LOVERS AND CHOCOLATE

“Cái gì! Hàm, cậu có bạn trai rồi sao!?”

Một tiếng hét gần như chói tai khiến nhà ăn của đại học lúc chạng vạng người đến người đi sôi nổi dừng chân nhìn chăm chú, đều muốn nhìn một chút xem đến cùng là chuyện gì khiến cô gái truyền kỳ trước đây nổi tiếng ở đại học C đột nhiên mất khống chế như thế.

Hồ Bạch Lê nhanh chóng bịt miệng bạn gái lại và yêu cầu cô bình tĩnh ngồi lại vị trí của mình, sau đó nhìn xung quanh như là kẻ trộm, trong ánh mắt tựa như viết lời mang tính khiêu khích “nhìn cái gì mà nhìn”, lúc này mới lấy tay ông nhà mình ra, khẽ meo meo mà tiếp tục nói với Phó Nhược Hàm: “Hàm sao cậu có bạn trai vậy?”

Rõ ràng bản thân mới mấy giờ không gặp cô, mà trước đó cô vẫn còn độc thân!

Khuấy ly trà sữa trong tay, sau đó uống một ngụm, Phó Nhược Hàm phảng phất như có điều suy tư.

“Ừm…… Đại khái là cảm thấy, nhàm chán

thì phải?”

Nhàm chán?

Đặt ở hiện tại, một chữ Hạ Hầu Lam cũng không muốn tin tưởng. Dù sao người này nhìn thế nào cũng không giống như là người sẽ cảm thấy nhàm chán. Vì thế cô ấy nhìn chằm chằm cô, trong cặp mắt đen tràn ngập với ba chữ “Tớ không tin”, ắt muốn người sau đầu hàng.

“…… Màcũng đã xảy ra một chút chuyện.”

Bị bạn thân nhìn chằm chằm như vậy, Phó Nhược Hàm như thế nào cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, hơn nữa cô vẫn cảm thấy tốt hơn là nên thành thật với bạn thân của mình.

“Tớ bị ‘ tiến sĩ ‘ theo dõi, vừa lúc cậu ấy cũng xuất hiện, cho nên……”

“Tiến sĩ X ngu ngốc kia?”

Hạ Hầu Lam kinh ngạc, vội vàng tiến đến bên cạnh Phó Nhược Hàm.

“Sao hắn lại tới quấn lấy cậu, có phiền hay không?”

Về chuyện của ông tiến sĩ và cô bạn thân nhà mình, Hạ Hầu Lam cách bọn họ gần nhất nên tất nhiên biết được rõ ràng. Những phát ngôn ngốc nghếch trước kia tạm thời không nói, anh ta hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của bạn mình, đây cũng là một vấn đề. Hơn nữa, anh ta đều đã hơn ba mươi tuổi, còn muốn cua sinh viên còn chưa bước ra ngoài xã hội ư……

Có bệnh à?

“Không sao đâu, chẳng qua ổng muốn đẹp trai trước mặt tớ thôi.”

Còn lời mà anh ta nói gì mà giảm trí thông minh, cô cũng không muốn thuật lại một câu nào cho Hạ Hầu Lam, sợ ô uế lỗ tai cô ấy.

“Vừa vặn Việt Trọng Hâm tới, lại vừa khéo tớ cần một người như vậy, cho nên kéo cậu ấy vào vũng nước đục này.”

Tuy rằng cô thấy người kia hình như còn rất thích thú.

“…… Ha a……”

Việt Trọng Hâm, tất nhiên cô ấy biết là ai, sinh viên năm nhất vừa mới nhập học, tuổi còn nhỏ nhiều tiền, cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn em trai nhỏ tiểu thịt tươi, tuyệt đối xứng với Hàm.

Chỉ là Hàm tìm người như vậy làm bạn trai, không thành vấn đề chứ?

x

Sau khi ăn cơm chiều, Hạ Hầu Lam bị Hồ Bạch Lê lôi đi hưởng thụ thế giới hai người, Phó Nhược Hàm bởi vì Việt Trọng Hâm có tiết mà cô đơn, một mình về ký túc xá.

“Ừm….. Nếu không xem một bộ phim để giết thời gian cũng được.”

Phó Nhược Hàm và Hạ Hầu Lam ban đầu sống trong ký túc xá bốn người, hai cô gái còn lại đã rời ký túc xá vào đầu năm ba vì lý do cá nhân, hiện tại cũng chỉ còn lại Phó Nhược Hàm và Hạ Hầu Lam ở. Nếu Hạ Hầu Lam không ở ký túc xá thì tất nhiên Phó Nhược Hàm sẽ lựa chọn một bộ phim mà cô lười xem trước đó, ít nhất trước khi Hạ Hầu Lam trở về, cô đều có thể nghe thấy giọng nói công chúng.

Di động của cô vào ngay lúc này vang lên.

Phó Nhược Hàm tưởng Việt Trọng Hâm tan học gọi điện thoại cho cô, đang muốn nghe máy trêu chọc cậu đàn em ngây thơ này. Người liên lạc hiển thị trêи màn hình khiến cô cảm thấy may mắn vì cô đã không bắt máy ngay.

Phó Tín Hán.

Đây là ba cô.

Nhưng có thể nói, cô thật sự không muốn thừa nhận người này lại là ba cô.

Phó Nhược Hàm không để ý đến tiếng chuông điện thoại vui tai, mà người đối diện rất kiên nhẫn liên tục gọi lại điện thoại cho cô, ắt hẳn muốn Phó Nhược Hàm nghe máy mới bỏ qua.

Này con mẹ nó đều là cái nồi gì thế này.

Thở dài một hơi, tựa như chuẩn bị xông lên chiến trường, Phó Nhược Hàm bắt điện thoại:

“Alo?”

“Phó Nhược Hàm, gia giáo của mày đâu?”

Một giọng nói tự cho là uy nghiêm vang lên từ đầu bên kia điện thoại,

“Vì sao lâu như vậy mới nghe máy?”

Phó Nhược Hàm nhếch miệng cười lạnh,

“Ngại quá, tôi không có gia giáo, xin hỏi ông là ai vậy?”

“Phó Nhược Hàm!”

Nghe giọng nói giận dữ muốn hộc máu của người đối diện, cô không hiểu sao lại cảm thấy sảng kɧօáϊ.

Cũng đừng trách cô chơi xấu như vậy, dù sao lúc ông ta sảng kɧօáϊ, có để cô vào mắt đâu?

Có việc chính là con gái, không có việc gì chính là rác rưởi.

Đối diện mắng thô tục rất nhiều, Phó Nhược Hàm đem điện thoại ra xa, cô không nghe thấy là thắng rồi. Cảm giác được bản thân nói gì cô cũng không nghe vào, ông ta khôi phục một chút tâm tình, điều chỉnh giọng điệu một chút, lại bày ra dáng vẻ người chủ gia đình hỏi:

“Nghe nói con yêu đương với thằng nhóc nhà họ Việt

à?”

Cô sửng sốt, giây tiếp theo đã cười.

Chó thật đúng là chó, có động thái gì đều có thể báo cáo với chủ nhân nhà mình trước tiên.

“Những con chó giám thị tôi, vậy mà ông còn chưa rút đi

à? Đây là muốn những con chó kia sáng tạo thêm điểm KPI hay là GDP cho ông đấy

hả?”

“Phó Nhược Hàm!”

Giọng điệu vừa mới bình tĩnh lại lập tức nổi lên,

“Chú ý giọng điệu của mày, nói như thế nào thì tao cũng là

ba

mày!”

“Ba?”

Phó Nhược Hàm “A” một tiếng, đáy mắt lại tràn ngập lạnh nhạt.

“Hại chết mẹ tôi, sau đó cho ả bồ nhí trạc tuổi tôi



chị của ả ngênh ngang vào nhà, đây là chuyện một người

ba

nên làm đấy à? À đúng rồi, tôi quên mất ông được gọi là người đàn ông bạc tình, người đàn ông bạc tình nha, một cái tên thật tuyệt.”

Trước khi mẹ lấy người đàn ông phụ bạc này, có bao nhiêu người ngăn cản, nói rằng cái tên của ông có thể thấy được phẩm hạnh của con người, cũng có người nói rằng ông ta không xứng với một người con gái như mẹ, mẹ xứng đáng với người tốt hơn. Chỉ là với mẹ tình yêu là trêи hết nên cũng không nghe lời khuyên bảo, trước sau như một mà gả cho ba, gả cho cái gọi là tình yêu……

Cuối cùng, đáp lại là tánh mạng của bản thân và những món của hồi môn mang theo khi bà lấy ông ta làm áo cưới cho người phụ nữ khác, thua hết cả bàn cờ.

Nghe được tiếng thở gấp gáp của người bên kia như là muốn được cô trấn an, đáng tiếc trái tim của Phó Nhược Hàm trong mấy năm nay đã bị Phó Tín Hán làm cho nguội lạnh. Cô mở loa điện thoại lên, cầm một quả táo bắt đầu gặm, tiếng “nhồm nhoàm” giòn giã làm Phó Tín Hán tức muốn chết.

“Phó Nhược Hàm!”

“Tôi ở đây, tôi lại không điếc, có chuyện gì ông cứ nói thẳng là được rồi.”

Phó Nhược Hàm cũng lười nhiều lời với ông ta. Cô gặm qua gặm lại quả táo trong tay giống như là đang nhàn nhã xem một bộ phim mới ra không bao lâu.

Phó Tín Hán dùng sức hít thở, sau đó nói: “Không phải con đang yêu đương với thằng nhóc nhà họ Việt sao? Như vậy, danh sách đối tác được nhà họ Việt công bố vào tháng tới, con……”

“Mơ tưởng.”

Không đợi Phó Tín Hán nói xong, Phó Nhược Hàm đã lạnh nhạt mà ngắt ngang lời ông ta.

Tất nhiên cô biết đức hạnh của ba mình, cũng biết kế tiếp ông ta muốn nói gì.

Vui đùa cái gì vậy, bản thân và Việt Trọng Hâm vừa mới xác định quan hệ chưa tới mấy giờ, Hạ Hầu Lam cũng vừa biết được tin tức này. Ông ta thì hay rồi, đã nghĩ tới dựa vào quan hệ giữa con gái mình và cháu nội nhà họ Việt thương yêu nhất để có được một vòng danh sách đối tác mới của nhà Việt, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn có khuynh hướng chiếm vị trí đối tác lâu dài!

Đúng vậy, nhà họ Phó làm kinh doanh, đương nhiên họ muốn có cổ phần trong bất kỳ hoạt động kinh doanh nào. Mà nhà họ Việt là gia tộc làm chocolate lớn nhất, Phó Tín Hán vẫn luôn muốn tìm ra miếng bánh kem trong thị trường chocolate khổng lồ. Bất đắc dĩ nhà họ Việt đối với chuyện ông ta lấy lòng làm như không thấy, cho nên dẫn tới việc Phó Tín Hán không thể cầm lấy miếng bánh kem này trong một thời gian dài. Nghe vệ sĩ mình xếp vào bên cạnh Phó Nhược Hàm báo cáo với ông ta rằng Phó Nhược Hàm và Việt Trọng Hâm yêu đương, sao ông ta có thể không động lòng nên vội vàng gọi điện thoại tới!

“Phó Nhược Hàm!”

Phó Tín Hán không nghĩ tới Phó Nhược Hàm không lưu tình chút nào đã từ chối yêu cầu còn chưa thành lời của ông ta, chưa từng ăn tức tím mặt ở chỗ đám người trẻ.

“Đừng quên, bây giờ mày ăn mặc vẫn dựa vào nhà họ Phó, mày lại dám cãi lại

mệnh lệnh của tao!”

“Liên quan gì đến tôi.”

Phó Nhược Hàm không muốn nói nhiều chuyện vô nghĩa với ông ta. “Nếu ông muốn cắt nguồn tiền của tôi, thì ông cứ tùy tiện, tóm lại chuyện nhà họ Việt không liên quan gì tới tôi, người tôi muốn yêu đương chỉ là Việt Trọng Hâm. Tôi sẽ không dựa vào đoạn quan hệ này lấy bất cứ lợi ích gì từ trêи người Việt Trọng Hâm

đâu.”

“Tỉnh lại đi.”

Còn chưa nghe được Phó Tín Hán trả lời, Phó Nhược Hàm đã cúp điện thoại trước, sau đó tưởng tượng ra dáng vẻ của Phó Tín Hán đối diện nổi trận lôi đình, lại nhìn biểu tượng có người đang gọi đến thì cảm thấy thật sự quá sung sướиɠ.

Mấy năm nay, sao bản thân không nghĩ tới việc phản nghịch chứ?

Còn không phải bởi vì không có tiền sao.

Vì thế bản thân bắt đầu lén tiết kiệm một khoản tiền từ khi học đại học, ngày thường còn tiết kiệm tiền đi làm thêm, hiện tại mới năm ba, cô vẫn có thể sống sót.

Người đàn ông phụ tình gì đó, bảo ông ta cút đi.

Bình luận

Truyện đang đọc