LONG HỒN HÀNH GIẢ


“Mẹ nó, một người hiện đại ra vẻ nho nhã còn tưởng là đại thiên tài cổ đại chuyển thế à, hôm nay ông đây nói rõ đến đây để trừ diệt hậu hoạn”.

Sau đó ngoắc tay với Trần Đào.

“Anh chỉ một võ giả cảnh giới đại thành thôi mà, đến đây chịu chết đi”.

Nếu một cú đạp trước đó khiến Trần Đào hơi kiêng dè thì câu nói này của Tả Long đã chỉ ra cảnh giới của hắn, quá đáng sợ!
Trần Bì lại nhảy ra.

“Lần này để tao xem mày chết thế này, có mười thằng như mày thì cũng không đủ cho anh tao nhét kẽ răng”.

Tả Long cũng không nói gì thêm, từng bước đi về phía trước.

Mỗi bước chân, sát khí tích tụ trong cơ thể anh giải phóng ra ngoài.

Anh tiến lên chín bước, tay mấy người cầm súng đã bắt đầu run sợ, mấy ông lớn đứng gần cũng toát mồ hôi nhìn Tả Long, họ coi anh như sứ giả đòi mạng bước ra từ địa ngục.

Trần Đào đứng mũi chịu sào cảm thấy rõ ràng nhất.

Võ giả hèn nhát thì chết, phải chiến đấu để sống.

Bỗng dưng hắn nhớ đến những lời bố và sư phụ Thạch Thiên đã nói, Trần Đào dần bình tĩnh lại.

Nội kình lập tức toát ra, đổ ập về phía Tả Long.

Tả Long dừng bước, chân phải hơi động, sau đó đá một cú, lần đầu tiên anh sử dụng thực lực thật của mình.

Mặt đất nổi gió, một người ở gần đó không thể ngồi vững được nữa, ngay cả ghế cũng bị lật ra phía sau.


Trần Đào hoảng sợ, đòn tấn công vừa định tung ra chợt đọng lại.

“Cậu là…”
Rầm!
Hắn vừa thốt ra tiếng, ngực đã bị chân phải của Tả Long đá trúng.

Trần Đào văng ngược về phía sau như một quả đạn pháo, nện vào một cái cột bằng xi măng chịu lực mới dừng lại.

Lực đánh quá mạnh, cứ nhìn một mảng lớn bị vỡ ra trên cây cột là biết.

Cả hiện trường đều rơi vào bầu không khí im lặng.

Trần Bì không thể tin nhìn anh mình, ngực Trần Đào lõm vào một mảng lớn, nếu bị thương như thế mà vẫn sống sót được thì e là thần tiên rồi!
Đám đàn em Trần Bì bị cuốn vào trong sát khí của Tả Long nãy giờ rốt cuộc cũng không thể duy trì phòng tuyến cuối cùng trong lòng, cả đám bèn gào lên rồi vứt súng xuống đất.

Thu lại sát khí, Tả Long đi đến, đứng cạnh Thích Khôi.

“Trần Đào chết rồi, tôi không muốn để bất kỳ ai biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, ông biết nên làm thế nào rồi đấy”.

Ông chủ Khôi vội cúi người gật đầu.

“Cậu Long yên tâm”.

“Ừ, phái một tài xế đưa tôi về quán bar”.

Tả Long gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Ông chủ Thích và đàn em của ông ta đều cao giọng nói.

“Cung tiễn cậu Long!”
Mấy ông lớn và đàn em của Trần Bì cũng “học đi đôi với hành”, vội vàng cao giọng nói.

“Cung tiễn anh Long”.

Cuối cùng Trần Bì mới phản ứng lại, đi được mấy bước đã nôn ra máu, ngã khụy xuống đất, lớn giọng hét lên với bóng lưng Tả Long.

“Anh Long, tha mạng cho tôi”.

Hắn ta biết ở nơi này chỉ có Tả Long mới có thể cứu mình, nếu không, rơi vào tay ông chủ Thích, hắn ta chắc chắn là sống không bằng chết.

Thấy Tả Long vẫn không hề đoái hoài gì đến, trong tình huống cấp bách hắn ta lại hét lên.

“Anh Long, sư phụ của anh tôi sẽ tìm anh trả thù”.

Vừa nghe hắn ta nói câu này, Tả Long đứng lại rồi xoay người nhìn Trần Bì, cười nói.

“Ồ? Sư phụ hắn rất lợi hại sao?”
Trần Bì mừng rỡ, anh trai mình đã chết rồi thì dĩ nhiên mạng của mình là quan trọng nhất.


“Đúng thế anh Long, sư phụ của anh tôi là Thiên Sát Thạch Thiên – một trong song sát hô mây gọi gió ở Thanh Châu năm đó, lúc đó rất đáng sợ, bây giờ càng không ai có thể đấu lại, nếu ông ấy biết anh giết anh trai tôi chắc chắn sẽ trả thù”.

Tả Long xoa cằm như đang suy ngẫm gì đó, sau đó bỗng xoay người đi lần nữa, chỉ để lại một câu.

“Ừ, cứ để ông ta đến nếu muốn sớm đi đầu thai”.

Mặc cho Trần Bì gào thét đến khàn cổ họng cũng không có tác dụng gì.

Tả Long nghĩ Trần Đào đã bị mình đánh chết thì dĩ nhiên Trần Bì cũng phải chết.

Ra đến bên ngoài, tên đàn em đó của ông chủ Thích vừa mở cửa ghế sau ra, Tả Long bỗng ngừng động tác rồi nói.

“Đưa chìa khóa cho tôi, cậu về trước đi!”
Vừa nhìn thấy thực lực đáng sợ của Tả Long, tất nhiên người này không dám có ý kiến gì khác, vội vàng cung kính lấy chìa khóa ra.

Sau đó Tả Long đi về phía một chiếc xe ô tô cách đó không xa.

Trên chiếc xe này được phủ một lớp sơn, đều là loại xe cũ mua với giá cao.

Lúc đến gần, Tả Long tựa vào cửa xe ngẩng đầu lên nhìn trăng.

“Ra đây đi”.

Vừa dứt lời, Mai Quế mặc một chiếc áo da, quần da bó sát người xuất hiện, không vui nhìn Tả Long.

“Này, anh có thể giả vờ không phát hiện ra tôi được không?”
Tả Long vẫn nhìn lên ánh trăng.

“Nói thật nhé đồng chí Mai Quế, cô thật sự không thích hợp làm mấy chuyện này, hành tung dễ bị lộ quá”.

Mai Quế ngạc nhiên.

“Không thể nào! Khi vào tham gia thi sát hạch tuyển dụng của bộ an ninh đặc biệt, tôi suýt đã có thể lấy được trọn điểm trong các môn ẩn nấp và theo dõi đấy, sao anh lại nói tôi như thế?”
Tả Long bỗng quay đầu sang, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ.


“Vì cô quá gợi cảm! Phụt, nhìn xem vóc dáng này, mùi nước hoa thoang thoảng này, thêm cả khuôn mặt nhỏ nhắn, sao cô có thể thoát được hỏa nhãn kim tinh của Long Vương tôi được”.

Mai Quế cảm thấy mình không ổn rồi, đã giả vờ làm cao nhân thì anh cứ diễn tới lúc rời khỏi đây đi chứ!
“Tả Long chết tiệt! Anh đúng là loại hôi thối không ngửi được mà”.

Tả Long còn làm ra hành động ngửi mùi trên người mình.

“Không mà, hôm qua tôi mới tắm đấy, không tin cô ngửi thử này”.

Mai Quế tức đến mức giậm chân, chỉ vào Tả Long mắng.

“Long Vương Tả Long, coi như anh giỏi, tôi nghi ngờ bên trong có tụ tập phi pháp và xảy ra thương vong nghiêm trọng! Đây là anh ép tôi”.

Nói rồi cô ta lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó.

Tả Long còn đang tỏ ra cà lơ phất phơ bỗng căng chặt cả người, lao về phía Mai Quế.

“Cẩn thận!”
Đoàng!
Một viên đạn bắn vào cửa kính của chiếc xe.

Tả Long ôm Mai Quế lộn người một cái, sau đó lăn xuống dưới gầm xe.

Mai Quế vốn đang trong trạng thái xấu hổ và tức giận cũng sầm mặt.

Bắn tỉa!.


Bình luận

Truyện đang đọc