LỚP HỌC BỔ TÚC CỦA SƯ TÔN

"Đây là linh thạch vừa mua bán xong." Ôn Tu Viễn cầm một cái túi to nặng đặt lên bàn, vang lên một tiếng 'cục'.

Giao lại linh thạch xong, hắn vuốt tay lên mặt nhẫn, lấy từ trong đó ra một bộ quần áo dài màu đỏ tím pha lẫn xanh lá cây.

"Ban nãy con đi ngang qua chỗ bán vải, biết ơn vì sư phụ may quần áo cho con nên đồ nhi cũng may một bộ cho sư tôn. Người xem nè sư tôn, là kiểu phối màu mà người thích nè." Mắt Ôn Tu Viễn lấp la lấp lánh, hai tay dâng bộ đồ tới trước mặt An Hòa Dật.

Sắc mặt An Hòa Dật tối sầm, chén trà trong tay run lên, sánh cả nước trà ra ngoài.

Trúc đào cài trên cúc áo khoe sắc đỏ tươi, trông đầy vẻ dương dương tự đắc, y hệt như cái người hái nó về.

"Quần áo của vi sư bẩn rồi, cứ để đồ đó, con về trước đi," An Hòa Dật lấy đại một cái cớ, nhìn thẳng ra cửa, giống như đang giục giã đuổi người đối diện đi.


Ôn Tu Viễn nhếch môi khẽ cười, "Thế thì vừa hay, quần áo ở chỗ con đây, sư tôn mặc vào luôn đi."

An Hòa Dật: "..."

Ôn Tu Viễn ngồi lì trên ghế, không có vẻ gì là muốn rời đi. Thấy An Hòa Dật cũng không nhúc nhích, hắn cụp mặt bày ra vẻ tủi thân ủy khuất, "Đồ nhi không biết sư tôn thích kiểu dáng nào, bởi vì muốn tạo bất ngờ vui vẻ cho sư tôn nên lúng ta lúng túng, tay cũng bị đâm chảy máu rùi. Nếu mà sư tôn không thích thì..."

Ngoài mặt, Ôn Tu Viễn trưng từ đầu đến chân một bộ "sự tủi thân này con sẽ nhận hết", mắt thì lén nhìn An Hòa Dật, thoạt trông rất oan ức đáng thương. Trên đầu ngón tay có mấy chỗ bị đâm rỉ máu, mà chủ nhân của chúng nó có vẻ không có ý định lau đi.

An Hòa Dật ngồi yên tại chỗ, cũng không nhúc nhích.

Thấy thế trong lòng Ôn Tu Viễn không tránh khỏi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ chiêu này vô dụng ư?


An Hòa Dật ngồi yên hồi lâu, lâu đến mức Ôn Tu Viễn tưởng là y đã ngủ gật rồi. Lúc Ôn Tu Viên đang tính hỏi gì đó, An Hòa Dật mới nhỏ giọng nói, nghe như là thỏa hiệp, "Ta mặc."

Một làn sương dày vây quanh An Hòa Dật. Ôn Tu Viễn cũng không có ý định nhìn trộm, quay đầu đi nhẩm đếm.

Lúc đếm tới năm, màn sương mù tản ra.

Một mĩ nhân mặt đỏ bừng mặc chiếc áo in hoa xanh ngắt bước ra. Mặc dù quần áo xấu xí nhưng chẳng che lấp được dung mạo xinh đẹp của y.

Ôn Tu Viễn vươn đầu lưỡi liếm hàm răng của mình, thầm nghĩ quả này mình sai rồi. Sư tôn đã nhượng bộ mặc chỗ quần áo xấu đến hư cấu này lên nhưng lại trông không xấu một chút nào. Trái lại là hắn, mặc cái áo bông đỏ trông đến là lu mờ, lại còn hết sức lúng túng.

An Hòa Dật đi tới bên cạnh Ôn Tu Viễn, như thể muốn khẳng định mới hắn là mình đã mặc đồ vào rồi, sau đó vỗ nhẹ vai hắn, "Người về trước đi."


Đợi khi Ôn Tu Viễn đã đi xa, y mới không thể chờ thêm giây nào nữa mà quẳng tuốt bộ đồ đó vào trong nhẫn.

Những ngày tổn thương lẫn nhau này đến bao giờ mới chịu chấm dứt đây hả?!

Hôm sau đi học, Ôn Tu Viễn lại đổi về trang phục thường ngày. An Hòa Dật cũng chẳng hỏi gì thêm, hai người làm bộ như không có chuyện xảy ra, ăn ý cùng bỏ qua chuyện này, không ai muốn mặc lại bộ đồ xấu xí của mình.

Các sư tôn và đồ đệ ngoài Tàng Ý Sơn nào có ai lại hòa thuận cùng nhau cho qua chuyện này như hai người họ. Các sư tôn xuất đủ chiêu để lấy cớ ép đồ đệ mặc, đồ lại lại nghĩ ra đủ trò để trả đũa, không ai chịu thua ai.

Cho đến một hôm Hoa Hướng Nhiên không chịu được nữa, quyết định hô tạm ngừng, kết hợp cùng Điểm Tinh Tông tổ chức một ngày hội giao lưu, yêu cầu tất cả mọi người mặc trang phục thường ngày. Đến lúc đó mới chặn lại được giới hạn của những bộ trang phục kì quái của Duyên Sinh Tông.
Các vị trưởng lão của Duyên Sinh Tông đã có một buổi hội thảo báo cáo và giao lưu đầy vinh quang. Ninh Quang Tông năm nay bị lung lay vị trí trong bảng bình chọn tông phái, thấy Duyên Sinh Tông tổ chức ngày hội giao lưu với vị trí số chín là Điểm Tinh Tông thì cũng đứng ngồi không yên.

Tông chủ Nghê Quang Tông quyết định, phải làm chứ, cùng làm! Vậy là cũng mang quà tới góp vui.

Lúc An Hòa Dật còn đang xem Ôn Tu Viễn luyện kiếm thì nhận được quần áo mới mà tông phái gửi tới. Hai thầy trò vốn đang hết sức bình tĩnh hòa thuận, vừa nghe thấy bảo là quần áo mới, ánh mắt liền thay đổi ngay.

Chờ người đưa đồ rời đi rồi, An Hòa Dật mới nhìn chằm chằm cái khay gỗ, trên đó đặt quần áo.

"Đồ nhi, ngươi mở ra xem chút." An Hòa Dật từ tốn rót một chén trà, làm bộ như đang bận uống trà lắm.
Ôn Tu Viễn thầm thấy buồn cười, nhưng cũng vẫn đi qua, run run lấy quần áo ra xem.

Đập vào mắt là bộ quần áo được thêu chỉ vàng óng ánh, viên ngọc thạch tràn đầy linh khí được khắc hình phượng hoàng treo trước ngực áo. Vải vóc lụa là mềm mại, chất lượng quá tốt, không giống như đồ của Duyên Sinh Tông gửi xuống.

Ôn Tu Viễn ở Duyên Sinh Tông chừng ấy thời gian rồi, tuy biến Tông chủ tông phái này không phải nghèo túng gì nhưng cũng tuyệt không hào phóng như vậy.

An Hòa Dật cũng có suy nghĩ y chang hắn. Thấy bộ xiêm y hoa lệ của Ôn Tu Viễn, y cầm món đồ của mình lên, run run mở ra xem. So với Ôn Tu Viễn, bộ của y lại càng chói mắt hơn.

Thế này là sao?

An Hòa Dật vẻ mặt hoang mang. Ôn Tu Viễn cúi đầu mở ngọc bài ra xem, nhóm liên lạc chung của tông phái quả nhiên đều là mọi người nhao nhao hỏi về chuyện quần áo mới. Tông chủ Hoa Hướng Nhiên đợi tới nghĩ mọi người lòng như kiến bò mới xuất hiện lên tiếng giải thích.
Hàng chuẩn của phú hào Nghê Quang Tông đưa tới, đã cầm trong tay bảo vật đắt giá thì mấy người không được để mất mặt đâu đấy. Nhỡ mà có ai muốn mua... phải bán gấp đôi lên nhé."

Nhận lại một tràng chê bôi.

Bên này, Ôn Tu Viễn vừa giải thích cho An Hòa Dật xong, ngọc bài của y liền sáng lên.

Ngu Văn Tinh mở màn bằng một hình mặt khóc to tướng, khiến An Hòa Dật lo lắng không biết có phải người kia xảy ra chuyện lớn gì không.

[Phương Khê: Tông chủ bắt bọn ta mỗi người phải tìm ra được một món pháp khí giá trị ngàn thượng đem lên. Ta...Ta mượn đạo huynh một cái có được không?]

Ừ đúng. Điểm Tinh Tông nghèo hơn Duyên Sinh Tông rất nhiều. Không phải kiểu giả nghèo giả khổ dối trá như Hoa Hướng Nhiên mà là nhà nghèo hàng thật giá thật. Tông phái nhà đó tu theo đạo Phật, chuyện buôn bán trong tông phái cũng làm ăn linh ta linh tinh, Tông chủ chẳng đoái hoài, phó Tông chủ chẳng ló mặt.
Ôn Tu Viễn đứng đối diện, lén đánh mắt ngó sang nhìn ngọc bài người ta, thấy lời nhờ vả của Ngu Văn Tinh, hai mắt hắn cong lên.

An Hòa Dật ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu thấy Ôn Tu Viễn nở nụ cười rực rỡ, tưởng là hắn đang vui vẻ vì có bộ quần áo đẹp, không khỏi đem hắn đặt vào cùng một giống loài với Ngu Văn Tinh. Y phất tay một cái, lập tức chuyển tới một căn phòng không có nền đất.

"Tất cả chỗ này đều là những pháp khí tốt, ngươi chọn một món để mang theo tới hội giao lưu đi." An Hoa Dật lấy một chiếc gương bạc gần đó, bọc lại rồi đưa cho Bạch Hạc để gửi tới Điểm Tinh Tông. Bạch hạc vỗ cánh mấy cái, nhanh chóng bay đi.

Ôn Tu Viễn quét mắt nhìn một vòng, trong lòng thầm huýt gió một cái thật dài. Bấy lâu nay không phát hiện ra sư tôn nhà mình là cái mỏ vàng nhỏ nha.
Trong căn phòng có đủ loại linh khí lớn nhỏ. Ôn Tu Viễn chọn một sợi dây chuyền hình giọt máu, đeo lên cổ, nổi bần bật trên da dẻ trắng muốt.

So với da mặt thì chẳng giống màu gì cả.

An Hòa Dật lướt mắt nhìn qua, cũng chẳng nghĩ nhiều đã đi tới.

"Tới hôm đi giao lưu nhớ ăn mặc chỉnh tề, cư xử phù hợp."

Ôn Tu Viễn cúi đầu nhìn cổ áo mở rộng, thuận tay kéo lại, ngẩng đầu lên nở một nụ cười rạng rỡ.

"Sư tôn yên tâm đi."

----------------------------------

[Tác giả]

Sư tôn: Không, ta không yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc