LUẬN LÀM THẾ NÀO ĐỂ CHIA TAY ĐỐI TƯỢNG 419 TRONG HÒA BÌNH

1.

Ngày đầu tiên Cố Thiên Tinh bước vào trường đại học, đúng là ngày hè nắng gắt chói chang.

Ve sầu đậu ở trên thân cây, lải nha lải nhải kêu mà làm người ta phiền lòng.

Hắn kéo rương hành lý, đầu đội mũ lưỡi trai, theo một nhóm người trẻ tuổi mặc đồng dạng áo ngắn tay đi trên con đường trải nhựa thật dài, hàng cây tuy giúp chắn một phần tia tử ngoại, nhưng lại làm bọn họ chảy mồ hôi đầy lưng, khổ không chịu được.

“Cũng không biết ký túc xá bây giờ có cho mở điều hòa không nữa……”

Cố Thiên Tinh dừng lại ở trạm ATM ven đường, tham lam mà hấp thu khí lạnh phả ra từ bên trong, nhìn tòa nhà cũ kỹ cách đó không xa, nhịn không được mở miệng ai thán.

Có vài gia đình theo sát tiểu tổ tông được cưng chiều nhà họ nhập học, bao lớn bao nhỏ mà tay xách nách mang, giống như thiếu gia tiểu thư con nhà giàu tay cầm quạt xếp mang theo hộ vệ, hấp tấp mà đi qua trước mặt hắn.

Sướng thật a.

Hắn nhìn theo đám người đi xa, sau đó nâng lên cánh tay lung tung vuốt trán, móc di động nhắn cho Đồ Trần một tin thoại: “A Trần, tớ thật hâm mộ mấy cô cậu sinh viên được gia đình chở tới ghê.”

Lúc này, Đồ Trần đang ở trên đường tha hương, hẳn là cầm di động không rời tay nên vô cùng sảng khoái mà trực tiếp gọi điện lại đây. Trong giọng nói của hắn mang ý cười, hỏi Cố Thiên Tinh: “Ba mẹ cậu muốn chở cậu tới, cậu lại không cho. Mà lúc trước tớ nói muốn đưa cậu đi, không phải cậu cũng không chịu sao? Sao giờ mới nhớ tới chuyện hâm mộ người khác?”

Cố Thiên Tinh đứng mỏi chân, dứt khoát đặt mông ngồi trên bậc thang, lại bị nóng quá mà run rẩy cả người, càng thấy héo.

Tóc hắn dính trên trán, đôi mắt lại sáng lấp lánh, vui vẻ mà nói vào trong điện thoại: “Ai hắc hắc, làm gì có, tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà. Tớ là sợ cậu ở trên đường nhàm chán, cho nên mới tìm chuyện để bồi cậu đó sao?”

2.

“Học đệ học đệ, vào xã đoàn không học đệ ~”

“Tôi xem cậu cốt cách thanh kỳ, chính là thuộc giới nhiếp ảnh của bọn tôi đấy!”

“Câu lạc bộ manga anime đang kết bạn, đi ngang qua, dạo ngang qua, đừng bỏ qua ——”

“Tiểu soái ca, có hứng thú tham gia đội thi đấu của trường không?”

Một đám người đứng dưới ánh mặt trời, tay cầm đơn tuyên truyền mà ùa lên, sợ nếu chậm một bước cục vàng trước mặt sẽ chạy mất.

Cố Thiên Tinh kéo hai cái vali lớn, không thể không dừng lại bước chân. Hai tay hai chân còn đang lộ ở bên ngoài tiếp thu lễ rửa tội phơi nắng, hắn có chút không kiên nhẫn mà nhét tai nghe vào túi quần: “Xin các vị thương xót cho, trước để tôi đi ký túc xá báo danh cái đã.”

Một học tỷ đưa lên cây quạt nhỏ có in chữ quảng cáo, hỏi: “Học đệ, ở khoa nào? Học khác khoa, ký túc xá cũng không giống nhau, nếu không để tôi chỉ đường giúp cậu?”

“Khoa thiết kế.”

“Ai nha, vậy hai ta cùng khoa rồi!” Học tỷ hưng phấn dị thường, phất tay đuổi đi mấy người trong xã đoàn khác đang chiêu tân sinh sang một bên, đuổi theo hỏi han: “Hội học sinh đang chiêu tân, có hứng thú tìm hiểu một chút không?”

Cố Thiên Tinh: “……”

Hắn nhe răng cười nói: “Tôi đối với xã đoàn Về Nhà có hứng thú nhiều hơn, không biết trong trường của chúng ta có xã đoàn này hay không?”

3.

Khu D là khu giảng dạy cũ trong trường, nghe học tỷ miêu tả, không chỉ không có điều hòa, mà còn không có phòng tắm riêng; ban công chỉ lớn bằng bàn tay, hai giường tầng trên dưới bốn người, đông lạnh hạ nóng, trên trần cũng chỉ có một cái quạt điện kẽo kẹt vang.

Cố Thiên Tinh chần chờ hỏi: “Official website của ký túc xá trường không phải nói trên là giường dưới là bàn, phòng có kèm gian tắm riêng có vòi sen, còn bao cả điều hòa sao?”

“Cậu nói official website a……” Học tỷ duỗi tay vỗ vỗ bờ vai hắn, vẻ mặt bi thống: “Đó là ở khu A giáo ngoại, cách nhau cả một con đường lận. Đợt trước đã đủ người dọn vào rồi, chờ sang năm mới có thể có phòng trống…… Nhưng mà, cậu biết đó, trường này niệu tính, đến lúc đó tám phần cũng không có phần cho các cậu đâu.”

Cố Thiên Tinh bỗng nhiên có chút hối hận, tại sao chính mình không đi theo Đồ Trần du học.

Nhỡ có sống gần nhau còn có thể ra ngoài thuê nhà ở chung!

Vậy chẳng phải là mỹ tư tư?

Hắn thở dài, thầm nghĩ có hối hận cũng không làm gì được, rốt cuộc đường là do mình chọn, muốn kéo giãn quan hệ với Đồ Trần cũng là do mình quyết định.

Hắn đứng ở dưới lầu ký túc xá với mặt tường bong tróc, nghe tiếng cãi cọ ồn ào ở bên trong, lễ phép nói lời cảm tạ: “Cảm ơn đã dẫn tôi tới đây, nhưng là tôi vẫn thích sống trong ký túc xá hơn.”

Học tỷ bị bà dì quản lý ký túc xá đang ngồi trong phòng đẩy mắt kính nhìn thoáng qua, theo bản năng mà lui về phía sau một bước, không cam lòng nói: “Tôi đây chẳng phải là kéo hành lý không công cho cậu sao?”

Cố Thiên Tinh tiếp nhận hành lý, nhìn cô nàng nhướng mày cười: “Như vậy đi, chị cho tôi một ít truyền đơn, tôi giúp chị tới khu A phân phát.”

Hai tay học tỷ trống trơn, cái gì cũng không mang theo. Hiện tại, nghe hắn nói như vậy, lại cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không có cách nào.

Cô nàng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hai mắt phát sáng: “Thứ tư Chấn Hải Lâu mở tiệc đón người mới, không bằng cậu tới làm Phó chủ trì đi?”

Cố Thiên Tinh khóe miệng vừa kéo.

Thôi, tui thà tình nguyện vào xã đoàn còn hơn.
Chuyện làm Phó chủ trì cũng chả ra sao, nghe nói vốn đã tìm được người trông ổn áp để tô điểm cho bữa tiệc rồi.

Nói cho chính xác hơn chính là một cái bình hoa cầm microphone đứng đó bán rẻ tiếng cười.

Kết quả, người nọ đúng giờ phút mấu chốt lại rớt dây xích, vừa bị cảm vừa ho khan không ngừng, căn bản không lên sân khấu được.

Vốn dĩ khoa thiết kế đã tính miễn đi vị trí này, để Chủ trì một mình đi lên cho vạn sự đại cát, kết quả, học tỷ tóm được người thích hợp nên đổi ý, Cố Thiên Tinh thật sự là không có biện pháp với mấy cô này, đành phải căng da đầu đồng ý.

“Mau, chúng ta quét cái WeChat!” Học tỷ sờ mó di động, mở ra mã QR: “Cậu không được lấy tài khoản phụ thêm tôi nha, tôi tinh mắt lắm đấy, không dễ lừa đâu.”

Cố Thiên Tinh bất đắc dĩ, mơ màng hồ đồ mà bị chụp cái mũ lên đầu.

Hắn nghĩ, nếu như không có hai cái vali vướng bận này, hắn đã cất bước bỏ chạy rồi, cần gì phải lo mấy chuyện này.

Chờ học tỷ xác nhận tài khoản không có vấn đề, cô nàng lại cười ha hả mà đứng dưới tàng cây chào tạm biệt hắn: “Chi tiết thì chúng ta sẽ bàn trên WeChat, giờ tôi phải trở về chiêu người mới nữa, cậu mau vào ký túc xá dọn dẹp hành lý đi…… Đương nhiên, nếu cậu có thời gian rảnh, có thể tới chỗ hội học sinh chúng tôi làm tấm bảng quảng cáo di động cũng được!”

Cố Thiên Tinh lập tức cự tuyệt: “Không được, không rảnh, tôi vội lắm.”

5.

Chuyện đã quyết định như vậy, Cố Thiên Tinh không có nhiệm vụ gì đặc biệt, chỉ cần theo sát chủ xị làm nóng không khí bữa tiệc là được, mấy ngày sau cũng không cần tham gia diễn tập.

Bạn cùng phòng lục tục trình diện đầy đủ, cũng không có ai khó sống chung, chẳng qua lúc mới đầu, mọi người đều khó mà thả lỏng, bốn thằng con trai cứ như mấy cô tiểu thư mới bước ra khuê phòng, mấy chuyện như đêm hôm khuya khoắt vì có người đánh thắng LOL mà mở mic làm ầm ĩ toàn bộ ký túc xá tạm thời vẫn chưa kịp xảy ra.

Tối thứ ba, học tỷ lại tới ký túc xá nam sinh khu D một chuyến, ở dưới lầu đưa hắn một cái túi màu đen, bên trong là một bộ âu phục.

“Cậu đừng làm hỏng đó, đây là đồ thuê, đắt lắm, đừng mặc thủng lỗ hay rớt nút áo là được, mắc công lại phiền toái.” Học tỷ liên tiếp mà dặn dò: “Còn nữa, đừng tới trễ! Đêm mai 6 giờ tới Chấn……”

Cố Thiên Tinh gãi cổ cắt ngang: “Được được được, tôi nhớ rõ rồi, đêm mai 6 giờ tập hợp ở Chấn Hải Lâu, 7 giờ mở màn, trước tập dợt một lần, thuận tiện học cách phối hợp ăn ý với MC chính.”

Hắn duỗi tay vẫy vẫy di động: “Xem, chuông báo 6 giờ, địa chỉ đã viết vào khung ghi chú, bảo đảm sẽ không trì hoãn.”

Lại nói, trì hoãn cũng không phải chuyện lớn, hắn chẳng phải tới để trưng bày thôi sao.

Học tỷ bị đổ một miệng, hơi dừng lại: “Chuông báo cậu cài là cho sáng mai, hiện tại, lập tức, nhanh chóng đổi thành buổi chiều, mau.”

Cố Thiên Tinh: “……”

Cố Thiên Tinh: “…… Ồ.”

6.

Bạn cùng phòng đến từ ngũ hồ tứ hải, có Nam cũng có Bắc.

Lúc đẩy cửa vào phòng, ở giường tầng trên Cố Thiên Tinh là anh trai vùng Giang Nam đang nằm liệt trên giường chơi điện thoại, chỗ trên đầu còn gắn một cái quạt điện nhỏ cỡ bàn tay, ong ong ong mà thổi mái tóc thành kiểu chẻ ngôi giữa, thoạt nhìn không có nộn như cái hồi mới tới nữa.

“Người nhà cậu tới đưa đồ hả?”

Cố Thiên Tinh xua xua tay: “Không, một học tỷ.”

“Nhanh như vậy đã tìm được học tỷ rồi?” Anh trai Giang Nam vừa nghe liền có tinh thần, ngồi dậy nắm lan can giường cúi đầu nhìn hắn: “Cô ấy tặng cậu cái gì đó? Oa —— chưa gì đã tặng quần áo rồi à?”

Nếu đúng là vậy thì đã dễ giải quyết rồi.

Hắn từng từ chối rất nhiều lời tỏ tình từ con gái, nhưng lại không học được cách cự tuyệt họ khi bị nhờ vả những chuyện khác, bao nhiêu là lời thổ lộ trong tối ngoài sáng, nói bằng lời hay viết bằng thư đều bị hắn đánh Thái Cực mà đẩy trở về, đám bạn học cấp ba cũng đã sớm nhìn riết thành quen —— nhưng vào đại học rồi, cũng có nghĩa phải làm hết lại từ đầu, hắn phải xây dựng hình tượng từ chối thư tình kiểu ‘bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về’ lại lần nữa.

Cố Thiên Tinh cười khổ mấy cái: “Ở đâu ra? Đây là muốn nhờ tui đi làm vật trang trí trong buổi lễ đón người mới đó…… Tới lúc đó, cậu có thể nhìn thấy dáng người anh tuấn tiêu sái của tui rồi.”

Anh trai Giang Nam ồ một tiếng: “Được nha, lợi hại, lợi hại.”

Bên cạnh, người anh em đến từ phương Bắc đang ngồi trước máy tính liền dựng thẳng ngón cái: “Trâu bò!”

7.

Thứ tư, buổi chiều 5 giờ, Cố Thiên Tinh không nhanh không chậm mà đi vào nhà tắm tắm một cái, thong thả ung dung dạo bước trở lại ký túc xá thay vào bộ tây trang kia.

Quần áo không quá vừa người, cổ chân lộ ra ngoài một ít, cũng không phải là vấn đề lớn, tròng thêm đôi vớ cùng màu là được.

6 giờ, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Trong tiếng hoan hô của ba thằng bạn cùng phòng, Cố Thiên Tinh cất bước ra cửa, nhìn trên hành lang là đám sinh viên mặc áo thun quần đùi, hắn cảm thấy chính mình như bị thiểu năng trí tuệ.

—— bộ tây trang này dày lắm đó.

Trước khi trời tối còn lại khoảng hai tiếng, nhưng trời vẫn nóng giống một cái lồng hấp vậy.

Cố Thiên Tinh đi được nửa đường đã cảm thấy sau lưng ướt đẫm. Hắn móc di động ra, không thể nhịn được nữa mà phàn nàn với học tỷ: “Mặc bộ đồ này cả đêm chẳng phải là bị nóng chết sao? Tôi mặc áo sơmi quần đùi tới đó được không vậy?”

Học tỷ nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ sói, cậu biết điều hòa trong lễ đường thấp tới mấy độ không? Nhanh chạy tới đi, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi đấy.”

Cố Thiên Tinh bĩu môi, chịu.

Lại vừa nhấc đầu, Chấn Hải Lâu đã gần ngay trước mắt.

Cầu vượt liên thông với hai tầng lầu cao, thông qua kính thủy tinh trong suốt còn có thể thấy các sinh viên đang lui tới.

Cố Thiên Tinh đứng ở trước cửa chính, nhìn hành lang mà rối rắm —— hắn không biết lễ đường ở bên trái hay là ở bên phải nữa.

Đúng lúc này, hắn thấy phía dối diện có hai nam sinh một cao một thấp đang đi tới, khoảng cách đã đủ gần để hắn không cần bước tới là có thể mở miệng hỏi đường.

Quan trọng chính là, cái anh cao cao kia lại soái tới mức làm hắn không dời được mắt.

Nhịn đi, Cố Thiên Tinh, bây giờ mày không thể hoa si!

“Xin chào, xin hỏi lễ đường ở chỗ nào ạ?” Lời này, hắn là nhìn anh chàng thấp người hơn hỏi, dù sao, cái anh cao kia trông có vẻ không dễ gần, hắn nhát.

—— hắn cũng có chút khiếp. Khiếp ở chuyện hắn lâu nay chưa từng đối diện với tính hướng của mình.

Anh chàng thấp người nhìn ngắm hắn một lát, giơ ngón tay chỉ về phía trước: “Đi thẳng lên nhưng đừng lên cầu thang, cạnh cầu thang có cánh cửa màu đỏ, đó là cửa sau của lễ đường.”

Cố Thiên Tinh cười, gật đầu: “Cảm ơn.”

Di động vừa lúc rung lên hai tiếng, hắn móc ra nhìn, là từ học tỷ đang hối thúc: “6 giờ một phút rồi, nói chắc không tới muộn đó hả?”

Cố Thiên Tinh vội vàng chạy về phía trước, nhắn tin trả lời: “Tới liền tới liền! Tôi tới cửa rồi!”

Ai, cuộc sống làm công cụ người của hắn thật quá thảm.

8.

Cửa khép hờ, hơi lạnh phả ra từ khe hở, làm hắn cảm thấy đỡ nóng hơn chút.

Trong lễ đường ồn ào náo nhiệt, nhân viên phục trách thanh âm đang liên tục thử loa, hắn ngẩng cổ tìm học tỷ một vòng, nhưng lại không tìm được.

—— tôi tới rồi, chị đang ở đâu vậy?

Học tỷ trả lời: Tôi cũng đâu có thấy cậu, cậu trực tiếp đi hậu trường tìm Chủ trì đi, cứ nói là tôi bảo cậu tới, nói anh ta hướng dẫn cậu diễn tập một lần.

Cố Thiên Tinh đành phải nhét điện thoại vào túi, lặng lẽ đi về phía hậu trường.

Chủ trì đang ngồi xổm sau tấm rèm, tay cầm microphone a lô không ngừng, lúc bị hắn vỗ vai còn ‘tui đệt’ một tiếng, tinh thần trông khá yếu ớt.

Một tiếng thô tục vang vọng trên lễ đường, xung quanh lập tức trở nên yên lặng.

Anh trai chủ trì vội vàng tắt microphone, quay đầu lại nhìn lên, buồn bực hỏi: “Cậu là ai?”

Cố Thiên Tinh sờ sờ cái mũi: “À thì, học…… tỷ bảo tôi tới đây, nói là làm MC phụ?”

Anh chủ trì càng mộng bức: “…… Là Lý Doanh Oánh bảo cậu tới?”

Lý Doanh Oánh này lại là ai?

Bấy giờ hắn mới nhớ tới, hình như hắn vẫn chưa biết tên của vị học tỷ kia.

Cố Thiên Tinh mặt không đổi sắc: “Đúng vậy.”

“Ờ, ờ……”

Cái anh chủ trì này trông cũng không quá lanh lẹ, Cố Thiên Tinh đành phải tiếp lời: “Chị ấy bảo tôi diễn tập một lần, làm quen sân khấu với hội trường.”

“Ờ, được, không thành vấn đề! Để tôi tìm kịch bản cho cậu, đến lúc đó cậu cứ đọc theo là được.”

“A? Còn có lời dẫn chương trình nữa sao?”

“Nếu không thì sao? Dù sao cậu cũng tới rồi, nếu không tôi lại phải đọc luôn phần của hai người…… Cậu đọc một lần đi, không có việc gì, tôi cũng là lâm trận mới mài gươm.” Anh chủ trì vỗ vỗ vai hắn: “Cố lên nga!”

Cố Thiên Tinh đứng đó hoảng sợ: “…… Gì?!”

Hắn không có nghe nói a? Lúc trước không có nói thế này a!

Học tỷ lừa hắn!!!

9.

Kịch bản có hai phần, phần của Cố Thiên Tinh là dành cho phó chủ trì.

Cũng may là không nhiều, nếu không hắn lập tức biểu diễn bùng nổ tại chỗ cho mà xem.

Cố Thiên Tinh nước tới chân mới nhảy, đúng 7 giờ bị chủ trì gọi lên đứng trước sân khấu, cả người đều ngốc.

—— lần đầu tiên hắn đứng ở trên sân khấu, hắn hoảng chớ!

Ngồi ở dưới sân khấu đều là những người mang sức sống tuổi trẻ, tất cả gần như đều là sinh viên năm nhất, còn có không ít sinh viên năm hai và năm ba tới tham dự cho vui.

Sau rèm, tiếng gập bảng vừa dứt, nhạc BGM lập tức vang lên, hắn dư quang thoáng nhìn sang anh chủ trì đứng bên cạnh mở lời.

Anh chủ trì: “Thời gian như thoi đưa, vào giờ phút này, chúng ta lại đứng ở một điểm xuất phát mới.”

Cố Thiên Tinh: “…… Ồ.”

Anh chủ trì: “……”

Cố Thiên Tinh: “……”

Nam chủ trì: “…… E hèm.”

Cố Thiên Tinh: “……”

Anh chủ trì bắt lấy microphone: “…… Anh hai, cậu mau nói chút gì đi.”

Cố Thiên Tinh da đầu tê dại, đôi mắt lướt qua tờ giấy nhỏ, trào dâng hô: “Mọi người, chào, buổi, tối!”

Đấy, một phát trực tiếp nhảy xong ngũ hành luôn.

Anh chủ trì đành phải tiếp tục đọc: “Tối nay, tổ chức bữa tiệc chào đón tân sinh viên của khoa tài chính năm 20xx ‘Đồng Hành Cùng Giấc Mơ’, tôi là người chủ trì, Quy Quan Vũ.”

Cố Thiên Tinh: “…… Tôi là người chủ trì, Cố Thiên Tinh.”

Tui đệt, chờ đã, khoa gì cơ?

Khoa tài chính?

Không phải khoa thiết kế sao?

A???

10.

Giới thiệu chương trình rồi xuống khan đài, Cố Thiên Tinh vừa trừng mắt vừa móc di động ra.

Trên màn hình lấp đầy tin nhắn từ học tỷ, đều cùng một câu hỏi hắn chạy đi đâu.

Cố Thiên Tinh suy yếu trả lời: Tôi cũng muốn biết mình đang ở đâu đây.

Học tỷ:…… Cậu đừng ở đó mà đóng vai cừu con lạc đường với tôi! [ giận ]

Cố Thiên Tinh: Chị họ Lý à?

Học tỷ: Chị đây họ Chung.

Cố Thiên Tinh: [ ôm quyền ] tạm biệt.

Còn làm sao nữa, căng da đầu mà làm tiếp thôi.

Người tốt làm cho trót, chuyện tốt không lưu danh.

Không kinh nghiệm lên đài, tiếp tục làm chủ trì.

Tiêu đề —— Tui Thiệt Trâu Bò.

Tiết mục đầu tiên kết thúc, Quy Quan Vũ một mình bước lên sân khấu giới thiệu chương trình, còn hắn thì ngồi xổm ở sau rèm chống cằm nhìn, tự hỏi nhân sinh.

“Tôi phát hiện mọi người đều có một thói quen chung, đó chính là dạo diễn đàn trước khi nhập học. Mà trên diễn đàn của khoa chúng ta lại có một bài viết, mỗi năm đều hấp dẫn vô số tân sinh tiến đến báo danh, để tìm hiểu về nó đến cùng. Hôm nay, đặc biệt vì mọi người mà cho mời nhân vật trung tâm của bài viết này đến đây, tôi đoán có không ít học đệ học muội đều đã nghe thấy —— phía dưới cho mời bạn học Yến Thâm năm 2 khoa tài chính của chúng ta lên sân khấu!”

Cố Thiên Tinh đang lúc bước vào cõi thần tiên, bên cạnh lại lướt qua một trận gió.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt.

Chủ nhân của đôi mắt kia chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó thẳng lưng bước ra chân dài, lưu loát đi tới giữa sân khấu dưới hàng trăm đôi mắt ngắm nhìn.

Cố Thiên Tinh nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng người nọ, chợt nhớ ra người kia là ai —— đúng là một trong hai anh trai hồi nãy hắn hỏi đường, là cái anh cao cao kia.

Dưới đài nghị luận sôi nổi, rõ ràng đây là một nhân vật phong vân, lời bàn tán thì thào của mấy cô nữ sinh đan chéo bên nhau, quanh quẩn bốn phía.

Loa trên đỉnh đầu truyền đến ba từ sạch sẽ lưu loát: “Chào buổi tối.”

Thanh âm này tựa như cảm giác của bóng lưng kia, tự tin lại tiêu sái.

Cố Thiên Tinh không biết làm sao, yên lặng giơ tay che mặt.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, dáng vẻ lắp bắp khi nãy của hắn thực sự là xấu muốn chết luôn.

******

Bình luận

Truyện đang đọc