LĨNH VỰC BÓNG TỐI


Đôi co sắp đánh nhau, La Ứng Lan đứng lên ngăn cản như trút nước vào làn mưa, càng nói càng khiến bọn họ gây chuyện: “Đổng Vi, cậu thôi đi tớ không sao đâu mà.”
“Tôi thì có sao đấy bà chị mít ướt.” Thanh Anh phản bác ngay tức khắc.
Trương Oanh Oanh đột nhiên hỏi: “Thuốc này uống làm sao?”
“Mỗi cái một viên đến khi hết thì thôi, miếng dán tao cũng mua rồi nhớ dùng.” Cậu ta quay lại trận chiến “Chị đang tỏ ra đáng thương vì Nhuệ Luân không để ý sao, haha vừa lòng tôi lắm.”
Lấy mỗi cái một viên, tổng cộng có sáu viên to đùng.

Trương Oanh Oanh đỡ choáng nhìn số thuốc muốn đột quỵ, quá nhiều.

Cái lúc Du Minh bị sốt cô đích thân đi mua cũng không nhiều đến vậy.
【Không sai, cô mau uống đi.】
Có lời khẳng định của cấp trên, Trương Oanh Oanh cho vào miệng một lượt uống hết ly nước lọc mà Du Minh chuẩn bị.

Cô chẳng để tâm trận chiến mà thầm khen anh trai chu đáo.
Đầu lưỡi chỉ toàn vị đắng, cô không sợ uống thuốc, chỉ sợ máu chảy ra từ miệng.
“Ăn đi, tôi không đuổi các người đi nửa.” Đứng dậy vươn vai, cô nói tiếp “Tôi từ chối lời mời tham gia vào đội tuyển thi toán gì gì đó, chuyện của Nhuệ Luân cũng đem ra nói trước mặt chị rồi, không cần như vậy nữa, hãy để bản thân nghỉ ngơi đi.”
Định đi lên lầu nhưng cô quyết định ở lại nói chuyện thêm chút nữa: “Nhuệ Luân này, tao với mày không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy thì đừng nhìn tao chầm chầm như vậy nữa, tao ăn không ngon.”

Du Minh lập tức hỏi: “Là món nào không ngon?”
Trương Oanh Oanh sửa lời: “Đều ngon cả, người ta nhìn quá nên ăn không được tự nhiên.”
Nhuệ Luân ngơ ngác hỏi: “Là tại tao sao?”
Cô lại cuốn quýt: “Nói làm sao đây, thức ăn ngon, cũng không phải lỗi tại mày chỉ là…”
【Nói là quan hệ vẫn như bình thường.】
Trương Oanh Oanh lập tức nói: “Đúng rồi, là quan hệ vẫn như bình thường, mày đừng làm như tao sẽ biến mất vậy?”
Đổng Vi ngồi xuống ăn trong sự tức giận vì bị một đứa ranh con nhỏ hơn giảng đạo lý, ả ta không muốn cãi lại lời của La Ứng Lan.
Trương Oanh Oanh bỏ lại đống lộn xộn, chạy lên lầu cùng với tách trà nóng, cô tập luyện một lúc thì đi tắm, đọc sách thư giãn.

Nhìn vào tủ đồ vơi đi mà cảm thấy nao lòng.
【Nếu cô thấy tiếc nuối thì đừng nhìn nữa.】
Cô nhún vai đóng cửa tủ đồ đáp: “Ý hay, lời nói lúc nãy Boss không nuốt lời chứ?”
【Tôi không giàu.】
“Tôi biết chú nghèo mà.”
Số 0 dường như nghe thấy tiếng sấm rền vang, anh hỏi lại: 【Cô nói gì?】
Trương Oanh Oanh lặp lại từng chữ một: “Tôi biết chú nghèo mà!”
【Được, được lắm.

Tôi vừa rồi chỉ trêu cô nhưng có ai đó muốn biến lời nói của tôi thành sự thật.】Số 0 có thể nói là bị sốc khi nghe thấy cách xưng hô mới.
“Boss biết đùa tôi không biết đùa chắc.” Cô phì cười “Nếu không già đến mức gọi chú thì bỏ thiết bị biến âm ra nói chuyện với tôi.”
【Cô tưởng tôi không dám?】
“Ồ!”
Qua một lúc lâu, Trương Oanh Oanh đọc đến nửa quyển sách mới nghe thấy bên kia có động tĩnh.
【Nghe rõ không?】
Giọng nói ấm hơn khi dùng thiết bị biến âm, cũng trầm hơn so với lúc trước, có chút quen tai.

Cô đang nghĩ đến chất giọng của Hàm Nghiêm, nhưng anh vẫn chưa bể giọng cô không thể đánh đồng hai chất giọng này được.
“Giọng rất hay.” Trương Oanh Oanh có sao nói vậy chưa từng tâng bốc ai.
【Còn gì nữa không?】
“Hết rồi.” Cô lật sang trang sách mới “Tôi đã khen, lời hay không nên nói nhiều.”
【Phản ứng bình tĩnh như vậy, tôi thấy cô đang dối lòng thì đúng hơn.】
Cô nhíu mày hỏi lại: “Người khác nói giọng Boss không hay à? Đang tự ti?”
【Đừng gọi tôi là chú.】

“Không gọi nữa."
Trương Oanh Oanh tập trung vào quyển sách nhưng lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua, cô rời giường tắt hết đèn.
【Làm sao vậy?】
Di chuyển đến gương, số 0 nhìn thấy hình ảnh phản chiếu là hai chấm xanh phát sáng.

Vùng da dính mực xung quanh đôi mắt hiện lên cái đầu rắn như rình rập con mồi, sự sống rất chân thật.
Phát cáu vì chuyện kỳ lạ, Trương Oanh Oanh mắng: “Con mẹ nó!”
【Người xăm cho cô không phải dùng nhằm mực đấy chứ?】
Cô không chần chừ đáp ngay: “Không thể nào, Hàm Nghiêm kỹ tính hơn Boss nghĩ, nếu nhằm trước đó tôi đã phát hiện, cần gì đến hôm nay.”
【Cô tin người đó đến vậy sao? Nếu đối phương chĩa súng vào đầu cô thì sao?】
Trương Oanh Oanh nghe được câu này thì cười trong sự não nề: “Boss biết né, tôi không biết?”
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ khác, nếu nhiệm vụ không hoàn thành người đến kết liễu mạng sống là Hàm Nghiêm, cô sẽ không né đi, không muốn làm khó Hàm Nghiêm.
【Thật sự sẽ né tránh viên đạn hay là điên cuồng đâm đầu vào cho người đó bắn?】
Chủ đề quá nhạy cảm để nói tiếp, cô hỏi: “Vùng đất này chịu ảnh hưởng của cơn bão hay sao mà nghĩ được một tuần vậy?”
【Trả lời tôi.】
“Vậy Boss có thể cho tôi biết danh tính của người Boss yêu không?”
【Đường nhiên là không.】
“Lắm mồm!”
【Cô…】
Cốc! Cốc!
Trương Oanh Oanh bật đèn: “Không nói nữa, có người đến tìm rồi.”
Chạy đến mở cửa, người đến gặp là Thanh Anh.

Gương mặt cậu ta trắng bệch không có chút huyết sắc.


Dọa cho Trương Oanh Oanh nghĩ rằng trong nhà có thứ không sạch sẽ.
“Chuyện gì vậy? Đã trễ rồi còn không đi ngủ?”
Thanh Anh nhỏ giọng đáp, hai tay mân mê không ngừng: “Tao sợ ma.”
Trương Oanh Oanh cười muốn chết đi sống lại, một lúc sau làm bộ dạng nghiêm túc: “Hôm qua như thế nào thì hôm nay thế đấy.”
“Nhuệ Luân không cho tao ngủ cùng, Du Minh cũng vậy.”
“Vào đi.” Cô xoay người vào trước “Có ma thì thân ai nấy lo.”
“À, thôi khỏi đi.” Mới bước một chân vào Thanh Anh đã nghe thấy câu này, cậu ta thà rằng đập cửa phòng Nhuệ Luân năn nỉ còn hơn.
“Tao đùa thôi, lấy chăn trải xuống sàn ngủ đi.” Trương Oanh Oanh mở ngăn tủ lôi ra bộ chăn gối dự phòng, nhà được chuẩn bị đầy đủ chỉ thiếu người ở không thiếu vật dụng.
【Không sợ nửa đêm cậu ta giết cô?】
“Không thể.”
Thanh Anh ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì không thể, mày đổi ý?"
Trương Oanh Oanh cầm lấy quyển sách đọc tiếp phần còn dang dở, cô nằm ở trên Thanh Anh dưới sàn, đèn phòng vẫn sáng trưng.
“Mày không tắt đèn sao?” Thanh Anh khó hiểu hỏi.
Cô cũng khó hiểu gấp mấy lần: “Mày nói sợ cái gì đó nên tao để đèn?”
“Tốn tiền điện lắm.”
“Khỏi lo, thiếu thì tao đi vay, ngủ đi ngày hôm nay mày mệt lắm rồi.” Trương Oanh Oanh vừa đọc sách vừa trả lời..


Bình luận

Truyện đang đọc