LÒNG CÓ BAO NHIÊU YÊU SẼ THÀNH MỘT ĐÔI

Liêu Kính Hàn vừa tan hợp thì nhận được điện thoại của cảnh sát,nàng vội vả chạy đến sở cảnh sát thì nhìn thấy Tống Hàm Nghi,Nghê Tâm và Hạ Lam Ngưng đang ngồi cho lời khai,Ngô Tư Giai cũng đang có mặt ở đây,Tống Hàm Nghi lúc nãy vốn muốn can thiệp Hạ Lam Ngưng đánh người,nào ngờ trong lúc ẩu đã nàng bị Ngô Tư Giai đánh,nàng nổi giận lên liền biến thành mình và Ngô Tư Giai đánh nhau,nàng sống hết hai mươi mấy năm đây là lần đầu có hành động quá kích,nàng là lão bà của Liêu Kính Hàn chứ không phải tiểu tam để bị người ta đánh ghen,Ngô Tư Giai rõ ràng là cố tình nhắm vào nàng mà đánh,kêu nàng làm sao nhẫn nhịn được,nói không chừng lão công nghĩ là nàng nổi điên mà đánh ghen,loại chuyện mất mặt này nàng mới không thèm làm,Hạ Lam Ngưng nhìn thấy Liêu Kính Hàn đang nói chuyện với cảnh sát,nàng tranh thủ làm cho tóc tai của Tống Hàm Nghi rối tung lên,giống như là mới bị đánh đập thê thảm,rồi kéo Liêu Kính Hàn đến bên cạnh,chỉ tay về phía Ngô Tư Giai.
« Kính Hàn,ngươi không biết quản giáo tiểu tam sao,còn để cho nữ nhân không gia giáo này có cơ hội coi thường tỷ muội của ta,ngươi mau nhìn nàng đánh Hàm Nghi thành cái gì ? »
Nhìn thấy Liêu Kính Hàn đến thì Tống Hàm Nghi quay đầu đi chổ khác,một bên lấy tay che mặt,một bên kéo Hạ Lam Ngưng ngồi xuống,ở đây chốn đông người cải nhau sẽ bị mọi người chê cười,Liêu Kính Hàn kéo tay Tống Hàm Nghi xuống phát hiện gương mặt xinh đẹp bị móng tay cào một đường rỉ máu,cánh tay cũng bị nhiều vết thương,nàng đau xót cắn chặt răng,ôn nhu chỉnh sửa tóc lại cho Tống Hàm Nghi,Ngô Tư Giai và nàng ngoài công việc ra thì không liên can gì nhau,lần này Ngô Tư Giai có phần quá đáng,nhưng nàng cũng không thể mắng chủi người ta ức hiếp lão bà của mình,bây giờ làm lớn chuyện thì đôi bên đều bất lợi,nàng làm thủ tục bảo lãnh ba nữ nhân ra ngoài.
« Kính Hàn,ngươi đừng tin họ nói,ta mới là người bị hại... »
Ngô Tư Giai kêu gọi nhưng Liêu Kính Hàn không đáp lời,lạnh lùng nhìn nàng một cái liền mang Tống Hàm Nghi ra ngoài,Hạ Lam Ngưng mỉm cười đắc ý giơ lên ngón giữa trước mặt Ngô Tư Giai rồi cùng Nghê Tâm đi theo sau,Liêu Kính Hàn chở ba người đến bệnh viện,dù Tống Hàm Nghi không bị đánh cho đổ máu đầu nhưng mặt bị thương rồi,nếu để lại hậu di chứng thì làm sao,chạy đi làm thủ tục rồi dẫn Tống Hàm Nghi vào phòng khám,nhờ bác sĩ khám cho nàng.
« Tiên sinh nhờ ngươi kiểm tra tổng quát cho nàng giúp ta »
« Không cần đâu ta chỉ bị thương nhẹ »
Tống Hàm Nghi chỉ cần cái gì để thoa lên mặt sau này không để lại xẹo là tốt rồi,nàng cũng không nặng đến chấn thương cần gì phải kiểm tra tổng quát,nhìn thấy trên trán của nàng đỏ ửng không biết bị cái gì đập trúng,Liêu Kính Hàn lo lắng đến phát hoảng,không kiểm tra kỹ sẽ không an tâm.
« Ngươi làm lão bà kiểu gì vậy,lời lão công nói cũng không nghe sao ? »
« Vậy còn ngươi làm lão công người ta kiểu gì,sau không đợi ta bị đánh cho nhập viện luôn rồi mới tới,lão bà của ngươi bị ủy khuất ngươi cũng không hay biết,chỉ biết mắng chủi người ta »
Tống Hàm Nghi ủy khuất xoay người đi,thời gian nàng bệnh thì cũng tự mình đi bác sĩ,buổi tối thấy lạnh cũng không có ai ôm hảo cô độc,nếu cái gì cũng có thể nhờ người khác thì nàng còn cần lão công để làm gì,lúc nãy nàng rất hy vọng rằng Liêu Kính Hàn sẽ đến ôn nhu quan tâm mình,vậy mà vừa mới đến thì đã làm mặt hình sự tựa như chuyện này là do nàng gây nên,một câu hỏi thăm cũng không có làm cho nàng thấy đau lòng,Liêu Kính Hàn chỉ biết mắng chửi rõ ràng đâu có thật lòng quan tâm đến nàng,Liêu Kính Hàn là vì kích động nên có hơi lớn tiếng,nàng ôn nhu ôm lấy Tống Hàm Nghi.
« Lão bà,thực xin lỗi ngươi,ta vì quá lo lắng nên đã lỡ lời...tha thứ cho ta đi...từ đây về sau ta không như vậy nữa,ngoan ngoãn vào trong khám đi »
Tống Hàm Nghi hai mắt đỏ ửng đánh vào người Liêu Kính Hàn,đối phương chịu quan tâm đến nàng đã là rất may mắn rồi,làm sao có thể trách đây,nàng làm nũng tựa đầu vào lòng Liêu Kính Hàn,nàng rất biết tận dụng cơ hội,được một tất lấn một thước.
« Sau này không cho phép lãnh đạm với ta nữa,còn phải dọn trở về nhà biết không »
« Hảo,mọi việc đều nghe theo ý của ngươi »
Liêu Kính Hàn đau lòng khẽ hôn lên mặt Tống Hàm Nghi,cũng là do nàng không tốt vì kích động mà nặng lời,hai người đứng trước phòng khám hôn nhau nồng nhiệt giải tỏa mong nhớ và mọi hiểu lầm,bác sĩ và y tá ngơ ngác đứng nhìn hai người,cũng không dám mở miệng hỏi xem bây giờ có khám nữa hay không,hai người ở nơi này hôn nhau,Nghê Tâm và Hạ Lam Ngưng ở bên kia mỉm cười vui vẻ,bọn họ có thể giải hòa với nhau thì thật tốt quá,lần này Tống Hàm Nghi bị đánh coi như không uổng phí.
Tống Hàm Nghi mỉm cười xinh đẹp,luyến tiếc buông ra Liêu Kính Hàn rồi đi vào phòng khám,trong tình yêu ngoài việc tin tưởng ra thì cần phải hiểu và cảm thông cho nhau,nên nói rõ cảm nghĩ của mình hơn là im lặng,có như thế mới không xảy ra hiểu lầm đáng tiếc,đôi khi một trong hai người phạm phải sai lầm,đây cũng là việc dĩ nhiên vì trên đời không ai là chưa từng phạm sai lầm,mức độ nghiêm trọng thế nào cũng có lúc cần phải giải quyết,chọn cách tha thứ hoặc là không thể cũng là lựa chọn của mỗi người,có đôi khi lựa chọn tha thứ thì chúng ta sẽ nhận được hạnh phúc tốt đẹp hơn là thù hận lẫn nhau,trải qua sự việc lần này thì cả hai hiểu nhau hơn,Tống Hàm Nghi cũng không còn trách Liêu Kính Hàn hay bỏ mặc mình không quan tâm nữa,nàng đã học được cách thông cảm cho lão công,Liêu Kính Hàn cũng đã học được cách trưởng thành hơn và nhận ra sự nghiệp tuy quan trọng nhưng gia đình vẫn là trên hết.
Khi trở về nhà Liêu Kính Hàn đi rót nước suối cho Tống Hàm Nghi uống thuốc,may mắn vết thương không có gì đáng ngại,chỉ cần thường xuyên thoa thuốc lên vết thương và giữ vệ sinh là được,Tống Hàm Nghi vẻ mặt thỏa mãn nằm trong lòng Liêu Kính Hàn,cảm thấy được lão công ôn nhu quan tâm thật là hạnh phúc,nàng bình thường rất ít khi làm nũng,bây giờ liền đặt biệt hài tử khí hơn,tranh thủ làm nũng bù lại cho những ngày qua mình bị ủy khuất,Liêu Kính Hàn nhìn nàng chẳng khác nào hài tử khả ái,nhịn không được hung hăng hôn nàng một cái.
« Lão bà gần đây bộ dáng thật khả ái,làm cho lão công muốn hung hăng ăn ngươi »
« Thật chán ghét... »
Tống Hàm Nghi bị lời trêu chọc này làm cho mặt bất giác nóng lên,quỷ dâm tặc này vừa mới gặp lại đã muốn ăn nàng,rõ ràng là đã nhịn lâu ngày bây giờ đói bụng đi,biết như thế vì sao còn làm khổ chính mình,không chịu dọn về nhà sớm một chút,đến khi cả hai đi xuống lầu dùng cơm thì Liêu Kính Hàn ân cần uy cháo tổ yến cho Tống Hàm Nghi ăn.
« Lúc nãy ta vừa mới uống thuốc xong bây giờ ăn không nổi nữa,lão công ngươi cứ ăn đi »
Liêu Kính Hàn đã tham khảo ý kiến của bác sĩ mới dám cho Tống Hàm Nghi ăn,bác sĩ có căn dặn không được ăn uống linh tinh,nếu không sẽ để lại xẹo,nàng ánh mắt ôn nhu nhìn Tống Hàm Nghi.
« Uống thuốc xong thì phải nên ăn một chút,không cần sợ tăng cân,cứ việc ăn thoải mái đi,lão công từ đây về sau luôn ở bên cạnh ngươi,cho dù ngươi có mập mạp xấu xí thì lão công vẫn yêu »
Tống Hàm Nghi mỉm cười xinh đẹp,ngoan ngoãn hé miệng ra,Liêu Kính Hàn ngọt ngào hơn cả bình thường làm nàng rất vui vẻ,dù có tăng cân cũng rất xứng đáng,Nghê Tâm và Hạ Lam Ngưng cũng đang ăn cháo,nghe được những lời tê dại này làm cho họ ớn lạnh chịu không nổi,họ thật không hiểu hai người này rốt cuộc là thế nào,trước kia còn cải nhau đến muốn ly hôn,bây giờ đột nhiên coi như không có chuyện gì hạnh phúc bên nhau,tính khí dễ dàng thay đổi đến chống mặt,đúng là có duyên làm phu thê,đoán chừng bây giờ Tống Hàm Nghi chỉ cần Liêu Kính Hàn bên cạnh,không cần đám tỷ muội này nữa rồi,họ rất biết điều dùng bừa xong liền nhường lại thế giới riêng cho hai người,Liêu Kính Hàn đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng rồi bỏ ít hương hoa vào,lão bà của nàng tắm cũng không giống người thường,mỗi lần tắm đều tốn không ít sữa tắm và hoa tươi bỏ vào trong,kêu là như vậy mới đẹp,tắm xong con người cũng thoải mái hơn,chính vì thế nên phía trước nhà mới trồng một vườn hoa.
Tống Hàm Nghi cởi ra y phục bãi lộ dáng người có thể nói là tuyệt sắc vưu vật của nhân gian,vòng một dùng không có bra nâng đở nhưng vẫn cao ngất thật là ngạo nhân,vóc người tuyết trắng nóng bỏng cháy mắt hơn cả vài năm trước,cực kỳ hoàn mỹ như nữ thần,Liêu Kính Hàn dù bị kích thích khi nhìn thấy đôi tuyết phong xinh đẹp nhưng vẫn cố gắng kiềm chế,cẩn thận dẫn nàng vào bồn tắm,lấy ra dầu gội giúp nàng gội đầu,nhờ có Tống Hàm Nghi mà Liêu Kính Hàn có thêm nghề nghiệp phụ là làm đẹp và chăm sóc cho lão bà,Tống Hàm Nghi nhắm mắt hưởng thụ,khóe miệng vẫn treo nụ cười ngọt ngào,đã thật lâu nàng không có cảm nhận được loại cảm giác được cưng chìu,bây giờ nên hưởng thụ bù lại mới được.

« Lão công,ta xin lỗi vì trước kia làm tổn thương đến ngươi... »
« Đứa ngốc,chuyện đã qua đừng nên nhắc đến nữa,những ngày qua ngươi có nhớ đến ta hay không ? »
« Ngươi đi rồi không ai giành giường với ta,mỗi ngày ta đều ngủ rất ngon »
Tống Hàm Nghi mỉm cười trêu chọc,nhìn vẻ mặt thất vọng của Liêu Kính Hàn làm nàng thấy buồn cười,Liêu Kính Hàn buồn bực xoa đầu Tống Hàm Nghi mấy cái làm cho nó bù xù lên,hiện tại nàng chỉ muốn quan tâm chiếu cố cho lão bà nhiều hơn,không muốn lão bà chịu ủy khuất nữa,Tống Hàm Nghi khẽ hôn lên môi Liêu Kính Hàn,nàng vẫn còn may mắn vì lấy Liêu Kính Hàn,nếu đổi lại là người khác có lẽ nàng đã bị đánh đập vì cái tội vụng trộm,chứ không được yêu thương như bây giờ,Liêu Kính Hàn rất yêu nàng chứ không phải nhu nhược,điều đó càng làm nàng trân trọng đối phương hơn,nàng quyết định níu kéo Liêu Kính Hàn là không có bất kỳ hối tiếc nào,mặc dù Thiệu Duy là nam nhân tốt,hắn dù biết nàng yêu Liêu Kính Hàn nhưng vẫn chấp nhận chờ đợi,nhưng cả hai chỉ có thể làm bằng hữu chứ không thể tiến xa hơn nữa.
Thiệu Duy vẫn không biết đến cuối cùng thì Liêu Kính Hàn có điểm nào tốt,dù nàng có ngoại hình xuất chúng lại vô cùng giàu có,nhưng suy cho cùng vẫn là nữ nhân,nàng không thể mang đến hạnh phúc thật sự cho Tống Hàm Nghi,nếu có thì có lẽ Tống Hàm Nghi đã không phải lòng hắn,hắn làm sao có thể tiếp nhận thua ở trong tay một tình địch là nữ nhân,dù rất đau lòng và thất vọng nhưng Tống Hàm Nghi đã có lựa chọn,hắn không thể thay đổi được gì,đành hối tiếc vì mình đã gặp Tống Hàm Nghi quá trể,có lẽ Thiệu Duy nghĩ rằng Tống Hàm Nghi không thật sự hạnh phúc,bất quá hắn không phải là nàng thì làm sao biết nàng đang nghĩ gì,hạnh phúc hay không thì nàng là người rõ hơn ai hết,Liêu Kính Hàn đang gội đầu cho Tống Hàm Nghi thì một tay lại không an phận bắt lấy con thỏ ngọc xoa nắn mấy cái,Tống Hàm Nghi hai má đỏ ửng xấu hổ không chịu được,đánh vào tay nàng một cái.
« Ngươi không phải nói giúp ta gội đầu sao... »
« Tất nhiên phải gội đầu,nhưng nơi này không vệ sinh kỹ sẽ không tốt »
Tống Hàm Nghi mắc bệnh sạch sẽ cao,dĩ nhiên sẽ không ở dơ,Liêu Kính Hàn là đang diện lý do sàm sỡ nàng,trước kia nàng cố tình quyến rũ nhưng không ai chịu thèm ngó ngàng đến,bây giờ lại tự ý chủ động tấn công,nàng còn lâu mới cho thỏa nguyện,đang suy nghĩ thì cảm giác được bàn tay thứ hai đã thám hiểm đến nơi tối thần bí của mình,nàng lén lút nhìn xuống phía dưới xem tình hình chiến sự thế nào,đóa hoa mẫn cảm bị người tùy ý đùa bỡn làm cho nàng khó khăn kiềm nén,nhanh chống bắt lấy tay của Liêu Kính Hàn.
« Đừng làm loạn... »
« Lão bà có biết nơi này là thiên đường lý tưởng cho vi khuẩn xâm nhập và phát triển hay không,nơi này tuyệt đối càng phải vệ sinh kỹ hơn,nếu không sẽ dễ mắc bệnh »
« Thiên đường của vi khuẩn hay của ngươi... »
« Dĩ nhiên nên là của ta,nên hiện tại ta đang đang đuổi bọn nó đi để đánh chiếm thiên đường cho riêng mình »

Liêu Kính Hàn vẻ mặt phi thường nghiêm túc,bàn tay thì không hề thành thật chút nào,Tống Hàm Nghi thật không biết nên nói thế nào,tên quỷ dâm tặc này muốn sàm sở nàng cũng có thể mang y học ra làm lý do chính đáng,nàng còn có thể biện minh hay sao,buổi tối trước khi đi ngủ Liêu Kính Hàn lấy ra cuốn truyện cổ tích đọc cho Tống Hàm Nghi nghe,nàng nằm trong lòng Liêu Kính Hàn cười khúc khích,thật lâu rồi nàng mới được nghe người khác kể chuyện trước khi ngủ,bây giờ ôn lại thời thơ ấu cũng rất thú vị.  

Bình luận

Truyện đang đọc