LONG NHÓC CON LÀ THANH CUNG ĐOÀN SỦNG

Editor: ࿐?̷?̷?̷?̷?̷?̷â?̷?̷à࿐

Sau khi Thừa An nghiêng đầu nhìn Dận Chân, bỗng nhiên bỏ quả bóng làm bằng tơ lụa màu vàng mà bò về phía Dận Chân.

Khang Hi ngồi ở trên ngai vàng và đang nói chuyện, Lương Cửu Công cũng không thể tùy tiện di chuyển, phát hiện tiểu a ca lại bắt đầu bò dậy thì đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám đang đứng canh ở gần cửa.

Nhưng mà lúc này Thừa An không có bò về phía cửa, mà là bò thẳng về phía của Dận Chân.

Không phải Thừa An nhận ra được đây là tứ ca của mình, mà là tự nhiên cảm thấy Dận Chân thoạt nhìn trông rất thân thiết, cho nên bị hấp dẫn một cách vô thức.

Dận Chân đang ở chăm chú lắng nghe Khang Hi phân phó, thẳng đến khi cảm thấy có gì đó đang kéo vạt áo của mình nên theo bản năng cúi đầu xuống nhìn.

Thừa An bò đến dưới chân hắn sau đó nắm lấy vạt áo muốn đứng lên, nhưng vạt áo mềm mại nên không dễ dàng mượn lực, Thừa An thử hai lần cũng chưa thành công.

Thấy Dận Chân nhìn qua, Thừa An lại không tiếp tục cố gắng nữa mà ngẩng đầu và nở nụ cười thật tươi và giang hai tay ra.

Danh hiệu vương gia mặt lạnh của Dận Chân không phải tự nhiên mà có, ngày thường một ít đại thần cũng không dám lại gần trước mặt hắn, cho dù mấy a ca ở trong phủ khi đứng trước mặt hắn cũng có vài phần nơm nớp lo sợ.

Đứa nhỏ này nhìn thấy hắn chẳng những không sợ mà còn bò qua tới đây, còn cười vui vẻ đến như vậy, Dận Chân cảm thấy lá gan của đứa nhỏ khá lớn.

Tuy nhiên nghĩ lại thì, so về khí thế thì có ai hơn được Hoàng A Mã, đứa nhỏ này ở bên cạnh Hoàng A Mã mà còn thoải mái như vậy, thậm chí còn đem Ngự Thư Phòng trở thành nơi để chơi đùa thì có thể thấy được tính cách của đứa nhỏ này không phải là nhát gan.

Khi Dận Chân suy nghĩ về những điều này, Thừa An giơ tay một lúc lâu đã mất đi kiên nhẫn vì vậy tự lực cánh sinh mà ôm lấy chân hắn và cố gắng leo lên trên.

Cảm giác cơ thể mềm mại bổ nhào vào trên đùi khiến cơ thể Dận Chân cứng đờ lại, ngay sau đó nhìn thấy bộ dáng đứng không vững của đứa nhỏ trong lúc nhất thời không để ý đến việc gì khác nhanh chóng khom lưng bế đứa nhỏ lên.

Động tác ôm đứa nhỏ của hắn cũng không tốt hơn chỗ nào so với khi Dận Nga ôm đứa nhỏ ở trên lễ tắm ba ngày, trong động tác cẩn thận lại lộ ra vài phần cứng đờ.

Vị trí Dận Chân đứng tương đối ở phía trước, ngay từ đầu có long án cản trở nên Khang Hi không có chú ý đến việc Thừa An bò đến chỗ của Dận Chân, cho đến khi Dận Chân bế Thừa An lên ông mới phản ứng lại.

"Thừa An như thế nào chạy đến bên người của tứ ca?" Mới vừa rồi chính sự cũng đã nói được không sai biệt lắm, khi Khang Hi nhìn thấy cảnh này giọng điệu nói chuyện tương đối nhẹ nhàng.

"Nhi thần thất lễ." Tuy rằng chính là đứa nhỏ này bò qua tới, nhưng ở Ngự Thư Phòng loại địa phương này mà ôm một đứa trẻ khiến Dận Chân luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

"Thừa An là đệ đệ của con, thất lễ ở chỗ nào chứ." Khang Hi không thèm để ý mà khoát tay, còn cảm thấy rất thú vị khi nhìn bộ dáng cứng đờ ôm đứa nhỏ của Dận Chân.

Đứa con trai này khi còn nhỏ tính tình không được tốt lắm, từ sau khi bị chính mình răn dạy một câu "Hỉ nộ không chừng" thì bắt đầu trở nên nội liễm, ngày thường giao việc cho nó cho dù việc đó khó đến cỡ nào thì nó cũng có thể hoàn thành rất tốt, nhưng thật ra hiếm khi nhìn thấy được bộ dáng lúc này của nó.

Đáy mắt của Khang Hi tràn ra một chút ý cười, cũng không đề cập tới việc làm Dận Chân buông Thừa An xuống, nhưng mà giây tiếp theo ông cười không nổi nữa bởi vì ——

"g...... A...... Ca......"

Dạo gần đây Thừa An vẫn luôn suy nghĩ đi tìm các ca ca, nghe được Khang Hi nói thì biết cái người làm y cảm thấy rất thân thiết chính là tứ ca của y, kích động múa may tay nhỏ.

Nghe được Thừa An từ mơ hồ đến rõ ràng nói ra một từ "Ca", trong lòng Dận Chân chấn động, một cảm xúc khó tả dâng lên ở trong lòng.

Khi còn nhỏ Dân Chân vẫn luôn mơ ước được làm ca ca, cho nên hắn đã từng ý định đi dạy dỗ lão Cửu và lão Thập hai người vô pháp vô thiên ở trong cung, nhưng bọn họ cũng không cảm kích ngược lại đánh con chó mà hắn nuôi còn cắt lông của con chó nữa.

Nghĩ đến hai huynh đệ này rốt cuộc cũng không phải cùng một mẹ đẻ ra, sau khi tức giận Dận Chân bắt đầu xa lánh bọn họ, cho đến khi Dận Trinh đệ đệ cùng một mẹ của hắn sinh ra cuối cùng cũng nháo đến mức giống như là kẻ thù với hắn vậy. Cái này làm cho hắn từng một lần nghi ngờ bản thân có lẽ không thích hợp làm huynh trưởng.

Tuy nhiên Dận Chân không phải là cái kia thiếu niên nhìn thì thành thục nhưng cái gì cũng đè nặng ở trong đáy lòng, hơn nữa hiện tại bên người hắn tốt xấu cũng có Thập Tam a ca cái đệ đệ thân thiết này, cho nên rất nhanh hồi phục tinh thần lại và nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."

Hắn có thể bình tĩnh, Khang Hi lại bình tĩnh không được, rốt cuộc dưỡng mấy tháng nhóc con dạy kêu a mã mà vẫn cứ kêu là "A a", hôm nay không thầy dạy cũng hiểu còn biết kêu ca ca, chuyện này ai chịu nổi chứ.

Dù sao Khang Hi là chịu không nổi cái ủy khuất này, lập tức liền đứng dậy từ phía sau long án và bước xuống: "Giỏi cho Thừa An, dạy con kêu Hoàng A Mã thì không kêu được, nhưng cái từ ca này lại kêu rất lưu loát!". TruyenHD

Dận Chân nghe được lời này theo bản năng cúi đầu nhìn xuống lòng ngực của mình, khi nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười xán lạn lại có chút gần gũi của đứa nhỏ, trong lòng sinh ra một chút vui vẻ.

"Hoàng A Mã, Thừa An còn nhỏ......"

Dù sao cũng là đệ đệ của mình, vẫn là đệ đệ thân thiết với chính mình, nhìn đến vẻ mặt không vui của Khang Hi, Dận Chân mở miệng muốn thế đứa nhỏ nói chuyện, nhưng mà còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

"Trẫm không nói chuyện với con, làm chính nó nói!" Khang Hi nói xong nhịn không được trừng mắt liếc nhìn người vẫn đang dựa ở trong ngực của ca ca.

Ca ca là thân, Hoàng A Mã càng là thân, nghe được giọng nói mang theo tức giận của a mã, Thừa An lập tức quay đầu nhìn qua, trên mặt nở một nụ cười tươi đồng thời mở miệng nói: "A...... A...... Mã......"

Mấy ngày nay cho tới hiện tại, đây là tiếng kêu rõ ràng nhất của Thừa An, Khang Hi nghe xong cũng không lộ ra sắc mặt gì được vừa đem Thừa An từ trong tay của Dận Chân ôm trở về vừa nói: "Lại kêu một tiếng."

"A y......"

"Không đúng." Khang Hi lắc đầu.

"A mã...... A mã......"

Dận Chân đã sớm qua cái tuổi cần tình thương của cha, thấy cảnh này cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy Hoàng A Mã còn dễ dỗ dành, Thừa An kêu vài tiếng "A mã" thì dỗ dành Hoàng A Mã vui vẻ ra mặt.

"A mã có thể so ca khó học sao." Sau khi Khang Hi nghe đủ nhi tử kêu "A mã", cảm thấy mỹ mãn đồng thời trong lòng còn hơi chua chua.

Tuy trên mặt Dận Chân không hiện ra gì nhưng trong lòng lại có chút một lời khó nói hết, ngoài miệng lại chỉ có thể nói: "Hoàng A Mã nói là được."

"Thừa An học đồ vật cũng rất nhanh......" Khang Hi nói lên cái đề tài này rất có vài phần thao thao bất tuyệt(thao thao bất tuyệt: nói mãi không hết)

Nghe xong đầy lỗ tai về những việc hàng ngày về Thừa An, Dận Chân cảm thấy cái đệ đệ này thật sự rất ngoan ngoãn, cảm thấy trách không được Hoàng A Mã sẽ sủng y đến như vậy.

Dận Chân không khỏi nhìn về phía lòng ngực của Khang Hi, thì thấy đứa nhỏ cũng đang nhìn mình, đôi mắt đen lấp lánh trong suốt tràn đầy ý cười.

Gương mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên như vậy thật sự rất dễ lây lan, trong chớp mắt khóe môi của Dận Chân hơi cong lên.

Thẳng đến khi Khang Hi dừng lại câu chuyện, Dận Chân cúi chào và lui ra ngoài.

Sau khi Khang Hi thỏa mãn chia sẻ tâm tình xong, gật đầu ý bảo bọn họ có thể lui ra.

"Ca...... Ca ca......"

Nhưng mà Thừa An nhìn đến ca ca phải đi, lập tức vặn vẹo ở trong lòng ngực của Khang Hi vươn tay muốn kéo ca ca.

Dận Chân nghe tiếng ngẩng đầu thì bộ dáng nhỏ sốt ruột của Thừa An, không khỏi dừng bước chân lại.

"Không ngờ đứa nhóc này thân thiết với con!" Thói quen Thừa An ai đều không cần chỉ dính chính mình, lúc này nhìn thấy Thừa An tìm người khác nên giọng điệu của Khang Hi có chút chua chua.

Tuy nhiên đợi lát nữa ông còn muốn gặp mặt các đại thần khác, có người có thể hỗ trợ nhìn Thừa An một chút cũng tốt.

Vì thế một lát sau, Dận Chân ôm Thừa An từ Ngự Thư Phòng chuyển sang thiên điện ở bên cạnh.

Khi Dận Chân ở trong phủ cũng chưa từng ở chung như vậy với nhi tử của mình, cúi đầu nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của mình nhất thời không biết phải làm cái gì.

So sánh với Dận Chân, rốt cuộc tìm được một cái ca ca Thừa An thật ra rất vui vẻ, vẫn luôn tươi cười, trong miệng còn đang ê ê a a nói không ngừng.

Nhưng mà đối Dận Chân mà nói, trừ bỏ cái từ "Ca" kia, mặt khác hắn hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của Thừa An.

Tuy rằng Thừa An rất ngoan, nhưng cứ ngồi như vậy cũng không được tốt lắm, vì vậy Dân Chân ra lệnh cho thái giám ở bên cạnh lấy mấy quyển sách tới đây.

Sau khi lấy sách tới, Dận Chân đem đứa trẻ ở trong lòng ngực đặt ở trên giường, tùy tay cầm lấy một quyển luận ngữ và bắt đầu đọc lên: "Tử rằng: Học mà khi tập chi......"

Thừa An chớp chớp mắt ngồi nghe, tuy rằng không rõ tại sao ca ca lại giống Hoàng A Mã luôn đọc cho hắn nghe những thứ mà hắn không hiểu, nhưng y lại vô cùng hào hứng mỗi khi Dận Chân tạm dừng y liền bạch bạch bạch vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ của mình.

Dận Chân nhìn thấy phản ứng này của Thừa An, cảm thấy đứa nhỏ này còn khá tốt học, vì thế tiếp tục đọc tiếp.

Hắn vẫn luôn đọc, vẫn luôn đọc, Thừa An vỗ vỗ tay có chút mệt mỏi nên mở hai tay ra và bắt đầu nâng hai cái chân nhỏ của mình.

Thói quen chính mình đọc một lúc thì đứa nhỏ sẽ vỗ tay vài cái để phối hợp, sau khi phát hiện tiếng vỗ tay biến mất Dận Chân quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy hai gót chân nhỏ đang quơ qua quơ lại.

Có lẽ là không thích cảm giác bị trói buộc, khi không có ai nhìn Thừa An thích đem giày vớ ở trên chân kéo xuống. Lúc này trên chân Thừa An vẫn còn mang vớ nhưng giày đầu hổ thì đang nằm ở bên cạnh, cũng may là trong phòng độ ấm thích hợp cho nên cũng không có đông lạnh y.

Dận Chân thấy cảnh này, bỗng nhiên có chút muốn cười, vì vậy cũng thật sự cong môi lên: "Hôm nay đọc sách tới chỗ này thôi." Nói xong hắn đem sách đặt ở một bên.

Nằm ở trên giường nệm Thừa An nghiêng đầu nhìn Dận Chân, sau đó lăn lóc một cái lật người bò đến bên cạnh hắn.

Phía trước không thấy được đứa nhỏ này làm thế nào từ trên thảm bò đến trước mặt hắn, lúc này nhìn thấy cảnh này Dận Chân cảm thấy đứa nhỏ này rất linh hoạt.

Sau khi Thừa An bò đến bên cạnh hắn, bắt một cái thì nắm được bím tóc ở phía sau lưng hắn.

Hấp dẫn Thừa An không phải là bím tóc của Dận Chân, mà là dây tua cột trên bím tóc.

Sức lực của Thừa An rất nhẹ, cũng không có lôi kéo nhưng Dận Chân vẫn không có thói quen đem bím tóc của mình để cho đứa nhỏ chơi. Vì vậy hắn tùy tay cởi xuống ngọc bội đeo ở bên hông và quơ quơ trước mắt Thừa An một chút.

Đường đường là Ung Thân Vương, ngọc bội mang theo bên người cũng không phải là vật bình thường, ở trong ánh sáng nhẹ nhàng ở trong phòng lộ ra ánh sáng bóng loáng lấp lánh.

Thừa An bị dời đi lực chú ý lập tức buông bím tóc và bi bắt lấy ngọc bội, nhưng mà lại với không tới.

Cũng không có chuyện gì khác để làm, Dận Chân dứt khoát đong đưa ngọc bội lên xuống chơi cùng với đứa nhỏ.

Sau khi Thừa An nếm thử vài lần đều không bắt được ngọc bội, trực tiếp thu tay lại và ghé vào trên đùi Dận Chân, ngưỡng đầu dùng giọng điệu trẻ con ngây thơ nói: "Ê a...... Ca ca......"

Dận Chân thấy đứa nhỏ mới vậy đã hết kiên nhẫn, lắc đầu rồi để ngọc bội vào trong tay đứa nhỏ.

Dận Chân cũng không có ở bên trong thiên điện lâu lắm, sau khi Khang Hi lại triệu kiến xong một đám đại thần thì tự mình lại đây tiếp Thừa An.

Rốt cuộc được nghe nhi tử kêu "A mã", Khang Hi chuẩn bị dẫn đứa nhỏ quay trở về Càn Thanh Cung vừa xử lý sổ con vừa lắng nghe Thừa An gọi thêm vài tiếng.

Tuy rằng thời gian ở thiên điện rất nhàm chán, nhưng chờ đến khi có thể rời đi Dận Chân nhìn đứa trẻ dùng giọng điệu ngây thơ non nớt gọi mình là "Ca ca", trong lòng đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi rời đi bước chân của hắn cũng không chậm lại thẳng đến khi ở phía sau truyền đến tiếng la kêu "Ca ca" mới theo bản năng dừng lại.

Tuy nhiên sau khi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Dận Chân vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Thẳng đến khi nhìn không thấy được bóng dáng của ca ca Thừa An mới dừng kêu lại, Khang Hi từ biểu tình trên khuôn mặt nhỏ của Thừa An nhìn ra được một chút không vui, không khỏi vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của y: "Nhóc con không lương tâm!"

Bình luận

Truyện đang đọc