LỪA CHỦ TỊCH VỀ NHÀ LÀM CHỒNG


Trong lòng Sầm Dao lại rối loạn.

Đây không phải lời âu yếm.

Nhưng cô lại cảm thấy những lời như thế do người đàn ông này nói ra so với lời âu yếm còn nồng nhiệt hơn.

Cô không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy. Lại cầm điện thoại ngồi ngây ngốc trên giường một lúc lâu.

Hôm sau.

Hai người Sầm Dao và Khương Oánh Oánh đi xem vị trí của văn phòng làm việc, đến bốn giờ, Sầm Dao để Khương Oánh Oánh lại, một mình đi trước.

Trong phòng học.

Thương Hựu Nhất thu dọn tập sách. Một đống thư tình màu hồng phấn trên bàn bị cậu nhóc ném vào thùng rác không thương tiếc.

Một cánh tay nhặt thư tình từ trong thùng rác ra.

“Thì ra là thư tình ha!” Sầm Dao nhìn nhóc cười, lật lại xem: “Thì ra Hựu Nhất của chúng ta là một đứa trẻ có sức quyến rũ như thế.”

Bỗng nhiên nhìn thấy cô, đôi mắt đẹp của cậu nhóc thoáng chốc sáng lên, nhưng chỉ một khắc sau, liền ảm đạm đi, giật lấy mấy lá thư màu hồng trong tay cô, khuôn mặt nhỏ không tự nhiên. Cậu nhóc cầm lấy cặp sách của mình, quay đầu bỏ đi.

Sầm Dao không nói gì, chỉ im lặng đi sau nhóc.

“Thương Hựu Nhất, đây là ai vậy?” Có bạn học hỏi.

Nhóc lạnh lùng không đáp.

“Đây là mẹ cậu à?”

“…” Nhóc phớt lờ không giải thích.

“Mẹ cậu thật đẹp nha! Cậu giống mẹ thật đó!” Bạn học tiếp tục cảm thán.

Sầm Dao mỉm cười cho bạn nhỏ kia một cây kẹo mút.


Thương Hựu Nhất dừng bước, quay đầu, giơ tay trực tiếp lấy đi viên kẹo trong tay bé trai kia, lại đáp với người ta: “Cậu thấy tớ và cô ấy giống nhau chỗ nào chứ? Cô ấy không phải mẹ tớ, chỉ là một người phụ nữ không giữ lời hứa!”

Hả~

Sầm Dao ngồi xổm xuống trước mặt nhóc, nhẹ nhàng nói: “Cháu còn giận cô à?”

“Cháu không thèm giận!” Tuy nói là vậy, nhưng cái miệng nhỏ đang chu lên lại bán đứng nhóc.

Hai tay Sầm Dao ôm lấy nhóc. Cậu nhóc vùng vẫy không cho cô ôm. Sầm Dao nhẹ nhàng nói với nhóc: “Nghe tài xế Phó nói, hôm đó cháu đẩy đổ bánh kem, cô đền cho cháu một cái được không?”

“Cháu không cần.”

“Vậy… đây là quà sinh nhật cô tặng cháu.” Sầm Dao lấy chiếc vòng từ trong túi ra: “Cháu xem xem có thích không.”

Thương Hựu Nhất liếc mắt xuống, lại nhìn dáng vẻ lấy lòng của cô, cơn giận trong lòng tan đi không ít.

Nhưng mày nhỏ vẫn nhíu lại: “Quà sinh nhật cháu nhận đến mỏi tay, cái cô tặng cũng không hiếm có gì.”

“Cũng đúng, tiểu thiếu gia của chúng ta muốn gì mà không có chứ? Vậy cô ném nó đi vậy!”

Sầm Dao giơ tay ném chiếc vòng vào thùng rác.

Thương Hựu Nhất giậm chân: “Sao có có thể nói ném là ném chứ?”

Thằng bé cứ cho là thật, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Sầm Dao lại lấy chiếc vòng ra như có ma thuật: “Cô chưa ném, nó còn ở đây này.”

Thương Hựu Nhất tức giận đến mức quay đầu đi thẳng. Sầm Dao đuổi theo phía sau: “Nếu cháu không thích, thì lần này cô ném thật đó. Cô không đùa với cháu đâu.”

Dường như sợ cô sẽ ném thật, Thương Hựu Nhất quay đầu lại, đưa tay ra cầm lấy.

Sầm Dao mỉm cười ngọt ngào.

Cả đoạn đường, cô luôn không ngừng nói chuyện với nhóc: “Cô đeo chiếc vòng đó lên cho cháu có được không?”

“Không cần!”

‘Thật ra là cô mua vào tối hôm buổi tiệc ấy.”

“Hừ!” Nhắc đến buổi tối hôm đó, nhóc liền tức giận.

“Tối đó cô có gọi điện thoại cho cháu, nhưng điện thoại của cháu là do cô Điền nghe máy. Hựu Nhất, cháu rất thích cô ấy à?”

“Đúng vậy.”

“Không thích cô sao?”

“Không thích!”

Cậu nhóc đáp rất quả quyết.

Sầm Dao hơi tổn thương.

Thương Hựu Nhất vừa quay đầu thì phát hiện cô không đi theo mình nữa, bước chân lặng lẽ chậm lại. Lại quay đầu phát hiện dáng vẻ tổn thương của cô, tự hỏi lúc nãy có phải mình nói quá quá đáng rồi không.

Nhóc chỉ dừng chân lại chờ cô.

Cuối cùng cô cũng đi đến.

Nhóc ngẩng đầu hỏi: “Có phải cô muốn cháu tha thứ cho cô không?”

Sầm Dao biết đây xem như là mức độ bày tỏ rất lớn của nhóc rồi, cho cô một bậc thang để leo xuống. Cô lập tức dựa trên bậc thang leo xuống, gật đầu: “Đương nhiên rồi.”


“Vậy cô dẫn cháu đi chơi đi.”

“Được.”

“Cô mang cặp sách cho cháu đi.”

“Được thôi.” Sầm Dao mang chiếc cặp lên.”

“Giúp cháu đeo vòng tay lên đi.” Cậu nhóc đưa cánh tay nho nhỏ đến trước mặt cô.

Khóe môi Sầm Dao cong lên. Thật sự là một đứa trẻ đáng yêu dễ dỗ dành.

“Cô cười cái gì?” Nhóc không vui hỏi.

Cô lập tức thu ngay nụ cười lại, nghiêm túc: “Cháu nhìn nhầm rồi. Cháu vừa nói không thích cô, cô đang đau lòng tới muốn khóc đây.”

Nói rồi, hốc mắt chỉ hận không thể lập tức rơi lệ.

Khuôn mặt cậu nhóc dịu lại. Nhìn chiếc vòng nhỏ trên tay mình, lại nói: “Sau này không được mua món quà giống vậy cho người khác nữa!”

“Được. Chỉ một mình cháu có thôi.”

“Sau này sinh nhật mỗi năm của cháu, cô đều phải tặng quà cho cháu.”

“Không thành vấn đề.” Cô đáp rất chắc chắn.

Cuối cùng, khuôn mặt nhỏ ra vẻ nghiêm túc: “Không được thất hứa với cháu nữa! Cô có biết không, hôm đó cô làm cháu rất mất mặt!”

Sầm Dao giơ hai tay lên: “Cô hứa với cháu, sau này tuyệt đối sẽ không nuốt lời nữa,”

Miệng cậu nhóc cong lên, cuối cùng cũng thỏa mãn.

Sầm Dao nói với lão Phó một tiếng, đưa nhóc đi công viên giải trí chơi.

Hai người cùng nhau đi dạo công viên giải trí, Thương Hựu Nhất muốn ngồi đu quay chọc trời, Sầm Dao lại là người mắc chứng sợ độ cao, nhưng lúc này chỉ vì dỗ cậu nhóc vui vẻ, không dám làm nhóc mất hứng, chỉ có thể theo nhóc lên.

Kết quả, cậu nhóc chơi đu quay chọc trời đến nghiện. Mấy trò chơi lên cao đều muốn chơi.

Sầm Dao tận lực giữ nhóc lại, nhưng giữ không được, lại không thể để nhóc đi một mình, chỉ đành nhắm mắt lên theo.

Cô điên cuồng hét lên, quá căng thẳng, không cẩn thận ấn nhầm điện thoại cũng không biết.



Thương Đình Lập vừa trở về Bắc Thành, đang ngồi trên xe nghe Dư Phi báo cáo công việc, thì điện thoại đột nhiên reo lên.


Nhìn tên trên màn hình, sắc mặt liền không còn vẻ nghiêm túc như vừa nãy bàn công việc.

Bắt máy.

Còn chưa lên tiếng đã nghe bên kia truyền đến một tiếng hét điên cuồng.

Anh giật mình, cau mày: “Sầm Dao?”

“Thương Hựu Nhất, cô muốn xuống!”

“A! Cứu mạng!”

“Hu hu~ Cô không chơi nữa đâu! Cho cô xuống đi!”

Tiếp theo là tiếng của cậu nhóc: “Tiểu Dao, cô thật mất mặt quá đi! Cháu không quen biết cô!”

Sự điềm tĩnh của cậu nhóc trái ngược hoàn toàn với sự mất kiểm soát của cô.

Thương Đình Lập khẽ cười một tiếng.

Đưa điện thoại ra xa tai, nhưng cũng không cúp máy.

Dư Phi vừa nhìn vẻ mặt biến hóa của anh, trong lòng đã phần nào đoán ra người gọi đến là ai rồi, chỉ chuẩn bị đóng tài liệu.

Lại nghe sếp bên cạnh mở miệng: “Tiếp tục đi.”

Dư Phi liếc nhìn chiếc điện thoại mà anh chưa cúp máy.

Thương Đình Lập nói: “Không sao đâu.”

Chỉ là vài âm thanh lộn xộn mà thôi, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không cúp máy.

Bước chân từ mỗi một trò chơi xuống, chân Sầm Dao đều run rẩy. Thương Hựu Nhất chạy đến dìu cô: “Tiểu Dao, cô thật là quá kém rồi! Cái này đâu có đáng sợ chứ, chỉ là cao chút thôi.”

Sầm Dao tái mặt nhìn nhóc: “Cô nhìn ra rồi, rõ ràng cháu muốn chỉnh cô mà. Sau này, cô sẽ không bao giờ trêu chọc tiểu ma vương cháu nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc