LỜI TỪ BIỆT DÀI ĐẰNG ĐẴNG

“Mẹ lừa đấy".

Tình mẫu tử lại phát ra tiếng nứt vỡ “răng rắc” lần thứ hai.

Mẹ liên tục lấy chuyện của XX ra để trêu chọc tôi. Thậm chí ngay cả khi đi siêu thị mua cặp sách, hai chúng tôi bất đồng quan điểm, mẹ tôi nhất quyết lấy kiểu cặp mà mẹ nhìn trúng, nói: “Vừa nhìn là biết kiểu XX sẽ đeo". Cứ như thể mẹ nói thế thì tôi sẽ nghe theo mẹ vậy.

Nhưng sự thực đúng là như vậy.

Tôi thực sự rất muốn biết, có phải vì mẹ tôi cho rằng XX sẽ không thể nào có cảm giác gì với tôi nên mới không kiêng nể gì như thế hay không.

XX càng tốt, tôi càng đơn thuần yêu thích cậu ấy. XX càng gần gũi, tôi ngược lại, càng muốn tiếp cận cậu ấy, giống như muốn mượn tay hiện thực tàn nhẫn để phá huỷ ảo tưởng của bản thân.

Vì vậy mà mùa đông năm ấy, khi mẹ cùng tôi đến Bắc Kinh để tham gia cuộc phỏng vấn tuyển sinh, lần đầu tiên tôi lấy hết dũng khí để chào XX.

Tôi ôm một xấp giấy tờ đứng bên cạnh cây cột ở đại sảnh toà nhà khoa Tự nhiên đợi mẹ tôi. Bỗng nhiên nhìn thấy XX một mình đi ra từ toà nhà bên cạnh, biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ.

Lúc cậu ấy đi qua, tôi thu hết hết dũng khí, lấy tinh thần nở nụ cười: “Ơ, XX".

Sau đó cậu ấy đi xa rồi, không hề dừng bước, không nhìn thấy tôi.

Tôi đờ ra một lúc, sau đó giơ tay phải lên nắm chặt bàn tay trái của mình, nói: “Đi thôi".

Đối với câu chuyện này, phản ứng của mẹ tôi chính là: Hahahahahahahahahaha.

Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ, tôi đã nhìn thấy gia đình cậu ấy cùng nhau rời đi ở cửa lớn của toà nhà khoa Tự nhiên. Cửa ra vào đều là thí sinh đến tham gia phỏng vấn và người nhà. Ai nấy trông vừa lo lắng vừa hưng phấn, nghe ngóng về lai lịch và thông tin của những thí sinh khác. Tôi mở to mắt, nhìn thấy một con chim Hỉ Thước xanh đang đậu trên cành cây, nghiêng đầu quan sát chúng tôi.

Tôi vẫn luôn muốn biết chú chim ấy nghĩ về chúng tôi như thế nào.

XX nhận được tư cách học sinh tuyển thẳng. Tôi vô cùng cảm kích vị giáo viên chủ nhiệm vừa cổ hủ vừa nghiêm khắc của lớp cậu ấy. Bởi vì thầy ấy nhất quyết bắt các học sinh dù được tuyển thẳng thì ngày nào cũng phải đến lớp. Học kỳ cuối cùng của thời cấp 3 này, tôi ngày nào cũng có thể nhìn thấy XX rồi.

Tôi biết cậu ấy rất thích mặc áo phông, cũng phát hiện ra cách cậu ấy phối đồ, những chuyện bí mật của cậu ấy, cách đi đứng, phía sau cậu ấy như thế nào,... Đoán chừng, giống như Chu Tự Thanh với hình bóng của ba ông, đều quen thuộc như nhau.

*Chu Tự Thanh: 朱自清 là thi nhân, tản văn gia nổi tiếng của Trung Quốc.

Khoảng thời gian ấy, trò tôi thích chơi nhất là trò tung đồng xu. Bạn thân nhất ở lớp xã hội của tôi là một cô gái vừa hoạt bát lại vừa hay ngượng ngùng, có thể lớn tiếng kể những câu chuyện cười bậy bạ, nhưng khi nhìn thấy cậu nam sinh mình thích lại bị doạ đến mức không dám thở mạnh. Thức ăn ở canteen rất khó nuốt, nhưng bởi vì ở chỗ cửa ra vào có thể chơi trò tung đồng xu, mà chúng tôi vẫn đến đó ăn cơm.

Nam sinh mà cô ấy thích thường xuất hiện ở tầng 1 canteen, người tôi thích lại thường xuất hiện ở tầng 2. Chúng tôi thường phải dựa vào 2 mặt sấp - ngửa của đồng xu để quyết định xem hôm nay ăn cơm ở tầng mấy.

Cô bạn nói, đây không phải là một trò chơi, đây là trò bói toán. Chúng tôi nghe theo sự sắp đặt của ông trời, tiết kiệm chút vận may, không được quá bốc đồng. Như vậy vào những thời điểm then chốt mới có thể thực hiện được những gì mình muốn.

Chúng tôi cẩn thận không hỏi người kia của đối phương là ai, nhưng lại to gan dùng biệt danh “honey của cậu", “honey của tớ" mà gọi. Đến giờ, tôi vẫn rất cảm kích trò tung đồng xu ấy, có thể đặt XX ở trong một khu vực an toàn trên sân khấu, hoá trang cẩn thận để tôi có thể mặc sức bàn luận. Dường như chỉ cần tôi cam tâm tình nguyện, cậu ấy liền trở thành “người ấy” của tôi vậy.

Thời cấp 3 cứ như vậy mà kết thúc.

Vào mùa hè, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ. Người bên kia tự nhận là đồng nghiệp của mẹ XX. Con gái cô ấy học ban xã hội, rất khó bảo. Cô ấy hy vọng tôi có thể đến nhà cô ấy trò chuyện với con gái, tiện thể khuyên bảo cô bé một chút.

Nếu như chuyện này là do mẹ tôi ôm đồm cho tôi, tôi khẳng định là đã nổi giận đùng đùng từ lâu rồi. Nhưng cô ấy lại nói là do mẹ của XX nhiệt tình giới thiệu, khen ngợi hết lời, tôi liền mở cờ trong bụng, lập tức gật đầu điên cuồng.

Tôi nhớ lúc đó, tôi cùng cô bé khiến mẹ nhọc lòng kia ngồi bên cạnh bồn hoa, cô bé chợt hỏi tôi: “Những học sinh giỏi như chị cũng sẽ lén lút yêu đương đúng không ạ?”

Tôi không biết nên cười hay khóc, gật đầu nói, tất nhiên là có, bên cạnh chị có rất nhiều người yêu đương từ lúc đi học.

Cô bé tiếp tục hỏi, chị thì sao? Tôi lắc đầu.

Cô bé ngẫm nghĩ, đột nhiên hưng phấn nói: Chí ít cũng có người mình thích chứ ạ?

Tôi gật đầu.

“Vậy anh ấy biết không ạ?”

“...”

Thế nên, khi đàn chị giao cho tôi nhiệm vụ tổ chức buổi gặp mặt đầu tiên chào đón các tân sinh viên đồng hương ở trường đại học, tôi chợt nhận ra, bản thân mình phải làm gì đó. Những lớp khác, tôi chỉ thông báo cho lớp trưởng, để người đó truyền đạt lại cho lớp mình. Nhưng đến lớp của XX, tôi cố ý lấy phương thức liên lạc của mười mấy tân sinh viên từ lớp trưởng, thông báo cho từng người một. Như vậy tôi quang minh chính đại có được số điện thoại của XX, gửi một tin nhắn không có gì để bắt bẻ, đồng thời kín đáo ghi chú tên tuổi và số điện thoại của mình cho cậu ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc