưng anh có thể thay em được không?”
Hong Seonye đang rất chật vật và cầu xin Lee Hyun.
Sức lực của cô đã cạn kiệt và muốn dựa vào Lee Hyun, người xem ra vẫn còn khỏe mạnh.
Lee Hyun, tất nhiên, nói.
“Ờm... Tôi khô....”
Cậu đang tìm kiếm đúng thời điểm để từ chối.
“Được thôi”
Lee Hyun đổi ý và chạy.
Cậu đã sớm hoàn thành lượt chạy và cũng chẳng có việc gì để làm.
Cậu nhận ra rằng tập luyện thể lực thêm một lúc cũng chẳng hại gì.
Hầu hết mọi người đều đi bộ trên quãng đường về.
Di chuyển 12km quả là rất khó khăn với những người vô thể dục bất thể thao.
Chỉ những người đang chạy là những người đồng ý sự giúp đỡ, điều mà họ bị ép phải làm.
"Keoheuheuk."
"Yaheuheung."
Trong số những sinh viên còn đang chạy, tiếng rên rỉ vọng ra từ khắp nơi.
Mỗi người bọn họ cố gắng lê từng bước chân nặng nề trên cát.
Họ rất muốn từ bỏ. Nhưng vì lợi ích của các thành viên trong nhóm, họ vẫn phải tiếp tục bằng bất cứ giá nào.
Họ vẫn chưa được ăn trưa, và dường như đối với nhóm của họ, bữa tối cũng đang xa dần.
‘Huấn luyện địa ngục, cái tên nói lên tất cả.’
‘Khít như … thời gian biểu.’
Sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại, họ ép bản thân tiếp tục di chuyển.
Cùng lúc đó, Min Sura ngã xuống vì kiệt sức. Cô vừa ngồi vừa thở hổn hển.
“Thôi, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi không đi nữa đâu.”
Khi thấy cảnh này, Lee Hyun đang chạy trước đã quay lại.
“Lên đây tôi cõng.”
“Hả?”
“Tôi sẽ cõng cô. Trên bảng không nhắc đến chuyện đó nên tôi nghĩ việc này không sao đâu.”
“Hả? Vâng… nhưng em cũng không nhẹ đâu.”
“Không sao đâu, sau một hồi vận động như vậy thì cô cũng nhẹ đi nhiều rồi.”
Lee Hyun đã từng phải vác gạo.
Cõng một người còn dễ hơn việc vác một bao gạo cả trăm lần.
‘So với việc khuân hàng tấn gạch lên tầng thì việc này dễ hơn nhiều.’
Min Sura, với trăm mối tơ vò trong đầu, từ từ leo lên lưng Lee Hyun.
“Nếu nặng quá thì cho em xuống nhé.”
“Ừ.”
Không khó để Lee Hyun “gánh” người đồng đội này.
Cậu đặt 2 tay lên đùi để xốc Min Sura lên, sau đó từ từ di chuyển. Điều này thu hút mọi ánh nhìn của các sinh viên xung quanh.
Một vài người ghen tỵ, vài người thì tán dương!
Thật sự rất vất vả để cõng một cô gái trong khi mình vừa mới tập thể lực xong.
Nhưng những gì người khác nhìn thấy sau đó mới thực sự kinh ngạc.
Bạch bạch bạch bạch.
Lee Hyun vừa cõng Min Sura vừa chạy như Usain Bolt.
“Hả?”
“Cái quái gì vậy?”
Họ đã phải rất vất vả mới có thể lê được đôi chân đi.
Nếu họ biết Lee Hyun thậm chí phải điều chỉnh tốc độ thì họ còn bất ngờ hơn nữa.
‘Nếu mình trở lại nhanh quá thì chẳng còn việc gì làm, đã thế còn phải cư xử thích hợp với những người này. Cho nên tốt nhất là mình cứ thong thả với top đầu.’
Lee Hyun chạy cùng với nhóm dẫn đầu ở vòng 2.
“Aaa, khổ thân tôi quá.”
“Tôi đang chết dần chết mòn đây. Giá mà bây giờ có que kem thì thật tuyệt.”
“Một chút nước lạnh cũng là quá đủ rồi”
Ngay khi những sinh viên khác về đích, họ nằm lăn ra mặt đất và thở hổn hển.
Khuôn mặt Min Sura cũng đầy căng thẳng.
‘Anh ấy thực sự vừa cõng mình vừa chạy.’
Cô đã rất lo lắng vì sợ rằng nếu mình trở nên nặng hơn thì sẽ bị thả xuống.
Nhưng họ vẫn đang chạy rất ổn định.
Cô có rất nhiều bạn trai, nhưng rồi đến lúc cần thì lại chẳng ai giúp cô, có phúc đòi hưởng, có họa bỏ chạy.
Và rồi trong mắt cô đã ánh lên những tia thiện cảm đối với Lee Hyun.
Sau khi chạy 2 vòng quanh đảo, cũng đã gần đến giờ ăn tối.
Lee Hyun ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị nấu nướng.
Những món lần này cậu nấu là sườn nướng sốt cây hương thảo, ăn kèm với súp sò Địa Trung Hải.
Mặc dù cậu chỉ cần làm mỗi một món sườn nướng nhưng cậu muốn làm thêm những món khác vì mọi người đã quá vất vả trong ngày hôm nay rồi, tối đến phải tạo công ăn việc làm cho hàm răng nữa.
“Để em giúp anh.”
Park Sunjo tiến đến, sẵn sàng giúp đỡ.
Những thành viên khác trong đội, trừ những người không có mặt lúc này, đều nằm dài trên mặt đất thở phì phò mà chẳng muốn làm gì cả.
May mắn cho Park Sunjo là anh thuộc top đầu ở vòng đầu tiên và đứng thứ 29.
Lee Hyun hỏi khi đang chặt sườn.
“Cậu đã từng xem hay tự nấu ở nhà chưa?”
“Không. Em chưa từng xem. Em còn không hề đặt chân vào bếp nữa cơ.”
“Nhưng ít nhất cậu cũng phải nấu được món gì đó chứ?”
“À vâng, em có thể nấu được một bát ramen ra hồn.”
“Vậy cậu có biết gọt hoa quả không?”
“Gọt á? Em từng nhìn thấy người ta làm trước đây. Nếu anh giao cho em thì em sẽ thử xem sao.”
“Thôi, rửa bát đi ông tướng.”
Lee Hyun thà tự làm tất tần tật còn hơn.
Trong Royal Road, những thành viên trong nhóm có thể giúp cậu với những kỹ năng nấu nướng cơ bản như thái thịt, vv…
Nhưng ở thế giới thực, không tồn tại cái gọi là kỹ năng Nấu nướng nên cậu quyết định tự làm một mình.
Nhưng Seoyoon thì không phải nấu nướng gì kể cả có kỹ năng!
Những món ăn kinh khủng khiếp nhất!
So với việc đang phải chống chọi lại cơn sốt do cảm lạnh, thì một người với tinh thần thép cũng sẽ phải chết nếu như ăn phải thứ đồ ăn kinh dị đó.
Để Seoyoon lượn lờ quanh mấy đĩa thức ăn thì sớm muộn gì nó cũng hỏng.
‘Hờ hờ. Đâu đó trên cõi đời, có những người không hề phù hợp với những công việc này vì họ chưa từng nếm trải qua.’
Khi Lee Hyun nướng sườn, những vệt khói tỏa ra từ đống lửa.
“Anh cần không?”
Hong Seonye đưa cậu một chiếc khăn tắm.
Cô đến và đưa nó cho cậu.
Mặt và tóc cô đều ướt, chắc là cô vừa đi rửa mặt về.
“Bởi vì em mà anh phải chạy 2 vòng. Em rất xin lỗi. Điều đó hẳn là khó khăn lắm.”
Lee Hyun trả lời thẳng thắn.
“Không có gì đâu.”
“Các giáo sư cũng thật quá đáng, nếu chúng ta đến đây để tập huấn thì tại sao phải luyện tập nặng nề như vậy chứ?”
Khi một người phụ nữ chỉ trích thứ gì đó, ý kiến của họ thường ngược lại những gì họ nói.
Điều cần làm trong tình huống này là phải đồng lòng nhất trí và vượt qua những thử thách đã đặt ra.
Thay vì tìm giải pháp hay tự suy luận, chỉ cần sử dụng những từ dễ hiểu để kiếm điểm.
Bên cạnh đó, Lee Hyun nhìn Hong Seonye như chưa từng nhìn trước đây và trả lời.
“Huấn luyện địa ngục thật ra rất dễ dàng.”
“Dễ dàng?”
“Nó không đến mức phải gọi là ‘huấn luyện địa ngục’ đâu.”
Thường thì với cái tên như vậy, nó cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu nó diễn ra giống với kế hoạch của Lee Hyun thì mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ.
Khi đến hòn đảo này, họ xếp hàng và đi bộ 20km vào sâu trong núi.
Sau đó, họ tập thể dục khoảng 3 tiếng đồng hồ với ý nghĩa là đang đánh trận. Tiếp theo là một bữa ăn chỉ kéo dài 5 phút, và tiếp tục một bài tập nữa.
Khi đó họ bị quăng xuống biển, nước ngập nửa người và phải vừa chạy vừa mang theo một khúc gỗ.
Ngoài ra còn cả việc phải kéo lê một khúc gỗ trên bãi bùn lầy lội nữa. Một biện pháp tập thể dục tốt với những khúc gỗ nặng.
Sau cùng, họ chỉ được ngủ 2 tiếng mỗi ngày.
Với chừng đó thì chẳng thể gọi đây là huấn luyện cơ bản được.
Cậu đã học được điều này bằng cách quan sát các võ sư ở võ đường.
Đây không phải là điểm đột phá của con người!
Nếu bạn đã khao khát thì bạn sẽ làm được.
Kể cả khi bạn không thành công.
Để đạt được sức mạnh đỉnh cao, điều này chẳng là gì cả.
Sau khi quan sát họ, Lee Hyun đột nhiên điều chỉnh việc luyện tập của cậu để gắn liền với các tiêu chuẩn của họ.
“Uh huh.”
Hong Seonye lại nghĩ khác.
Mặc dù cậu thể hiện rằng mình rất khỏe mạnh bằng việc chạy thay cô, và điều cô cần ở một người đàn ông là sự thể hiện mình, và chẳng hề quan tâm đến điều gì khác.
‘Anh ấy thích mình sao?’
Lại một sự hiểu lầm nữa.
Họ vừa ăn xong bữa tối.
Họ đã có một bữa thịnh soạn trong khi những nhóm khác ghen tị liếc nhìn và thèm rỏ dãi.
Bữa ăn của những nhóm kia thật đơn giản: kimchi ramen, ramen bò, Neoguri ramen (1 loại ramen hải sản), hoặc một vài loại thức ăn mà họ không nhớ được.
Một vài nhóm có mỳ lạnh với gia vị, nhưng chúng chẳng là gì khi so sánh với những gì mà nhóm của Lee Hyun được ăn.
Cúc cù cu cu…
Dường như mỗi khi con gà nhỏ nhất Half Sauce Half Fried gáy, thì âm thanh tanh tách của ngọn lửa hay tiếng nuốt nước bọt đều nghe thấy rõ.
“Nghe thấy gì không? Đằng kia có gà để làm thức ăn đấy.”
“Gato vãi chưởng. Ngon quá đi mất.”
Mức độ tuyệt vọng của mọi người ở nơi hoang vu này là rất khác nhau.
Có lẽ tại thời điểm này, nếu hỏi 3 thứ cần thiết nhất với họ lúc này là gì, thì ai cũng sẽ trả lời như sau
- Lee Hyun
- Một cái bật lửa
- Half Sauce Half Fried
Bữa ăn kết thúc với cái bánh gato không hề nhỏ với nhóm của Lee Hyun, và giờ là lúc cho bài kiểm tra lòng can đảm.
“Hãy đi tìm những mẩu giấy được giấu trong ngọn núi đằng kia. Nhóm nào tìm thấy nhiều nhất sẽ được phần thưởng là đồ uống.”
Một bài kiểm tra lòng dũng cảm trong ngọn núi tối tăm mù mịt.
Trong đó ẩn chứa rất nhiều loài rắn rết hoặc các động vật khác, chúng chỉ chực chờ tấn công con người.
Nhóm của Lee Hyun lại một lần nữa vô tình xếp thứ nhất.
“Chân tuôi vẫn còn nhức lắm.”
“Ahh…. Buồn ngủ quớ, đói quớ, nhớ mẹ quớ….”
Hầu hết mọi người đã quá mệt mỏi nên không có nhóm nào tham gia cùng cả.
Chỉ có Lee Hyun, Seoyoon và Park Sunjo là đi lang thang và tìm được 10 mảnh giấy.
Khi đồng hồ điểm 11h đêm, ai cũng chìm vào giấc ngủ.
Họ đi tàu đến, dựng lều, nấu ăn, và chạy bộ; bởi vì họ đã làm những việc mà trước đây chưa từng động tay động chân nên rất dễ cảm thấy mệt mỏi.
Tiếng sóng ở ngoài biển và tiếng ngáy ở trong lều hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản nhạc bất hủ đến mất ngủ.
Rào rào!
Khò khò!
Rào rào!
Ứ…. ứ….ớ….ớ…..
***
Lee Hyun thức dậy như thường lệ.
‘Không biết Hayan ở nhà có ăn uống tử tế không nữa. Còn phải mang thức ăn vào bệnh viện cho bà nữa.’
Trên đảo này cậu chẳng thể làm gì.
Chẳng thể vào trang chủ của hội Dark Gamer để tìm kiếm thông tin, cũng như kiểm tra giá các mặt hàng trên trang đấu giá.
Điều duy nhất để làm là nghỉ ngơi thư giãn.
‘Chẳng mấy khi được thoải mái thế này.’
Lần đầu tiên cậu thực sự thấy thư giãn sau mấy năm qua. Lee Hyun lặng lẽ đi ra khỏi lều.
Cậu có thể nghe thấy sự thay đổi âm thanh giữa những con sóng và tiếng ngáy.
Trời tối đến mức cậu chỉ gần như có thể biết bình minh đang dần đến nhờ nhìn mặt trăng và các ngôi sao.
“Đẹp thật.”
Lee Hyun bước đi trên bãi cát trắng.
Giống như những người khác, Lee Hyun cũng muốn tìm hiểu mọi người và đi chơi với họ. Nhưng điều đó là không thể.
‘Mình không thể trở nên nổi bật giống họ được. Mình cần phải thu mình trong bóng tối, để kiếm được nhiều tiền và dễ sống hơn.’
Cậu có một mối quan hệ lạ lùng với những người bạn hay những sinh viên khóa trên mà cậu biết.
Những người bạn thời tiểu học của cậu đều cho rằng cậu đã chuyển đi.
Cha mẹ họ đã nói với Lee Hyun.
“Đừng chơi với con tôi.”
Khi còn nhỏ, Lee Hyun thắc mắc tại sao lại như vậy, cậu chẳng hề biết lí do.
“Bố mẹ cậu đều đã qua đời. Và tôi nghe nói rằng cậu đang sống trong một căn nhà ọp ẹp, nên tốt nhất là đừng có la liếm con tôi.”
Hóa ra là vì cậu không cha không mẹ và có hoàn cảnh sống khó khăn nên không thể có bạn bè.
Cứ khi nào đồ đạc bị thất lạc hay bị mất tiền, các giáo viên đều nghi ngờ Lee Hyun.
Chính vì dòng đời xô đẩy nên bây giờ cậu mới trở nên keo kiệt như vậy.
Nhưng cậu phần nào cũng hiểu được tâm lí của những bậc phụ huynh.
‘Vì tương lai con em chúng ta, kệ cha con em chúng nó phải không. Sẵn sàng nhúng tay can thiệp vào bất cứ thứ gì mà họ cho là xấu, ảnh hưởng đến con cái họ.’
Lee Hyun không muốn nhớ lại tuổi thơ cơ cực ấy nữa.
Cậu muốn giành thời gian để thư giãn ở đây. Cậu chỉ có thể có được điều đó ở chuyến tập huấn này, khi về nhà thì cậu lại phải cắm đầu làm việc.
Lee Hyun thư giãn và đi dạo vào buổi sáng.
Nhưng trên một hòn đá ở phía xa, một ai đó dậy sớm hơn cậu và đang ngồi đó.
Chính là Seoyoon.
Cô nằm cạnh Lee Hyun và có thể ngủ một chút, nhưng sau đó cô cảm thấy không thoải mái và đứng dậy rời đi.
“……”
Seoyoon cũng để ý thấy Lee Hyun nhưng cô không nói gì cả. Cô đơn giản là nhìn xuống vị trí bên cạnh mình.
Lee Hyun ngồi cạnh cô. Tất nhiên là cậu phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem việc đó có ổn không.
‘Ý cô là ngồi xuống hả? Tôi có thể ngồi không? Đừng có mà giận khi tôi ngồi xuống đấy. Có lẽ cô ấy sẽ trả thù mình trong tương lai nếu mình làm vậy…’
Trời vẫn tối thui.
Lee Hyun và Seoyoon ngồi trên cùng một tảng đá và ngắm nhìn biển. (tối đen thì ngắm cục gạch gì không biết:v)
Dưới ánh sáng của muôn vì sao trên trời cùng một đại dương rộng lớn đang trải dài trước mắt họ.
Sự ngập ngừng đã tan biến khi họ cùng ngồi đó nghỉ ngơi.
“…..”
Seoyoon không mở miệng hoàn toàn nhưng rõ ràng là cô muốn nói gì đó.
Do quá căng thẳng nên cô không thể nói ra lời nào.
Thực tế là cô muốn nói rất nhiều nhưng lại không biết diễn tả bằng lời.
Việc cô muốn làm bạn là sự thật. Và cô muốn có một cuộc nói chuyện tốt đẹp nhưng lại không biết cách vượt qua căng thẳng.
‘Mình không biết phải nói gì cả. Vậy người ta làm cách nào để truyền tải sự chân thành qua lời nói nhỉ?’
Đôi khi Seoyoon nhìn sâu vào đôi mắt của Lee Hyun rất lâu.
Trong khi đó, cái nhìn ấy khiến Lee Hyun suy nghĩ điên cuồng.
‘Cô biết tôi là người đã tạo ra những bức tượng hay là cái gì hả? Tôi biết bức tượng đẹp đẽ ở Morata sớm muộn gì cũng làm lộ thân phận thôi. Mà không, ở vùng đất tuyệt vọng, khi cô thấy tôi điêu khắc những bức tượng, phải chăng cô đã biết từ lúc đó? Không biết rằng cô có biết bức tượng ở làng Baran là dựa theo cô hay không. Ah… Cái nhìn này y hệt lúc tôi bị cảm lạnh và cô đã bắt tôi nuốt cái thứ đồ ăn kinh khủng đó. Chuẩn không cần chỉnh.’
Suy nghĩ hư cấu, nghi ngờ và sợ hãi, tất cả cùng hiện ra như bình minh đang lên.
***
Lối vào Morata.
“Hehe, cảm ơn nhiều.”
“Chúng ta đã gây ra nhiều rắc rối cho Da’in.”
“Nhờ cô mà chúng tôi có thể làm xong nhiệm vụ này.”
Trước cổng, có một tổ đội đang giải tán.
Nơi mà họ thám hiểm là Spring of Oblivion trong Twilight Ruins!
“Thật không thể tin được. Chúng ta đã chinh phục được Twilight Ruins.”
“Đã thế còn nhặt được vô số item, quả là một trải nghiệm thú vị. Tất cả đều là nhờ Da’in..”
“Heh, đừng bận tâm.”
Trong số các thành viên tổ đội, có một Shaman rất đáng nhớ.
Shaman là những người thuộc dạng cái gì cũng biết nhưng chỉ biết chút chút.
Biết đủ các thể loại phép thuật, từ hồi phục, ma thuật, buff, nguyền rủa, thật rắc rối cho một class.
Không hề thấy một điểm khả quan nào ở class này cả.
Cho nên khi lập nhóm, chẳng ai muốn chừa một chỗ cho Shaman.
Họ không hồi phục tốt như Cleric, và họ chỉ hoạt động được ở một số nơi nhất định; cho nên ở hầu hết trường hợp, mỗi khi một Shaman được mời vào nhóm thì họ chỉ đóng vai trò hỗ trợ.
Nhưng Shaman Da’in lại ở một đẳng cấp khác khi so sánh với Shaman thông thường.
Phép thuật hồi phục của cô còn tốt hơn Cleric, và sát thương phép thuật của cô còn gần đạt đến đẳng cấp của Wizard.
Làm mù.
Ma thuật phong tỏa.
Sử dụng cây leo để che mắt và trói chân kẻ địch.
Những mũi tên vô hình.
Và cả phép triệu hồi (Chai en).
Khi những skill của cô được sử dụng để đạt hiệu quả cao nhất thì khả năng làm chủ skill của cô cũng rất nhuần nhuyễn.
Chẳng trách những thành viên trong nhóm đều phát cuồng vì Da’in.
“Hehehe, vậy chúng ta kết bạn nhé?”
Mọi người gật đầu như gà mổ thóc khi Da’in gợi ý.
“Uhm, ok.”
“Sau đó thì chúng ta có thể làm thêm vài hiệp nữa.”
Da’in chào tạm biệt nhóm người; sau đó, cô đi dạo quanh Morata.
Sau khi tiến vào, cô nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đang trong quá trình xây dựng mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
“Tuyển người đi săn ở ngọn đồi phía nam. Là Wizard thì càng tốt.”
“Tuyển người trên level 300. Đặc biệt là tanker có thể chịu sát thương từ quái vật level 400.”
“Tuyển Wizard. Necromancer hay Summoner đều được chào đón. Cùng làm nhiệm vụ.”
Có rất nhiều người chơi đang tuyển thành viên đi săn hoặc làm nhiệm vụ.
Trong khi các công nhân mặc đồ bảo hộ màu xanh đang tạo ra các item thì những chủ cửa hàng đang sắp đặt đồ đạc của họ.
Thợ may, đức tin, và thương mại đã mở ra.
Từ những nhà cung cấp đồ dệt may nhỏ, da và vải đã được đặt hàng.
Thay vì đến các thành phố khác để mua loại da đắt tiền, những nhà thám hiểm ở đây trả tiền để có các trang bị được thiết kế riêng nhằm trao đổi.
Từ khi Morata là nơi dẫn đầu ngành công nghiệp dệt may, các item khá tốt đã được làm ra từ những nguyên liệu nhận được.
Những chủ cửa hàng ngoan đạo có thể giải trừ lời nguyền hoặc ban phước, trong khi đó họ cũng có thể huấn luyện Paladin hay Cleric.
Khu buôn bán là một nơi phổ biến và luôn thu hút các Merchant.
Ở Morata, cùng với sự gia tăng dân số thì nhu cầu các mặt hàng sang trọng, đồ ăn thức uống, vũ khí và giáp trụ cũng tăng theo.
Trong khi đó có những người kiếm được item tốt từ Morata, và kiếm lời bằng cách bán những nguyên liệu ở khu vực khác.
Guild Mercenary (Đánh thuê) cuối cùng cũng hoàn thành.
Thành viên của đoàn lính đánh thuê Red Shield tụ tập lại sau một đời đâm thuê chém mướn.
Sau khi cùng nhâm nhi với các lính đánh thuê, họ chia sẻ đôi lời về cuộc đời mình.
Một vài trường hợp, có người không muốn lập nhóm làm nhiệm vụ và họ đã thuê những người lính này.
Cuộc đối thoại giữa họ là liệu rằng những người lính sớm được thuê có đủ năng lực cơ bản để làm việc hay không.
Sau khi xem xét danh tiếng, level, cơ hội được nhận sẽ phụ thuộc vào độ thân mật.
Mặc dù cái giá phải trả là khá cao và phải trợ cấp hàng ngày, nhưng vô số người chơi vẫn tìm đến họ vì tiền nào của ấy, giá cao chứng tỏ họ rất được việc.
Trong khi Da’in đi xung quanh thị trấn để mua những mặt hàng thiết yếu, cô tiến đến một nhóm người đang cần tìm Wizard.
“Class Shaman. Nếu bạn không phiền, level của tôi là 227.”
“Nó hơi thấp… để tôi thử nói chuyện với những thành viên khác trong nhóm xem sao.”
Trưởng nhóm là Paikeumaen (Pike-Man), với vũ khí là cây thương.
Sau khi bàn bạc với các thành viên khác thông qua pm, anh ta gật đầu.
“Dường như bạn rất nổi tiếng. Chào mừng Da’in về với đội của tôi. Nhiệm vụ được ủy thác của chúng tôi là trừng phạt những tên hầu của Skull trước khi mặt trời lặn. Bạn có muốn tham gia không?”
“Được!”
Da’in vẫn gia nhập đội mặc dù đó là một nhiệm vụ khá đơn giản.
Địa điểm làm nhiệm vụ là Green Lake, gần thị trấn Morata.
Da’in cùng các thành viên trong nhóm tiến về khu vực đó.