LỌ THỦY TINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Miểu hiện sống trong một biệt thự cổ tại ngoại ô thành phố. Với kết cấu đã nhuốm màu cũ kỹ, biệt thự có không gian xanh rộng lớn, có vòng cây xanh bao bọc ngoài tường, trong sân trồng một cây bạch quả mảnh khảnh cao vun vút. Đương thu, lá vàng rực rỡ tô kín sân, dưới tàng cây lắp hai chiếc ghế hình trứng màu trắng, đúng lúc trời tà, tạo cảm giác như chúng hút nắng vào lòng đất. Cô ưa tự tại, tầng trệt có phòng khách và phòng bếp mở, còn có nhà vệ sinh dành cho khách được trang trí rất nghệ, bồn rửa mặt đặt một bình nước thuỷ tinh, cắm một nhành cúc non trắng trong. Trừ khu tiếp khách, còn lại đều được cô mở thông thành xưởng vẽ, trên giá vẽ còn đang kẹp một bức bán thành phẩm, trái với phong cách vẽ tinh tế và chi tiết mọi khi, nó có hơi hướm trừu tượng. Hoa hướng dương Edwin mang đến được cô cắm vào chiếc lọ sứ lớn xanh lam ở góc phải phòng khách, cô gấp giấy gói lại: “thường dùng để đựng dù” đó.

Edwin nói: “Em ‘độc’ thật.”

Tối đến, Giang Miểu hầm canh gà cạn nồi, rửa sạch rau củ, tàu hủ lạnh, các loại bún, bánh gạo, … sắp chúng vào những chiếc đĩa sứ thủ công kích cỡ lớn bé, mỗi người bưng một chén sứ trắng có đáy vẽ hướng dương, hai đôi đũa gỗ cùng hoa văn khác màu sắc, ngồi đối diện tại bàn gỗ trước cửa sổ, ngắm hơi nóng thổi tan gió lạnh mơn man ngoài kia.

Hai người chuẩn bị rõ nhiều nhưng không có thói quen bỏ mứa, sức ăn Giang Miểu cao hơn dĩ vãng, thấy bụng căng căng, cô cất đồ vào tủ lạnh, rủ Edwin tản bộ gần đó. Trên đường gặp người hàng xóm cùng khu trông có vẻ khá thân với cô, đôi vợ chồng trung niên đang tập thể dục mỉm cười nhìn cô từ xa, đứa nhóc tiểu học kéo tay mẹ, tay kia giơ que chong chóng nhỏ, miệng mồm lém lỉnh hô: “Chị Tam Thủy, bạn trai hở?” Dứt lời, thể như tự hào vì dùng một từ mới học, nhóc tự bật cười khúc khích, bị người mẹ trẻ kí đầu.

(*) Miểu 淼 có 3 bộ thuỷ 三水, có lẽ người lớn dạy cu cậu này cách nhớ mặc chữ dễ hiểu ;))) 

Bên ngoài khu dân cư có những người bán hàng rong không ngại khó bày sạp dọc vỉa hè, nào thịt nướng, sương sáo, mì lạnh nướng xếp thành hàng, có cả tranh cát, bóng bay và búp bê, hệt như một cuộc liên hoan được đặc biệt tổ chức vì lý do nào đó. Ngang qua chợ đêm là cổng chào của thành phố Vạn X, toà kiến trúc mới toanh hoành tráng khó lòng xem nhẹ. Có một cây thông Noel đặt tại trung tâm quảng trường, trùng hợp lúc này các nhân viên công tác đang trang trí bên trên. Đèn hoa tuyết treo nơi nơi, những gia đình và các cặp đôi đan tay nhau với gương mặt phơi phới. Giang Miểu dẫn anh đến rạp chiếu phim trên tầng cao nhất, lướt qua những bộ phim không hứng thú, dạo một vòng đại sảnh rồi xuống siêu thị tầng hầm. Những năm gần đây, chính phủ tập trung phát triển khu vực này, đầu tiên là các khu học xá chi nhánh mới được phân bổ cho các trường đại học danh tiếng, nối theo đó là các rạp chiếu phim và trung tâm mua sắm lần lượt ra đời, nhóm buôn bán tự phát mọc lên, tuy vị trí hơi chệch choạc nhưng đủ đầy, gì cũng thuận tiện. Siêu thị bỏ xa tít chốn mà Edwin tưởng tượng Giang Miểu sẽ đến, nó mang nhịp điệu bình dị, đượm đặc hơi thở đời thường. Giang Miểu thuần thục lựa trái cây, đi tiếp tới khu thực phẩm tươi sống, cân mấy kí sò biển, ném thêm hai khối thịt xương bò vào xe.

Thịt nướng 烧烤

Sương sáo 凉粉 

Mì lạnh nướng 烤冷面

“Uống sữa nhé? Nguyên béo hay tách béo?” Cô hỏi.

Cậu đáp: “Nguyên béo đi, để anh lấy.”

Trên đường về mỗi người xách một túi, Giang Miểu cầm baguette và bánh mì sourdough, tay kia bóc hạt dẻ mới rang đút Edwin nếm thử. Edwin liếm đầu ngón tay cô như vô ý, cô tỉnh bơ chùi lên áo.

Máy pha cà phê trong nhà Giang Miểu gần như để trưng, cốt vì nó đẹp. Lúc vừa mua cô còn mày mò một lần, thích thú trôi đi lại ngại phiền. Edwin súc rửa các bộ phận đâu ra đấy, Giang Miểu ôm chồng lon thiếc nhiều màu, mở ra thì thấy tất thảy là các chủng hạt cà phê đa dạng. Cô làm thinh đẩy hết về phía anh, còn mình ngồi bệt ra đất phân loại đồ vừa mua về.

Phòng ngủ trên tầng hai chiếm gần hết diện tích mặt sàn với ý đồ tạo thành một dãy phòng. Cửa phòng ngủ cho khách hơi khuất, theo lối kiến trúc Nhật kiểu mới, màu trắng của bông, nâu nhạt của gỗ, mảng xanh của tre, bồn cây trong góc không phân được thật giả, trong phòng có nhà tắm riêng. Khu vực trống giữa hai tầng được Giang Miểu cải tạo thành phòng làm việc theo phong cách cổ điển với cầu thang gỗ hẹp, trước lò sưởi giả bằng điện là hai chiếc ghế da được chế tác cầu kỳ, sắc trầm hơn kệ sách mấy tông, thiên về nâu đỏ hơn. Gối tựa mềm màu lúa đặt lên chiếc thảm Ba Tư cũng lấy màu vàng đất làm chủ đạo. Hai chiếc ghế đôn ottoman, chiếc bàn tròn con con, cái gạt tàn bằng đồng cổ điển, điếu xì gà còn sót lại mẩu tro cháy, chiếc đèn thuỷ tinh be bé cố tình để lại dấu vết cải biến và một ly Whiskey bỏ dở. Giang Miểu bật máy chiếu, lấy hai ly rượu từ kệ có mái che bên cạnh bàn làm việc, xách theo thùng đá màu cà phê có gác kẹp inox trên thành. Góc tối có một tủ rượu thâm thấp, cô tự rót một ly rồi ra hiệu anh tự xử, bản thân mình dựa lưng vào ghế đắp chăn cashmere.

Bộ phim 《Amour》của đạo diễn người Áo Michael Haneke có vẻ quá nặng nề trong một đêm yên bình thế này.

Tấm thảm lớn bao trùm hai người có thừa, Giang Miểu chừa một nửa cho anh, Edwin nắm tay cô bên dưới.

Ngón tay Giang Miểu giật nhẹ, cô điều chỉnh tư thế, chậm rãi nhắm mắt, bỏ lại một câu “Ra cửa nhớ tắt đèn”.

Edwin thấy cô khang khác dĩ vãng, ít nói, ít cười nhưng anh thích lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc