LÒNG TRA CÔNG MỖI NGÀY HOẢNG HỐT

Quý Chước dắt Cố Xước về nhà. Toàn bộ quãng đường này Cố Xước chỉ biết trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, ngoan ngoãn theo sau Quý Chước.

Chờ đến nhà rồi đóng cửa lại, rốt cuộc Cố Xước mới như hồi thần. Hắn nhìn quanh bụng Quý Chước một chút, bàn tay duỗi ra sờ cũng run lẩy bẩy. Trên bụng Quý Chước có một lớp cơ mỏng, nhưng vẫn rất mềm mại, hình như gần đây lại càng mềm mại thêm.

Trước đó tuy rằng hắn đã tiếp nhận giả thiết này, ấy thế nhưng thật ra vẫn không thể nào tin được, bởi vì chuyện này quá hoang đường, hoang đường đến mức khó tin.

“Bảo bối, thật sự anh đã làm to bụng em hả?” Cố Xước nháy nháy đôi mắt xanh lơ ngây thơ hỏi.

Quý Chước nói: “Lừa anh đấy.”

Cố Xước: “….”

Cố Xước cực kỳ thất vọng: “À.”

Chờ một chút lại thấy không đúng, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Quý Chước: “Bảo bối, nhưng mà gần đây em không giống trước lắm mà, thích ngủ, lại còn muốn ói nữa…”

“Em nhớ ra rồi, hình như là có chuyện như vậy.” Quý Chước nói.

Tâm tình của Cố Xước như ngồi tàu lượn, chập chùng lên xuống. Hắn để ý thấy khi nói đến những câu này vành tai Quý Chước hơi đỏ lên, lúc này hắn mới phát hiện ra, vợ hắn không đùa, mà là đang hơi thẹn thùng.

Quý Chước ngồi trên sô pha, Cố Xước liền nửa quỳ xuống trước mặt y, nghiêng đầu nằm lên đùi, sau đó thấp giọng cười.

Chuyện mà hắn vẫn tưởng tượng giờ đã thành sự thật rồi!

Lúc này Cố Xước mới phát hiện làm người mình yêu to bụng còn vui sướng hơn rất nhiều so với việc tự tưởng tượng, cả người như bay lên phiêu lãng trên mây.

“Tên ngốc, anh không cảm thấy chuyện này kỳ quái sao?” Quý Chước nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, không nhịn được hỏi.

“Sao mà kỳ? Bảo bối, em quá tuyệt vời.” Cố Xước nói.

Nhiều năm như vậy, Quý Chước vẫn cẩn thận dè dặt che giấu bí mật thân thể, chưa từng nói với bất kỳ người nào, đến Diệp Phụng cũng không hay biết, chỉ có hai người biết là mẹ y và y. Xưa nay Quý Chước cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ mở bí mật này ra, lại còn dùng phương thức như vậy. Quý Chước tôn sùng sinh mệnh, đã đến rồi thì nên ở lại, vì thế rõ ràng là thái độ của tên ngốc này đã chiếm được cảm tình của y.

Sau chuyện này, Cố Xước lại càng thêm chiều Quý Chước, thật sự hận không thể nâng y như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Thế nhưng cũng có một điểm không tốt, đó chính là sinh hoạt giường chiếu của hai người càng trở nên không hài hòa.

Hai ngày đầu vẫn hoàn hảo, sau đó trải qua mấy ngày không sinh hoạt tình dục, người mình yêu lại kề bên mình, lồng ngực nóng rẫy dán vào lưng, Quý Chước không nhịn được bèn trêu chọc mấy cái. Cố Xước vốn muốn nhiệt tình đáp lại, nhưng lúc hai người quấn lấy nhau, đột nhiên Cố Xước lại bất động.

“Bảo bối, bảo bảo của chúng ta đang nhìn đấy. Hai chúng mình làm thế này liệu có dạy hư con nít không em?” Cố Xước vùi đầu vào cổ Quý Chước: “Chưa tròn 18 tuổi thì chưa thể nhìn.”

Quý Chước khiếp sợ: “….Vì thể phải đợi 18 năm á?”

“Cũng không cần 18 năm, chờ khi bảo bảo sinh ra, chúng ta có thể thừa dịp con nó ngủ mà…”

“Chờ một năm?”

Vẻ mặt Cố Xước liền trở nên xoắn xuýt: “Vậy làm sao để nhịn đây?”

Một lát sau, Quý Chước sáp lại gần ôm cổ Cố Xước, đặt một nụ hôn lên sống mũi cao thẳng của hắn: “Bảo bảo đã ngủ rồi…”

Ngày hè đã trôi đi không còn dấu vết, mùa thu lặng yên kéo về.

Cố Xước sinh ra vào mùa thu.

Hắn vượt qua mấy nước, lúc được đưa đến Cố gia vừa lúc mùa đông. Tuy hắn là con lai, thế nhưng từ trong cốt tủy vẫn là người Trung Quốc thuần chủng. Hắn đi du học mấy năm mà nói tiếng Anh cũng chỉ bập bẹ.

Gần đây Cố Xước lại thích nói về chuyện của mình, cứ như truyện vậy, mỗi ngày đều kể một chuyện trước khi ngủ. Quý Chước luôn cảm thấy Cố Xước cứ muốn nói lại thôi, nhưng mà khi y hỏi hắn lại mất tự nhiên không nói ra.

Cố Xước phải ra ngoài, nhưng hắn đột nhiên đứng lỳ ở cửa không chịu đi.

“Bảo bối, lấy cho anh chứng minh thư với.” Cố Xước gọi.

Quý Chước ra khỏi phòng ngủ.

“Chứng minh thư anh để trong ví ở sô pha ấy.”

Quý Chước nhìn khoảng cách từ chỗ mình đến sô pha, lại nhìn khoảng cách từ sô pha đến Cố Xước. Lúc hắn nói những câu này thì đã có thể lấy được chứng minh rồi. Nhưng Quý Chước vẫn đi tới lấy chứng minh thư ra cho hắn.

Cố Xước vô cùng mong chờ mà nhìn y, dường như đang chờ mong y phát hiện ra cái gì.

Quý Chước đưa cho hắn.

Cố Xước không nhận: “Bảo bối, em nhìn xem ảnh chup chứng minh của anh có đẹp trai không?”

Quý Chước nhìn ảnh chụp một lúc. Chụp ảnh chứng minh thư luôn phá hỏng vẻ đẹp của người ta, thế nhưng ảnh chụp của Cố Xước lại đẹp trai bất ngờ, ngũ quan sắc nét, giữa đôi lông mày còn vương nét thiếu niên.

“Đẹp trai.” Quý Chước nói.

Cố Xước cực kỳ thất vọng, sau khi nhận lấy chứng minh của mình thì rũ đầu ra ngoài.

Quý Chước nhìn bóng lưng hắn, không nhịn được mà chống tường bật cười.

Buồn cười quá.

Đầu tiên là nói cho mình biết hắn sinh ra vào mùa thu, sau đó lại bảo mình cầm chứng minh thư. Tên ngốc này cứ quanh co lòng vòng mãi, kỳ thật là vì muốn nói rõ một chuyện – sinh nhật hắn sắp đến rồi.

Thật ra Quý Chước đã sớm biết, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu hắn, nhìn dáng vẻ giở mánh vặt của hắn.

Cố Xước vô cùng đau lòng, nhưng cơn tức giận “Chíu” qua một cái rồi biến mất, thậm chí còn không bốc cả khói. Đã mấy lần Cố Xước không nhịn được muốn trực tiếp nói với vợ mình rằng sinh nhật anh đã đến rồi, sau đó đòi quà. Nhưng hắn cũng không cam lòng, tự mình nói và được phát hiện là hai chuyện bất đồng. Vì thế, Cố Xước cứ kìm nén như vậy.

Đột nhiên hắn lại chờ mong liệu vợ mình đã sớm chuẩn bị quà, chỉ chờ đến ngày sinh nhật sẽ dành tặng hắn một niềm vui bất ngờ.

Ví dụ như play chế phục gì đó.

Hoặc chỉ là đưa 999 đóa hồng này nọ hắn cũng sẽ nhận.

Nhưng mà hết thảy đều sóng êm gió lặng, thậm chí Quý Chước còn chẳng nhắc gì với hắn.

Vậy, vậy thì một câu “Sinh nhật vui vẻ” là được rồi…

Yêu cầu của Cố Xước càng ngày càng thấp.

Nhưng Cố Xước không biết rằng Quý Chước không những đã biết rồi, mà y còn chuẩn bị một món quà vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

Quý Chước đã đặt một phòng trong khách sạn và một chiếc bánh kem mừng sinh nhật. Khách sạn năm sao ven biển, giường hình ngôi sao, trần nhà là hình bầu trời, tranh dán tường hoa thơm chim hót, quay về với thiên nhiên, ngập tràn dã tính, thích hợp với việc giải phóng thiên tính.

Sau đó Quý Chước đến một cửa hàng trang sức cao cấp đặt riêng. Cửa hàng này là Diệp Phụng giới thiệu cho y, nhà thiết kế rất nổi tiếng trong giới, am hiểu việc thiết kế nhẫn đôi.

“Tôi muốn đặt riêng một cặp nhẫn tình nhân, dùng để cầu hôn.” Đầu tiên Quý Chước nói rõ yêu cầu của mình với nhà thiết kế qua điện thoại.

Đợi đến ngày sinh nhật Cố Xước, Quý Chước liền đến lấy đồ. Cặp nhẫn này có giá trị không nhỏ, Quý Chước gần như đã dùng hết toàn bộ tiền để dành của mình. Khi thấy đồ, Quý Chước đã biết tiền mình bỏ ra không hề phí.

Quá đẹp.

Trên chiếc nhẫn tinh xảo có khắc chữ tiếng Anh rất nhỏ, nhưng lại tinh xảo và rõ ràng. Chỉ cần hai chiếc nhẫn đặt chung một chỗ với nhau cũng đã rất lãng mạn và ấm áp rồi.

Quý Chước lấy nhẫn xong liền nhắn một tin cho Cố Xước, ghi rõ địa chỉ khách sạn và số phòng.

Hôm đó, từ sáng sớm Cố Xước đã bắt đầu nhận được đủ loại tin nhắn, đều chúc hắn sinh nhật vui vẻ, thậm chí những người bạn đã lâu không liên hệ trong QQ cũng được hệ thống nhắc nhở mà gửi tin chúc mừng cho hắn. Thế nhưng, cái người mà hắn rất muốn nhận được kia lại không có động tĩnh gì.

Buổi trưa, rốt cuộc Cố Xước không chờ được nữa mà mở điện thoại ra soạn tin nhắn, dự định hỏi rõ vợ mình một cái. Gần đây tinh thần vợ hắn không tốt lắm, còn phải đi làm, vậy nên không nhớ rõ cũng là bình thường.

Chỉ là hắn soạn ra mấy đoạn, cuối cùng cũng xóa hết những phần trùng, ngay lúc hắn quyết định chuẩn bị gửi thì tin nhắn của Quý Chước lại gửi đến!

Đến Khách sạn quốc tế Vienna, phòng 1006!

Một, một lời mời trực tiếp và trần trụi!

Vợ mình, vợ mình có ý gì?

Chẳng lẽ là muốn lừa mình đến khách sạn, sau đó đưa hắn đến góc tường rồi cưỡng này nọ?

Cố Xước kề sát điện thoại lên mặt, thấp giọng nở nụ cười.

Mong quá.

Cố Xước dường như không chờ được nữa mà nghỉ việc.

Bên này Quý Chước lại xảy ra chút vấn đề nhỏ, y vừa cầm cặp nhẫn đi ra cửa nhà thì đã gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm.

Đối với Cận Đình, có những người không phải muốn quên là có thể quên.

Đối với Quý Chước, có những kẻ không phải không muốn gặp là có thể không gặp.

Hai người không hẹn mà gặp dưới tình huống này, tâm tình tốt đẹp của Quý Chước biến mất gần như không còn trong nháy mắt, nhưng Cận Đình lại hơi kinh hỉ.

Cận Đình mặc một bộ trang phục thoải mái, đeo kính gọng đen, nhìn nhã nhặn khiêm tốn. Khuôn mặt gã vẫn tuấn lãng như xưa, thế nhưng trạng thái tinh thần không tốt, đã không còn dáng vẻ hăm hở lúc trước nữa.

Quý Chước mặc âu phục thắt cà vạt, hình như cũng đã bỏ công trang điểm, đẹp trai vô cùng.

Cận Đình nhìn y một hồi, có chút sững sờ.

Sau khi họ chia tay, Quý Chước đã thay đổi rất nhiều, khí chất càng thêm tươi tắn, tính cách càng thêm sôi nổi. Lúc trước ở bên gã Quý Chước như bị kiềm chế rất nhiều, đây mới thật sự là y.

Thế nhưng một Quý Chước như thế này lại càng thêm hấp dẫn.

Cận Đình nghĩ, nếu như lúc trước bản thân mình ý thức được tâm tư của mình sớm một chút thì tốt quá, gã sẽ không ngu xuẩn đi kết hôn, còn muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc*. Nếu như quay ngược thời gian, tuyệt đối gã sẽ không phạm những sai lầm kia, sẽ yên ổn sống cùng người ấy.

*Tề nhân chi phúc: chỉ một chồng có vợ và nhiều bồ bịch là cuộc sống phú quý.

Lúc ánh mắt của Cận Đình chuyển xuống chiếc túi nhỏ Quý Chước đang cầm trong tay, hắn đột nhiên ngẩn người. Trang phục hôm nay của Quý Chước giống như đồ chú rể, hiện giờ lại còn cầm nhẫn trong tay, chẳng lẽ thật sự muốn làm chú rể ư?

Cận Đình còn đang sững sờ thì đột nhiên mặt gã bị đấm một cái, nắm đấm của Quý Chước trực tiếp tống thẳng vão mặt gã. Ánh mắt Quý Chước nhìn gã hừng hực lửa giận, vừa phẫn nộ vừa chán ghét.

Cận Đình như vừa giật mình tỉnh mộng, trong lòng bốc lên ngọn lửa tà hỏa: “Đưa cho Cố Xước? Xem ra phút cuối tôi không nên mềm lòng, nên trực tiếp đâm chết hắn mới đúng.”

Tim Quý Chước thắt lại, sau đó lại đấm thêm một cú nữa. Cận Đình không né không tránh, lại bị y đánh tiếp. Quý Chước đánh gã một trận, giống như một con thú nhỏ hung dữ, dùng sức để phát tiết sự phẫn nộ và căm ghét trong lòng.

“Cận Đình, lúc trước khi ở bên anh, tôi chưa từng nghĩ anh lại sẽ trở thành người mà tôi ghét nhất.” Quý Chước nói, “Tôi chưa từng có cảm giác căm ghét ai như vậy, Cận Đình, anh làm được rồi đấy.”

Cảm xúc của Quý Chước có hơi mất khống chế, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện tên ngốc đó đang trên đường đến khách sạn, đang đợi mình là y lại bình phục cảm xúc.

Y không nên lãng phí thời gian ở đây với Cận Đình.

Y không nên để tên ngốc ấy chờ đợi.

Kẻ ngốc kia chờ lâu nói không chừng lại nảy sinh tâm tư kỳ quặc, sẽ tủi thân.

Quý Chước vòng qua Cận Đình, đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc