LOAN PHƯỢNG THÁC: TỤ THỦ THIÊN HẠ


Thân hình y hư vô như ma quỷ, chỉ trong tích tắc, dùng khinh công nháy mắt thoắt cái đã đứng ngay nơi muốn đến. Cánh tay nhẹ đẩy cửa sổ, tung người phi vào, đánh giá sơ tình hình trước mặt, y lướt ra gian ngoài, nhờ ánh lửa nhỏ trong tay, y xác định được hai nha hoàn Hải Tĩnh và Nặc Nghiên. Thổi tắt lửa đi, hai ngón tay Diệp Tích Linh lập tức điểm huyệt ngủ của hai người!
Vì trong lòng còn nặng trĩu nỗi lo nên Phó Tranh không ngủ yên giấc. Tuy đôi mi thanh tú khép chặt lại nhưng nàng cảm giác hình như có người bên cạnh. Có người bên cạnh? Phút chốc, nàng tỉnh táo hẳn lên, mở to mắt.
"Ngươi --" Đập ngay vào mắt là con ngươi lạnh lùng của người nào đó. Phó Tranh hoảng hồn, khi đại não kịp thời phản ứng, định hét lên nhưng đầu óc tối sầm lại, ngay sau đó lâm vào mê man.
Diệp Tích Linh thu hai ngón tay về, lạnh lẽo nhìn cô nương đang nhắm mắt. Y nhớ đến chuyện Trì Băng bẩm báo, không chút khách khí nào lục soát ngay ngực áo nàng. Y phát hiện bình sứ nhỏ được nàng nắm chặt, nhất quyết không buông, lạnh lùng nhếch môi. Không trách được nàng ta không muốn gả đi, thì ra là đã lên kế hoạch bỏ trốn, muốn cùng Tiêu Dạ hạnh phúc bên nhau?. . . . . . Phó Tranh, ngươi đừng hòng!

Y cúi người ôm lấy cô gái đang nằm đó, nhíu mày một chút, sao lại nhẹ như vậy? Quay người đi được hai bước, nghiêng mắt nhìn bộ y phúc trên giá treo, y giật phắt xuống, bao trùm thân thể Phó Tranh hiện đang chỉ có chiếc áo mỏng manh. Sau đó y ôm nàng lướt qua xuống sổ, phi thân vào đêm đen, rời khỏi dịch quán mà hướng đến căn nhà ở phía nam.
Quan sát Diệp Tích Linh đã an toàn rời đi, Trì Thu bay vút lên, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, rồi canh giữ ngay gần đó.
Căn nhà không lớn lắm, đằng sau có cái vườn nhỏ, một phòng ngủ, bố trí không coi là xa hoa nhưng cũng khá tinh tế. Giường bằng gỗ tử đàn chạm trổ tinh xảo, phủ lên tấm vải gấm đỏ rực mềm mại, đặt kế bên là bộ áo ngủ cũng màu đỏ nốt, thoạt nhìn rất giống giường hỉ.
Diệp Tích Linh xoải bước chân nhỏ, đặt cô gái đang ôm trong lòng cẩn thận lên giường, sau đó tháo chiếc mành trướng, miếng vải nhẹ buông xuống. Ánh sáng mờ mờ đang cháy từ ngọn nến nhỏ rọi chiếu khuôn mặt trắng nõn của Phó Tranh. Đôi mày anh tuấn nhíu lại, y cúi người xuống, chống hai hay ở hai bên hông nàng, lặng lẽ ngắm nhìn, bất giác lẩm bẩm: "Dù sao là hai tỷ muội nên có chút giống nhau. Khuôn mặt này cũng có đôi nét của Sắc nhi. . . . . . Từ tám tuổi đến mười tám tuổi, mười năm xa cách, bây giờ có phải Sắc nhi cũng đã trưởng thành xinh đẹp như thế này không. . . . . ."

Khẽ nhắm mắt lại, Diệp Tích Linh chỉ cảm giác được lưỡi dao cứa phải làm cho tim vỡ vụn, đau đến tận cùng. . . . . . Nếu y đã không thể có được cô gái mà y yêu mến thì sao có thể hủy diệt cô gái vô tội đang trước mắt này?
Một hồi lâu, Diệp Tích Linh mới mở mắt ra, y đã bình ổn lại tâm tư của mình. Y giơ tay, ngón tay chậm rãi lướt qua ngũ quan xinh xắn của Phó Tranh, ánh mắt dừng lại ở cánh môi mềm mại, hơi thở có chút gấp gáp, y nghĩ rằng nguyên nhân chắc do lâu rồi không đụng đến nữ nhân mà thôi. Phút chốc, y cúi đầu đặt môi mình lên môi nàng, dùng sức liếm hôn. . . . . .
Song, sau đó rất nhanh y phải dừng động tác lại, lông mày dài nhíu chặt, thầm nhủ, "Chậc, như vậy thì có khác gì "vận động" với xác chết? Không động đậy, không nhúc nhích. . . . . .Thật chẳng thú vị!""
Khẽ thở dài, Diệp Tích Linh đứng dậy nhấc mành trướng lên, thổi tắt ngọn nến đang cháy rực, từ từ quay lại, con ngươi sắc sảo lướt qua Phó Tranh, sau đó là hai ngón tay vươn ra, nhanh chóng giải huyệt cho nàng!


Bình luận

Truyện đang đọc