Ta và Khương Vân mặt đối mặt, ngồi hai bên bàn đá. Hắn mặc áo trắng hơn cả tuyết, tóc đen cột lại ở phía sau, ngón tay bạch ngọc tựa gốm sứ nắm lại để trước người.
“Uống mấy loại rượu đào hoa đó làm gì, ta mời ngươi loại rượu đục hạng nhất, nếm thử xem, Ngàn Dặm Say của lầu Mãn Khách”
Hắn xách một bầu rượu lớn, nặng nề đặt lên bàn.
Ta không hề để ý mà nói: “Còn chưa chúc mừng Tam điện hạ được như ý nguyện, sắp quân lâm thiên hạ.”
Khương Vân cười nhạt nói cảm ơn. Hắn rót hai ly rượu, đưa ta một ly: “Ta đây lại phải cảm tạ huynh trưởng ngươi, mấy năm nay vẫn luôn hỗ trợ Tả đại nhân tra xét, tương lai có thể chịu được trọng dụng.”
“Huynh trưởng là người hiểu lý lẽ nhất.” Ta hỏi: “Chỉ là ta còn một thắc mắc, điện hạ làm sao thuyết phục được Tả đại nhân làm việc cho ngài? Hắn không phải là thư đồng của bệ hạ từ khi còn bé sao?”
“Chuyện này... là một bí mật.”
Hắn thấy ta nhìn chăm chú, cuối cùng nhún vai bất lực nói: “Được rồi, nói cho ngươi cũng không sao. Thật ra Tả Minh vẫn luôn thầm mến mẫu phi của ta.”
Thì ra là thế, nghi ngờ trong lòng ta tan thành mây khói.
Là người đều sẽ có thất tình lục dục, cho dù là người bạc tình cũng có điều vướng bận.
Hắn chống cằm hỏi ta: “Sao lúc đó ngươi lại chọn ta mà không giúp Nhị ca? Hắn là con vợ cả, so với ta danh chính ngôn thuận hơn nhiều.”
Ta đáp: “Nhị điện hạ khoan dung nhân hậu, không thích hợp làm quân vương. Người làm vua nhất định phải có tâm tư linh hoạt, cân bằng bốn phương.”
Khương Vân cười như không cười: “Thế à? Ngươi cảm thấy ta thích hợp?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay từ đầu ta đã chọn hợp tác với Tam Hoàng tử Khương Vân. Lý do là vì hắn không tàn bạo như Đại Hoàng tử, cũng không nhân từ nương tay như Khương Khởi, càng không nhút nhát giống Tứ hoàng tử.
“Vậy ngươi thấy con người ta thế nào?”
Ánh mắt hắn sáng quắc, trong mắt dâng trào tình cảm khác thường.
“Thế gian này thắng thua chia đôi, ta và hắn giống nhau, cam nguyện cúi đầu xưng thần với ngài.”
Lời này không phải vui đùa, chính là ta không muốn: “Điện hạ, thần nữ không phải chim yến, sao có thể cam tâm cầm tù ở một phương trời tại đây.”
Khương Vân cười đến trăng sáng nghe tiếng: “Làm quan thì sao? Ta để ngươi làm nữ Tể tướng đầu tiên trong thiên hạ.”
Ta vẫn lắc đầu.
Quan trường tranh quyền đoạt lợi có khác gì mấy nữ nhân tranh sủng trong cung đâu, ta không có lòng dạ với mấy chuyện này.
“Hy vọng điện hạ tuân thủ hứa hẹn, cho Nhị điện hạ một miếng đất phong, để hắn có thể làm Vương gia nhàn tản.”
Khương Vân cười nhạo: “Ngươi vậy mà một lòng vì hắn, thôi, như ngươi mong muốn.”
Ta cụp mắt, nhớ tới Khương Khởi, trong lòng gợn sóng lăn tăn.
Trước kia ở Thường Châu, hắn hay cùng ta trò chuyện thi từ ca phú, còn đích thân dạy ta cưỡi ngựa bắn cung.
Sau đó hắn quay về Kinh thành, cũng hay cho người đưa tin, mang chuyện thú vị nhất trong kinh kể cho ta nghe từng cái một.
Thật ra ta vẫn luôn biết hắn có tình ý. Trước đây ta không thể đáp lại, không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ ta quyết định rời khỏi nơi này cùng hắn.
Trời cao biển rộng ắt sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân, chỉ xem bản thân có thể nắm bắt như thế nào.
Từ đây mưa bụi lạc Giang Nam, một tay bung dù đôi người sánh bước.
(Hoàn)