LIẾM MẬT

– Edit + Beta: Una

—————————

Ngôn Hạ cho rằng tuổi tác của cô cũng chưa lớn đến mức phải vội vã mà yêu đương hẹn họ, thật đáng tiếc là cách lý giải giữa cô và trưởng bối trong nhà lại có khác biệt cực kì lớn. Bọn họ nghĩ một cô gái khi đã qua tuổi hai mươi thì sẽ ngày một già đi, để quá nhiều ngày như vậy trôi đi chính là đang lãng phí cuộc sống.

Cho nên việc đính ước phải nhanh chóng định ra.

Gia đình Ngôn Hạ tới nhà bà nội ăn cơm tất niên, tính cả năm nay có lẽ đây là lần thứ hai dùng cơm tất niên ở nhà nội. Trước kia, khi chưa trả hết nợ nần, ngay cả lễ mừng năm mới cũng bao trùm bởi bầu không khí trầm lặng, vắng vẻ.

Con cháu cùng quây quần bên nhau, tất nhiên sẽ không thiếu được những câu chuyện trong nhà, loại đề tài này từ trước đến nay Ngôn Hạ đều không tham gia vào, cũng hoàn toàn không có ý định tham gia. So với việc này, cô vẫn cảm thấy vui hơn khi ngồi xem cháu gái nhỏ mới lên cấp 2 của mình chơi game bắn súng.

Giữa màn hình điện thoại của cháu gái nhỏ, có người từ trên máy bay nhảy xuống, bắt đầu đi nhặt các loại vũ khí trang bị cho mình, sau đó tấn công kẻ địch, giành được thắng lợi. Cháu gái nhỏ hiển nhiên là một người chơi giỏi, góc nhìn của nhân vật trong game bỗng thay đổi chóng mặt, nhanh đến nỗi Ngôn Hạ dường như không thấy rõ được những thứ trên màn hình, nhưng kết quả cháu gái vẫn đạt được chiến thắng cuối cùng.

Sau khi màn hình hiện ra hai chữ thắng lợi, cháu gái nhỏ cao hứng nhảy lên, sàn nhà được làm bằng gỗ, nó lại nhảy lên rất cao. Đến khi hai chân tiếp đất, một tiếng động vang lên như tiếng trống, tuy không quá to nhưng cả phòng đều nghe thấy được.

Đang cùng họ hàng trò chuyện sôi nổi, chị dâu họ nghe thấy, một ánh mắt sắc như dao hướng về phía cháu gái nhỏ.

“Cam Cam, con vẫn đang chơi game sao, từ sáng tới giờ có biết đã chơi bao lâu rồi không, ngày nào cũng chơi, muốn cắt bỏ luôn đôi mắt hả.” Chị dâu họ quét mắt nhìn Ngôn Hạ đang ngồi cạnh cháu gái nhỏ, giọng điệu lại trở nên dịu dàng, “Học tập cô của con một chút, học hành cho thật tốt, sau này mới có thể kiếm thật nhiều tiền.”

Trẻ con không thích nghe mấy câu này, Cam Cam nghe mẹ mình nói như vậy, liền quay mặt về phía mẹ không nhìn thấy rồi lè lưỡi, rồi nó ôm điện thoại qua nơi khác chơi.

Vì thế chủ đề câu chuyện lại rơi xuống người Ngôn Hạ, không có gì hơn ngoài mấy chuyện bình thường cũ rích, công việc và vấn đề tình cảm.

Ngôn Hạ vẫn chưa kết hôn, công việc của cô thì vẫn ổn định, việc có thể đề cập tới chỉ có tình trạng yêu đương.

Chị dâu hỏi trước một câu: “Bao giờ mới định tìm bạn trai.”

Câu hỏi này vừa bắt đầu thì cứ như máy phát thanh được bật lên, mấy cô bác trong nhà bắt đầu sốt sắng quan tâm, bên này thì nói con gái phải nhanh chóng tìm đối tượng, để tuổi lớn rồi sẽ không dễ tìm, bên kia thì nói ta có biết một tiểu tử không tệ, nếu không mấy đứa thêm Wechat tâm sự chút.

Mỗi người một câu khiến Ngôn Hạ rất đau đầu, cô phải nhẫn nhịn lắm mới không nói ra câu không muốn tìm bạn trai trong thời điểm này. Cô chỉ có thể cười, nhẹ nhàng nói tạm thời vẫn chưa có quyết định.

Mẹ cô đi tới, người phụ nữ luôn nhảy múa quanh năm, dáng người nhẹ nhàng, vóc dáng đẹp đẽ, khiến cử chỉ của mấy người phụ nữ tầm trạc tuổi bà đều trở nên hơi thô lỗ. Phòng khách im lặng trong chốc lát, bà liếc nhìn mọi người, cười cười rồi nói đã đến giờ ăn cơm.

Ngôn Hạ cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.

Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc, màn đêm mới chính thức buông xuống, một số người đã muốn đốt pháo và bắn pháo hoa, tiếng nói chuyện ầm ĩ và tiếng vang của những chùm pháo hoa, còn cả tiếng TV đang phát chương trình mừng xuân cuối năm, tất cả mọi thứ gộp lại tạo nên một đêm giao thừa.

Sau đêm giao thừa và đón năm mới mùng một bên nhà bà nội, những ngày sau đều trôi qua ở nhà.

Có một hôm, mẹ gọi cô ra, nói là thím muốn nhờ cô giúp đỡ, đi lựa máy tính hộ con gái của thím. Máy tính trong nhà thím đã cũ đến không dùng được, con gái thím muốn tra tư liệu để học mà lại không có máy tính, vậy nên mới nhờ Ngôn Hạ giúp đỡ.

Lúc này Ngôn Hạ đang đợi chiếc bánh kem quay trong lò nướng, nghe được lời của mẹ, cô ngẩng đầu hỏi lại: “Chỉ mình con đi?”

Lò nướng vừa hay ‘đinh’ một tiếng, bánh kem đã chín rồi. Mẹ đeo chiếc găng tay vào, sau đó lấy chiếc bánh kem ra ngoài.

“Mẹ cũng đi chung, thím ấy và mẹ còn muốn đi spa cùng nhau.”

Quan hệ giữa nhà người thím này và Ngôn Hạ không tệ, nhưng mới tháng giêng đã hẹn ra ngoài lại là lần đầu tiên.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Hôm ấy Ngôn Hạ chọn máy tính giúp họ, nhân viên trong cửa hàng nói có thể giao hàng và lắp ráp miễn phí tận nhà, thím lại nhìn thời gian một chút, đã là giữa trưa. Bà ấy cười cười hỏi hai mẹ con Ngôn Hạ: “Tôi biết có một nhà hàng không tồi ở gần đây, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”

Nhà hàng mà thím chọn trang trí theo lối cổ kính, trước cửa có hai ngọn đèn lồng đỏ chói mắt. Vừa mới đi vào đã “vừa lúc” gặp được một cặp mẹ con khác. Bộ dáng kinh ngạc của thím trông không giống giả bộ chút nào, bà ấy đứng lên, thân thiết nói chuyện cùng họ, sau khi hàn huyên vài câu liền quyết định dùng cơm cùng nhau.

“Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, vừa hay có thể làm quen.” Thím nói với cô như vậy.

Nhìn một màn này, chẳng còn điều gì không rõ ràng nữa, rõ ràng là buổi đi xem mắt đã được lên kế hoạch từ trước. Mẹ cô lúc này cũng trầm mặc, bà nhìn hai mẹ con ngồi phía đối diện, lại quay đầu nhìn Ngôn Hạ, thấp giọng kề tai cô nói: “Con thấy sao?”

Mẹ từ trước đến nay luôn tôn trọng ý kiến của cô, Ngôn Hạ cũng hiểu rõ, lúc này chỉ cần cô nói không thích, bà sẽ lập tức đưa cô rời đi.

Thím phát hiện hai người không đi theo kế hoạch, vội vàng lôi kéo mẹ cô: “Chúng ta mau đi nhìn xem có món gì ngon, Hạ Hạ cháu ngồi đây trò chuyện một lát với Vũ Dương nhé.”

Vì vậy, chỉ còn lại cô và đối tượng xem mắt kia hai mặt ngồi nhìn nhau.

Chàng trai kia không nói nhiều lắm, sau khi chào hỏi thì không nói thêm lời nào, Ngôn Hạ và hắn cũng không quen thân gì, hai ba câu qua đi không khí liền an tĩnh lại. Biết thím và mọi người đều đã đi chọn đồ ăn, hai người đều im lặng. Biết không thể rời khỏi đây được, Ngôn Hạ chỉ có thể ngồi chờ bữa cơm này kết thúc.

Chủ đề trên bàn cơm tất cả đều xoay quanh cô và chàng trai kia, Ngôn Hạ ngẫu nhiên sẽ đáp lại một hai câu, không khiến mình quá mức thất lễ. Không biết từ khi nào, chuyện bàn luận lại hướng về thời Ngôn Hạ học cấp 3, cô nói ra tên trường mình đã học. Bác gái đối diện có chút kinh ngạc, bà ấy nói: “Chồng tôi cũng đang dạy ở trường trung học này, nói không chừng đã từng dạy cháu.”

Trên đời này vậy mà lại có chuyện trùng hợp đến vậy, chồng của bà ấy vừa khéo chính là chủ nhiệm lớp cũ của Ngôn Hạ.

Bác gái kia che miệng: “Khéo quá, khó trách tôi nghe tên của cháu lại quen tai như vậy, hóa ra là học sinh cũ của ông nhà.”

Mọi người đều coi đây là câu khách sáo, nhưng bác gái lại nói ra câu tiếp theo: “Bác nhớ lúc đó chồng tôi có nói rằng, trong lớp có hai học sinh khiến ông ấy chú ý nhất, đó là Ngôn Hạ và người kia là…” Người phụ nữ ngẫm nghĩ, cuối cùng nói ra một cái tên khác, “Dụ Bạc.”

Ngôn Hạ khuấy mật ong và nước chanh, cô dùng thìa chọc chọc những lát chanh trong ly, như thể cô rất thờ ơ với cái tên đó.

Trọng tâm dừng lại trên hai người bọn họ, bác gái nói: “Đứa trẻ Dụ Bạc này năm nào cũng đứng đầu, thứ hạng trong các cuộc thi đua cũng vậy, chồng tôi rất thích cậu ấy.” Nói đến Ngôn Hạ, bà ấy thoáng ngưng một chút, sau đó mới nói, “Hồi Ngôn Hạ học cấp 3 quả thật là nghịch ngợm.”

Hẳn là bà ấy đã dùng ngôn từ nhã nhặn nhất có thể để hình dung Ngôn Hạ vào cái thời cấp 3.

Thím cười hòa giải, “Hạ Hạ nhà chúng tôi lúc ấy đúng là rất nghịch ngợm, thời niên thiếu đứa nào cũng vậy cả, chẳng qua, hiện giờ đã trưởng thành, đã biết lo lắng, hỗ trợ cho gia đình.”

Sau đó, có vẻ như thím đã từng nghe qua cái tên vừa nãy, nhẩm lại tên Dụ Bạc một lần rồi bỗng giật mình nhận ra.

“Người tên Dụ Bạc này, hình như tôi có biết đến, tên của người đó cũng có chữ Dụ.”

Bác gái kia gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi.” Thím vỗ tay một cái, “Người mang họ này rất hiếm. Trước đây cậu ta ở lầu dưới khu nhà tôi, là mẹ cậu ta đưa cậu ta đến ở.” Nói tới đây, thím thoáng dừng, thanh âm lại đè thấp thêm một chút, “Mẹ cậu ta, nghe nói là bị người ta làm cho mang bầu.”

Thím vươn ra ba ngón tay.

Ngôn Hạ buông cốc, tiếng thủy tinh chạm xuống mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến hai người phụ nữ đang trò chuyện trước mặt ngừng lại.

“Cháu đi toilet một lát,” Cô cúi đầu, cầm túi đi ra ngoài.

Mẹ ngồi bên cạnh cô, ôn hòa nói đi đi.

Ngây người một lúc lâu trong, sau khi trở lại, không khí trên bàn ăn lại trở nên náo nhiệt, giống như hành động vừa rồi của cô không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Một bữa cơm mà ăn đến hai tiếng cũng đã là cực hạn, mặc dù có thể tán gẫu nhưng cũng nên biết điểm dừng. Thím lại nói đã hẹn mẹ cô và bác gái kia cùng đi spa, mà cô và chàng trai kia, dựa theo lời nói của thím thì như sau: “Tết Âm lịch không phải có rất nhiều bộ phim điện ảnh mới sao, hai người trẻ tuổi các cháu cứ cùng đi xem phim không phải rất tốt sao.”

Thế rồi trước cửa nhà hàng cũng chỉ còn lại cô và chàng trai kia.

Chàng trai tên Vũ Dương này so với con gái có vẻ còn hay ngại ngùng hơn, hắn nắm chặt điện thoại, giống như đang cố lấy thêm thật nhiều dũng khí, nói với Ngôn Hạ, “Chúng ta, cùng đi xem phim nhé?”

Ngôn Hạ nâng mắt nhìn hắn. Bị cô nhìn như vậy, dũng khí gì đó của chàng trai hầu như đã biến mất hết: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị vậy thôi.”

Ngôn Hạ đưa tay đỡ trán, “Tôi có hơi mệt.”

Chàng trai vốn đang tránh né tầm mắt của cô, nghe Ngôn Hạ nói vậy, rất nhanh liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, thế nhưng ánh mắt cô không còn dừng trên mặt hắn.

“Tôi cũng có chút mệt.” Hắn rối rắm, do dự nói ra câu tiếp theo, “Nếu không, về nhà nghỉ ngơi?”

Lúc này, khóe môi Ngôn Hạ mới lộ ra chút ý cười thật lòng, trăng sáng chiếu lên hoa, sương sớm rơi trên nhụy, ngẫm nghĩ một hồi chắc không còn gì sánh bằng. Chàng trai nhìn nụ cười của cô, hắn đứng ngây ngẩn đến phát ngốc, trong mắt hắn rất nhanh hiện lên vẻ kinh diễm và trầm mê.

Nhưng Ngôn Hạ cũng không thấy được, từ đầu đến cuối cô chưa từng chú ý đến hắn.

Ngôn Hạ đi ô tô đến, ba cô không biết mua được từ đâu một chiếc xe cũ, sau khi cọ rửa bên ngoài và trang trí bên trong, rất khó để nhìn ra dấu vết của đồ cũ. Bất quá chiếc xe này chắc hẳn đã bị thím lái đi, mới đầu tháng giêng mà gọi xe taxi thì không tốt lắm, cô tính đi tàu điện ngầm về nhà, mặc dù ga tàu điện ngầm cũng ở khá xa.

Chàng trai sau khi nói đến việc về nhà nghỉ ngơi thì lại có chút trầm mặc, Ngôn Hạ muốn đi đến ga tàu thì phải sang đường, hắn không xa không gần mà đi theo phía sau Ngôn Hạ.

Đèn giao thông đúng lúc chuyển sang màu đỏ, dòng xe cộ tiếp tục di chuyển cắt ngang dòng người sang đường.

Vũ Dương ở phía sau Ngôn Hạ, hắn cao hơn Ngôn Hạ một chút, có thể nhìn thấy độ cong mềm mại từ mái tóc dài đang buông xõa của cô, có lẽ mái tóc này thích hợp quấn lên hơn. Hắn rất nhanh đã rời mắt, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Thật ra tôi có lái xe tới, nếu cô không ngại, tôi có thể đưa cô về nhà.”

Có lẽ khi không đứng đối diện với cô, và cũng không bị cô nhìn thấy, hắn sẽ nói chuyện trôi chảy hơn một chút.

Ngôn Hạ nhìn những con số đếm ngược trên đèn tín hiệu màu đỏ, đã đến số mười, sau đó rất nhanh đã đến mấy chữ số latinh đầu tiên. Cô nghe được lời của Vũ Dương, không chút suy nghĩ liền đáp: “Không cần phiền toái như vậy, một mình tôi tự về là được.”

Chàng trai lại im lặng.

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Ngôn Hạ hướng về phía làn đường cho người đi bộ, chàng trai vẫn đứng ở phía sau, do dự không biết có nên đi theo hay không. Cuối cùng hắn cắn răng, vẫn quyết định đi theo đằng sau.

Thời gian chiếu đèn xanh cho người đi bộ thực sự rất ngắn, Ngôn Hạ khó khăn lắm mới đi được tới phía đối diện, đèn xanh nhanh chóng chuyển sang màu vàng.

Tiếp đó là một tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên, cũng vào lúc này, sau lưng cô vang lên những âm thanh ầm ĩ.

—————————

Bình luận

Truyện đang đọc